Lạc Diễn Tiên

Chương 101



"Tiểu Niên cô nương." Trên tay Tiêu Khoan bưng một cái hộp nhỏ đi tới.

Tiểu Niên nhìn Văn Nhân Lạc trên giường rồi mới xoay người tới gần cửa "Tiêu Khoan đại ca, có chuyện gì sao?" Nàng tò mò nhìn cái hộp nhỏ trong tay Tiêu Khoan.

Sắc mặt Tiêu Khoan lộ rõ buồn rầu, hắn thở dài một hơi, cúi xuống nhìn cái hộp nhỏ trong tay nói: "Đây là vùng biên ải bên kia... Đưa tới. Nói là Vương gia...". Không thể kìm nén mà nói, hắn nhắm mắt lại, dùng tay áo lau sạch nước mắt. "Vương gia để lại... Di vật. Tiêu Khoan... Cảm thấy vẫn nên giao lại cho Vương Phi." Tiêu Khoan nghẹn ngào nức nở nói xong liền khóc thút thít. Tiêu Khoan chưa bao giờ cảm thấy trong lòng khó chịu đến thế. Hắn và Vương gia cùng nhau lớn lên. Vương gia chưa bao giờ coi hắn là hạ nhân. Tình cảm bao nhiêu năm. Nếu như có thể, bản thân hắn thật sự nguyện ý chết thay Vương gia, chỉ cầu Vương gia trở về.

Tiểu Niên run rẩy nhận lấy cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ. Trong lòng bộn bề, hỗn loạn, việc này xem ra cũng gần rồi... Nhưng mà công chúa không chịu được k1ch thích. Hay vẫn là không nên đưa cho công chúa, chờ công chúa ổn định rồi mới giao cho nàng. Chờ Tiêu Khoan rời đi. Nước vẫn còn đọng lại trong hốc mắt Tiểu Niên. Nàng cố nén nước mắt, xoay người định đi vào trong phòng. Thấy cảnh tượng trước mắt mà giật mình kinh sợ. Nàng thấy Văn Nhân Lạc sững sờ đứng ở cửa ra vào. Thầm nghĩ không xong "Công chúa..." Nàng nhẹ nhàng thử gọi một tiếng.

Văn Nhân Lạc lạnh lùng nhìn Tiểu Niên "Tiểu Niên, trong tay ngươi đang cầm là cái gì?" Ánh mắt dừng trên cái hộp trong tay Tiểu Niên.

Tiểu Niên theo bản năng giấu cái hộp ra sau lưng, ánh mắt bối rối nhìn góc cửa "Không có... Không có gì."

"Còn không mau đưa cho bổn cung?" Ánh mắt của Văn Nhân Lạc càng thêm lạnh lẽo. Ra lệnh cho Tiểu Niên.

"Vâng... Vâng" Tiểu Niên nghe thấy Văn Nhân Lạc nổi giận. Nuốt từng ngụm nước miếng. Hai tay dâng lên cái hộp nhỏ trước mặt Văn Nhân Lạc.

Văn Nhân Lạc lạnh nhạt quan sát cái hộp. Tiểu Niên run rẩy đưa tới cái hộp. Không thấy có khóa. Trực tiếp mở ra, bên trong có phong thư màu vàng được gấp chỉnh tề nằm ở trong, nhìn lướt qua liền nhận ra là chữ viết của mình. Phía trên mặt còn có một tượng đất nhỏ. Gương mặt của tượng đất và mình giống nhau như đúc, đây là vật nàng luôn mang theo bên người. Quần áo vốn có màu trắng lại bị máu nhuộm đỏ. Vết máu đã khô. Tim bỗng nhiên lên cơn đau đớn dữ dội, "Rầm" một tiếng lớn, cửa đóng, Tiểu Niên còn chưa kịp phản ứng, liền càng hoảng sợ. Công chúa mới ở trước mắt lại đã đi đâu rồi? "Công chúa, công chúa, ngài mau mở cửa ra." Nàng lo lắng hướng về phía trong phòng hô to.

Văn Nhân Lạc gắt gao ôm chặt hộp nhỏ vào trong ngực. Ngươi đã từng nói ngươi sẽ trở về. Ta tại đây vẫn chờ ngươi, vẫn không muốn tin ngươi đã đi rồi. Thế gian này nếu không có ngươi, chỉ còn lại một mình ta, vậy thì có ý nghĩa gì đây?

Năm ngày sau.

"Tiêu Khoan đại ca... Tiêu Khoan đại ca." Tiểu Niên vội vàng hấp tấp chạy ra Đông viện.

"Tiểu Niên cô nương, làm sao vậy?" Tiêu Khoan nghe ra trong giọng nói của Tiểu Niên mang theo lo lắng. Trực tiếp thả đồ đang cầm trong tay ra, chạy tới.

"Tiêu Khoan đại ca, nhanh đi hoàng cung mau mời thái y, ta van ngươi." Tiểu Niên túm lấy cánh tay của Tiêu Khoan, nước mắt không ngừng tuôn ra.

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Khoan nghe xong cũng gấp. Mời thái y tới chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, chẳng lẽ Vương phi đã xảy ra chuyện?

"Công chúa cứ nôn ra máu không ngừng. Ngươi mau mau cứu công chúa." Giọng nói nghẹn ngào mà khóc thút thít. Chau mày.

"Cái gì?" Nghe vậy Tiêu Khoan kinh hãi. Mấy ngày trước đây vẫn còn rất tốt, sao bỗng nhiên nôn ra máu không ngừng? Thầm nghĩ không xong. "Tiểu Niên cô nương, ngươi chờ chút, ta lập tức đi ngay."

Tiểu Niên nắm lấy váy, đứng tại chỗ lo lắng muôn phần. Hôm nay vẫn như thường ngày, dâng cơm nước lên cho công chúa. Nhưng không biết vì sao công chúa vừa cầm lấy chiếc đũa liền nôn ra một búng máu. Chính mình thật sự lo lắng.

Chỉ chốc lát sau, Tiêu Khoan dẫn theo thái y vội vàng chạy tới.

Đi tới Đông viện, từ xa đã nghe thấy tiếng ho khan của Văn Nhân Lạc. Thái y dùng khăn lụa đắp lên trên cổ tay Văn Nhân Lạc, sau đó bắt đầu bắt mạch.

"Tiểu Niên cô nương, chúng ta ra ngoài nói chuyện. " Thái y trầm tư một chút, nói với Tiểu Niên.

Tiểu Niên hiểu ý nhẹ gật đầu "Thái y, mời."

Đi ra cửa phòng, thái y liền hai tay ôm quyền, vẻ mặt trầm trọng, đối với Tiểu Niên nói, "Tiểu Niên cô nương, bệnh của công chúa là trúng độc, loại độc này dược tính không mạnh, thế nhưng... Nếu uống lâu dài, liền có ảnh hưởng tới sinh mạng. Gần đây thức ăn của công chúa có gì đặc biệt sao?" Công chúa trúng độc không phải là việc nhỏ.

"Làm sao lại có chuyện này. Đồ ăn những ngày qua đều là chính ta tự mình chế biến. Đều dùng ngân châm thử độc qua. Thực không thấy có vấn đề gì." Tiểu Niên nghe vậy vội vàng phủ nhận nói. Trong lòng cũng là cả kinh. Trừ phi... tự công chúa uống thuốc độc, đột nhiên nghĩ lại liền nhớ tới. Trong phủ căn bản không có độc dược.

"Tiểu Niên cô nương, thức ăn của công chúa mấy ngày gần đây có còn không?" Thái y thấy Tiểu Niên biểu lộ kinh ngạc cũng hoàn toàn không biết gì cả liền hiểu rõ, Tiểu Niên hoàn toàn không biết chuyện này.

"Có, đồ ăn vừa rồi công chúa còn chưa dùng đến. Mời thái y đi theo ta." Tiểu Niên cau mày, nhẹ gật đầu, đi đầu dẫn đường. Bây giờ chính mình phải nghe theo chỉ đạo của thái y.

Đi tới trước bàn. Thái y tìm được dê rừng hồ tử, quét mắt nhìn thức ăn trên bàn một cái, trừng to mắt chỉ vào đồ ăn, lập tức phẫn nộ nói "Các ngươi đều muốn lấy mạng của công chúa sao?".

Tiểu Niên cũng lại càng hoảng sợ. Nhìn trên bàn ăn kiểm tra qua, cũng không thấy chỗ nào không ổn? Buồn bực hỏi: "Thái y, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cô nương nhìn lại đi, cái này cá bạc lý gia táo đỏ, thịt bò lý gia hạt dẻ, thịt lừa bên trong thêm hoa cúc, trong thịt ngựa thêm mộc nhĩ, trong nguyên liệu của đồ ăn xác thực không có gì, nhưng cùng lẫn vào với nhau, kết hợp lại, sẽ trở thành độc chí mạng. Người nơi nào to gan như vậy, dám... hạ độc hại công chúa?" Thái y phẫn hận nói.

Tiểu Niên kinh ngạc nói không ra lời. Sững sờ nhìn thái y. Bởi vì những thứ này đều là chính công chúa yêu cầu...

Thái y thấy Tiểu Niên im lặng không nói lời nào, lại hỏi "Công chúa ăn những thứ này mấy ngày rồi?"

"Vừa vặn năm ngày." Tiểu Niên suy nghĩ một lát đáp. Ngày đó ở cửa ra vào gõ hồi lâu. Cuối cùng công chúa cũng mở cửa ra. Cho mình một tờ giấy, nói muốn ăn những thứ trên tờ giấy đó. Chính mình vui sướng một lúc lâu, cuối cùng công chúa đã ăn. Thực không nghĩ ra... Đây lại là...

"Trời ơi, mau gọi người đem đi, không được đem lên cho công chúa ăn nữa. Việc này ta sẽ bẩm báo hoàng thượng. Tiểu Niên cô nương về sau phải chú ý chặt chẽ." Thái y vội vàng nhắc nhở. Công chúa nếu có chuyện không hay xảy ra, tất cả mọi người phải chôn cùng. Nghĩ đến đây liền dùng ống tay áo xoa xoa mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán.

Tiểu Niên nhẹ gật đầu, gọi mấy tiểu nha hoàn.

"Để xuống." Thanh âm suy yếu nặng nề truyền đến, nghe tiếng mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn sang bên thanh âm phát ra.

Chỉ thấy Văn Nhân Lạc đang mặc áo trong màu trắng, tóc đen rũ xuống ở sau đầu, hai gò má trắng bệch dị thường, không còn chút máu.

Văn Nhân Lạc đi về phía trước bàn ngồi xuống, vừa cầm lấy chiếc đũa, Tiểu Niên vội vàng ngăn cản nói "Công chúa, tuyệt đối không được ăn."

"Vì sao?" Văn Nhân Lạc không nhìn Tiểu Niên. Thanh âm lạnh như băng truyền đến.

Thái y tiến lên hai tay ôm quyền nói "Khởi bẩm công chúa, món ăn này tuyệt đối không thể ăn, nguyện liệu thức ăn đều là tương khắc. Nếu ăn lâu dài sẽ ảnh hưởng tới tính mệnh." Thái y vừa nói vừa lắc đầu.

"Chết? Ha ha, chết thì lại làm sao?" Tiếng cười có bao nhiêu đau đớn, lại có ai có thể biết được? Tim của Văn Nhân Lạc dường như bị một con roi quất qua, đau đớn đến tê tâm liệt phế, trong lòng như nhỏ máu, một cỗ bi thương dũng mãnh tràn ra tới tất cả xương cốt tứ chi.

Tiếp tục không thèm quan tâm người bên cạnh, cầm lấy chiếc đũa dùng bữa.

Tất cả mọi người trong phòng đều kinh hãi, toàn bộ vội vàng quỳ xuống "Công chúa..."

Văn Nhân Lạc lạnh nhạt quét mắt mọi người, đối với mọi người quát: "Toàn bộ đều cút cho bổn cung!".

Mọi người quỳ gối tại chỗ im lặng như trước.

"Ha ha ha, các ngươi thậm chí cũng muốn chết cùng bổn cung đúng không? Ha ha ha, nào, mau cùng bổn cung ăn, bổn cung không muốn sống nữa, các ngươi cũng vậy sao." Văn Nhân Lạc chợt ngửa mặt lên trời cười to.

"Công chúa..." Tiểu Niên do dự. Muốn đi khuyên nhủ cũng không dám. Mấy tiểu nha đầu bên cạnh đã bị dọa sợ đến run lên.

"Tiêu Thành Diễn, Tiêu Thành Diễn, ngươi sao có thể như vậy? Ngươi sao có thể như vậy? Ngươi gạt ta, ngươi không phải nói với ta ngươi sẽ trở về sao? Ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu? Ngươi bỏ ta lại mà đi đâu?" Văn Nhân Lạc nhìn mọi thứ trước mắt đều là khó chịu. Trực tiếp ném chén đĩa trên bàn, quét tất cả xuống dưới đất. Trong phòng truyền đến tiếng "Choang choang" thanh thúy, chén đĩa đều ngổn ngang. Đồ ăn cũng vương vãi. Đây cũng là lần đầu tiên Văn Nhân Lạc bộc lộ những bất mãn trong lòng đã tích tụ nhiều ngày nay.

Những mảnh vụn chén đĩa nện ở bên người Tiểu Niên, Tiểu Niên vẫn là nhìn công chúa không chút động đậy.

Sau đó Văn Nhân Lạc ngã ngồi trên đất, cười khổ "Diễn, ngươi yên tâm, ngươi yên tâm, Lạc nhi đi cùng ngươi có được không? Ngươi chờ một chút, rất nhanh." Thuận tay cầm lấy mảnh vỡ vụn của chén đĩa trên mặt đất, duỗi ra bàn tay trái lộ ra cổ tay. Vừa muốn cứa qua.

"Công chúa, đừng." Tiểu Niên kinh hãi vội vàng nhào về phía Văn Nhân Lạc ngăn lại nàng. Mọi người thấy cũng không màng đến thân phận chạy đến đè lại Văn Nhân Lạc.

"Vương phi, di thể của Vương gia đã được đưa về... Vương phủ rồi..." Tiêu An chạy vào. Nhìn thấy cục diện trước mặt hỗn loạn ngổn ngang. Ngây ngẩn cả người.

Cả phòng nghe vậy trong chốc lát liền yên tĩnh. Văn Nhân Lạc tránh thoát khỏi Tiểu Niên, "Ở đâu? Nàng ở đâu?" Không để ý tới mọi người, lao ra Đông viện.

Tiểu Niên kịp phản ứng, cầm lấy áo choàng cũng chạy theo.

Tại sảnh chính trong sân, rất nhiều người đứng ở nơi đó, Tiêu Thành Hành khoanh hai tay đứng trong đám người, cảm thấy thú vị mà quan sát, Tiêu Thành Diễn chết rồi, vương vị không về tay mình, lẽ nào thật sự chuyển cho một bé con miệng còn hôi sữa? Đang trong lúc suy tư bỗng một nữ tử khoác áo choàng màu trắng đập vào ánh mắt. Ánh mắt Tiêu Thành Hành luôn nhìn theo thân ảnh nữ tử kia. Khóe miệng khẽ nhếch.

Văn Nhân Lạc không màng đến mọi người, trực tiếp chạy đến chính sảnh, lúc này mới từ từ dừng bước. Trên mặt đất người bị vải trắng bao trùm. Tâm Văn Nhân Lạc nhói lên một chút. Đi tới bên thi thể, quỳ gối xuống, tay run rẩy vân vê trên một góc vải trắng. Mặt không đổi sắc giật ra. Khuôn mặt quen thuộc đập vào mi mắt, tim đau như cắt "Diễn... Ngươi về rồi? Đúng không?" Dò xét mà gọi một tiếng.

"Diễn, ngươi đã nói, dù là nguyên nhân gì, ngươi sẽ không, không để ý tới ta nữa." Hai tay nâng lên... tay thi thể lạnh như băng.

"Ta muốn nghe ngươi gọi Lạc nhi, ta muốn nằm trong ngực của ngươi an tâm chìm vào giấc ngủ, ta muốn ngươi dỗ ta mỗi lần uống thuốc, ta muốn ngươi đứng trong muôn nghìn người mà có thể tìm được ta đầu tiên. Diễn, ngươi trở về có được không? Có được không?" Nức nở mà nói không nên lời, nàng ghé vào lồng nguc thi thể khóc rống lên.