Lạc Diễn Tiên

Chương 86



Văn Phủ.

"Công tử, dược này đúng là truy hồn giải dược. Tốt quá rồi, phu nhân uống dược này, ngủ một giấc là sẽ khỏe trở lại, lão phu sẽ bốc cho phu nhân hai gói thuốc an thần." Lão đại phu sờ lấy bộ râu, gật đầu cười cười. Đây đúng là một chuyện vui, cô nương kia cuối cùng cũng cứu được.

"Thật tốt quá." Nghe lão đại phu nói xong, Tiêu Thành Diễn vừa nãy còn nhíu chặt lông mày, lập tức hớn hở. Tốt quá, Lạc Nhi được cứu rồi. Tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống. Tiếp nhận lấy bình sứ, chăm chú nắm lấy. "Người đâu, thưởng." Không che giấu được sự vui sướng trong lòng. Thẳng đến trong phòng.

Đến phòng bước chân tự giác thả nhẹ. Nhẹ nhàng đi đến cạnh giường. Thấy Văn Nhân Lạc đang nhắm con mắt, khuôn mặt hồng hồng phác phác. Ngồi trên giường cười lấy. Dịu dàng nhìn lên gương mặt nàng.

Văn Nhân Lạc bỗng nhiên mở hai mắt ra. "Diễn." Nhào vào trong lòng nàng.

"Ta đánh thức Lạc Nhi à?" Tiêu Thành Diễn vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng.

Văn Nhân Lạc lắc đầu.

"Tiểu Niên, bưng nước ấm đến đây." Hô ra phía ngoài. Chỉ chốc lát sau, Tiểu Niên liền bưng một chén nước đi tới.

"Phò mã gia, đại phu đã cho công chúa thuốc an thần, nô tài đã đem đi nấu lên đây rồi."

"Ân." Tiêu Thành Diễn lấy bình sứ trong ngực ra, cẩn thận từng li từng tí đổ vào thuốc, xác định đủ rồi, đưa tới trước mặt Văn Nhân Lạc "Lạc Nhi, uống thuốc nào, lúc ngủ sẽ không gặp ác mộng nữa."

Văn Nhân Lạc nhìn thấy thần sắc quan tâm của nàng, nhẹ gật đầu, tiếp nhận thuốc, trực tiếp đưa lên miệng.

Thấy thuốc đã được Văn Nhân Lạc uống vào. Tiêu Thành Diễn mới thở phào nhẹ nhõm, mình cũng an tâm "Lạc Nhi nghỉ ngơi trước đi. Lạc Nhi yên tâm, ta cam đoan lúc nàng mở mắt ra, nàng sẽ liền trông thấy ta." Uống thuốc xong rồi đỡ lấy Văn Nhân Lạc nằm ngủ. Động tác cực kì cẩn thận dịu dàng.

"Tiêu công tử." Trương Hoài vẫn ở cửa ra vào chờ.

"Ngươi có chuyện gì?"

Ta không phải sẽ được thưởng sao?

"Công tử, nô tài muốn hỏi phải đáp lời Triệu đại nhân thế nào ạ?"

"Để ta đến đại lao xem xem." Tiêu Thành Diễn nhíu mày. Ngươi không nói ta chắc quên mất, Triệu Minh dám cả gan hạ độc Lạc Nhi. Chính xác hơn là, hắn muốn hạ độc phò mã, kết quả Lạc Nhi dùng thân phận của mình nên mới bị hại. Đáng thương cho Lạc Nhi rồi. Nắm tay chặt chẽ. Trong mắt mang theo phẫn nộ.

"Vâng, mời công tử." Trương Hoài nghe xong, trong lòng vui mừng. Nếu lần này phò mã gia mang theo mình về kinh, như vậy tiền đồ của mình sẽ càng ngày càng có hy vọng.

Đi đến cửa nhà lao. Tiêu Thành Diễn trước dừng lại "Ngươi đi vào trước. Sau đó nói cho hắn biết..." Tay đặt bên tai Trương Hoài nhỏ giọng nói ra.

Tiêu Thành Diễn hai tay chắp sau lưng, đi vòng vòng tại cửa ra vào.

Trương Hoài đi vào, thấy Triệu Minh đang không ngừng nôn ọe. Cẩu quan cũng sợ chết như vậy sao? Trong trà căn bản không có độc, "Triệu đại nhân."

Triệu Minh thấy tên tiểu thị vệ quay trở lại. Vội vàng chạy tới ôm lấy lan can "Làm sao? Đồ đâu?"

"Chuyện này..." Trương Hoài có chút khó khăn.

"Không lấy được?" Triệu Minh lớn tiếng hỏi. Thấy bộ dạng của Trường Hoài, cúi đầu tuyệt vọng.

"Đại nhân... Tiên sinh phòng thu chi không muốn nô tài vào phủ a." Trương Hoài gãi gãi đầu.

"Cái gì? Ngươi có nói là do bổn quan phái ngươi đi không?" Triệu Minh ngẩng đầu giật mình nhìn xem Trương Hoài.

"Nô tài có nói đây là mệnh lệnh của đại nhân a... Nhưng mà..." Trương Hoài tiếp tục nói đứt quãng.

"Nhưng mà cái gì? Nhưng mà cái gì?" Trương Hoài càng là ấp a ấp úng, Triệu Minh lại càng bối rối. Gấp đến độ trên đầu đều là mồ hôi.

"Tiên sinh phòng thu chi nói, đây là mệnh lệnh từ cấp trên. Nô tài đâu biết là mệnh lệnh của người nào a..." Trương Hoài cố ý nói ra.

"Đáng chết, đáng chết. Vậy mà vứt bỏ ta không để ý tới." Triệu Minh hung dữ mắng chửi. Nghe xong lời đó, hơn phân nửa chính là thừa tướng rồi. "Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa." Nắm đấm bóp đến độ gân xanh nổi lên.

Trương Hoài tiếp tục giữ im lặng.

"Đi tìm Tiêu Khoan đến đây, bổn quan nhận tội, bổn quan nhận tội." Ngươi nếu đã dứt khoát như vậy. Ta đây cũng không khách khí. Cùng lắm thì chúng ta cùng xuống địa ngục.

Trương Hoài nghe xong, đạt được mục đích. Liền vội vàng xoay người đi báo tin. Phò mã gia chắc chắn sẽ thưởng cho ta thật lớn.

"Phò mã gia."

Nghe có người gọi mình. Tiêu Thành Diễn lúc này mới xoay đầu lại "Như thế nào?"

Trương Hoài thở hổn hển "Phò mã gia, Triệu đại nhân nói muốn gặp ngài. Hắn còn nói hắn muốn nhận tội gì đó." Đem toàn bộ lời của Triệu Minh nói với Tiêu Thành Diễn.

Tiêu Thành Diễn nhếch miệng, đi về hướng đại lao.

Đi vào nhà lao, hai người bị một màn trước mắt làm cho ngây người. Chỉ thấy Triệu Minh nằm trên mặt đất, hai con mắt trừng lớn. Không chút nào tức giận. Ngược lại thi thể kia làm cho người ta liên tưởng đến cái chết của Trần gia Trần công tử. Hai người cơ bản chết giống nhau.

Tiêu Thành Diễn nhanh chóng kịp phản ứng. Híp nửa mắt nhìn l3n đỉnh mái nhà. Cảm thấy đã hiểu ra rồi "Ngươi trông coi thi thể Triệu Minh, ta đi một lát sẽ trở lại."

Không đợi Trương Hoài trả lời. Tiêu Thành Diễn nhanh chóng chạy ra khỏi nhà lao. Dọc theo bờ tường. Phải làm cho ra thủ đoạn giết Triệu Minh và Trần gia công tử có phải là cùng một người làm không?

"Phanh." Chỗ góc truyền đến tiếng như một vật nặng rơi xuống.

Tiêu Thành Diễn tay vịn cạnh tường. Đầu dò xét nhìn ra ngoài kiểm tra xem. Chỉ thấy một người đàn ông vận y phục đen từ chỗ cao nhảy xuống. Muốn rời khỏi. Tiêu Thành Diễn nhảy một cái lật đến trước mắt hắc y nhân, ý đồ ngăn cản hắn rời khỏi.

Hắn y nhân thấy có người nhảy đến trước mặt mình, hiển nhiên không ngờ rằng. Ngẩn người một lúc, hắn khẽ vươn tay, một chiêu hắc hổ đào tâm bổ tới. Tiêu Thành Diễn tay mắt lanh lẹ. Thuận thế lách qua, nâng bắp đùi làm một kích. Hắc y nhân từ trong cơn chấn kinh chưa bình thường trở lại. Chưa kịp tránh, trực tiếp ngã xuống đất. "Khục.. khục.. khục.." ôm tay trước ngực ho lấy. Ánh mắt như là muốn nhìn thấu Tiêu Thành Diễn.

Tiêu Thành Diễn mang theo nghi hoặc từ từ đi về phía hắn, hắc y nhân mang theo kinh ngạc "Ngươi là người phương nào?" Dùng thanh âm trầm thấp hỏi.

"Không thể nghĩ được ngài vậy mà có võ. Khục.. khục.. khục.., ẩn núp thật sâu a." Hắc y nhân nhổ một bụm máu, trong giọng nói mang theo tia không thể tin. Trách mình khinh địch. Không thể nghĩ được Tiêu Thành Diễn lại có một mặt như thế này. Lập tức cảnh giác.

Thanh âm này vì sao quen thuộc như vậy? Mình nhất định là đã nghe ở đâu rồi, đi đến trước mặt hắc y nhân ngồi xổm xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn hắn. Hắc y nhân như trước mặt không đổi sắc. Tiêu Thành Diễn đưa tay muốn gỡ khăn che mắt xuống. Vừa đụng tới một góc khăn. Hắc y nhân tay mắt lanh lẹ dùng cánh tay ngăn trở, hướng bên cạnh lật một vòng tròn, đứng lên. Trong chốc lát liền biến mất.

Tiêu Thành Diễn đứng tại chỗ, cũng không có đuổi theo. Bởi vì nhìn thấy mu bàn tay trái của hắc y nhân có một cái sẹo rất quen thuộc. Mình có quen biết người có sẹo trên mu bàn tay này, chính là Tiêu Trung đi bên cạnh đại ca, bởi vì Tiêu Trung trước kia cũng đặc biệt tôn trọng mình. Có điều mình bây giờ có phần không hiểu đại ca.

Hai tay chắp sau lưng, đi bộ trở về. Vào trong phủ, Văn phủ to như vậy nhưng đặc biệt vắng vẻ cô quạnh. Tiêu Thành Diễn đi dạo trong phủ. Bởi vì so ra vẫn yên tĩnh hơn...

Hiện tại Triệu Minh chết rồi, kì thật Triệu Minh có chết hay không cũng không có tác dụng. Vừa điều tra khám nghiệm tử thi xong, Triệu Minh cũng bị trúng độc, cùng một loại với Trần gia, phần gáy của hắn cũng có một cây châm độc. Có thể kết luận rằng Trần gia chính là do đại ca giết. Điều quan trọng là ở đại ca, đại ca không phải người của đại hoàng tử sao? Vì sao lại phái người gi3t ch3t Trần gia, tạo sự bất hòa giữa Triệu Minh và Trần viên ngoại? Vốn nghĩ rằng đại ca chỉ ham danh vọng, không ngờ đại ca cũng sẽ giết người, mà lại giết đến hai mạng người. Tiêu Thành Diễn sờ sờ cái cằm bóng loáng, cúi đầu trầm tư.

"Tiêu công tử."

Thanh âm thanh lệ truyền vào tai. Tiêu Thành Diễn ngẩng đầu, thấy nữ tử kia đi như khinh vân xuất tụ, làn váy không hề lay động.

Tiêu Thành Diễn lui ra phía sau một bước, ôm quyền nói "Thư Nhã cô nương vẫn khỏe chứ?"

Thư Nhã có chút khom người "Thư Nhã hết thảy đều mạnh khỏe, đa tạ công tử đã hỏi thăm, Thư Nhã vô cùng cảm kích. Công tử gọi thẳng kì danh Thư Nhã là được." Ở cạnh nam tử trước mặt trong lòng rất an tâm.

"Không hay lắm." Tiêu Thành Diễn vội vàng cự tuyệt.

Thư Nhã khẽ cười một cái. Thấy Tiêu Thành Diễn nho nhã lễ độ, cảm giác không có chán ghét như đối với các nam tử khác. Trong lòng có cảm giác khác thường "Thư Nhã nghe nói phò mã bệnh nặng, hiện tại đã khỏe chưa ạ?" Dù sao phò mã gia đối với mình có ân cứu mạng.

Đúng vậy, không biết Lạc Nhi thế nào rồi. "Đa tạ cô nương quan tâm, ta cũng đang muốn đi nhìn đây." Nhắc tới Văn Nhân Lạc, mày Tiêu Thành Diễn chăm chú nhíu lại. Lạc Nhi tuy nói đã uống thuốc, nhưng còn cần phải dưỡng bệnh, mới có thể tốt hơn. Nhưng Triệu Minh đã chết rồi. Thừa tướng khó tránh không có hành động. Mà phụ hoàng sau khi hồi kinh đã mang đi hơn phân nửa ám vệ, thừa tướng có hay không phái người đến đây. Lạc Nhi rời khỏi Đế Đô chính mình luôn bất an. Đại ca ý đồ không rõ, mình càng phải tiến hành phòng bị, nếu hai bên đều phái người đến, mình sợ không chắc có bảo vệ được Lạc Nhi hay không, cái quan trọng trước mắt chính là đã để Tiêu Trung chạy mất, không biết hắn có báo lại với đại ca không. Trong lòng xoắn xuýt.

"Không biết Thư Nhã có thể cùng công tử đến thăm phò mã được không?" Thư Nhã thấy người kia đang cúi đầu trầm tư hình như đang nghĩ cái gì. Làm cho người khác có loại cảm giác ổn trọng.

"Cô nương, chỉ sợ không hay, phò mã gia hiện nay đang nghỉ ngơi, Tiêu Khoan sợ... Quấy rầy, xin cô nương chớ trách." Lạc Nhi bệnh nặng phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Ban đêm nàng ngủ cực ít, mấy lần đều bị tỉnh giấc. Chịu hành hạ như thế, trong lòng Tiêu Thành Diễn cũng không dễ chịu. Có thể để Triệu Minh chết dễ dàng như vậy, thật sự là phúc đức cho hắn lắm rồi. Nghĩ đến tay chăm chú bóp nắm đấm.

"Vậy Thư Nhã cũng không quấy rầy phò mã gia nữa, ngày khác Thư Nhã sẽ đến hỏi thăm." Thư Nhã hướng Tiêu Thành Diễn có chút khom người. Chính mình luôn muốn đoán ra thân phận của phò mã gia, nếu như có thể gióng trống khua chiêng giả trang thành phò mã. Nhất định thân phận không thấp. Mà nam tử trước mặt có phải thật sự là Tiêu Khoan hay không? Nếu phải, một hạ nhân có thể làm được những chuyện tốt đẹp như vậy, cũng không phải dễ. Nếu không phải, hắn thật ra là người thế nào?

"Đúng rồi, không biết Thư Nhã cô nương sau này có ý định gì không?" Tiêu Thành Diễn thấy nữ tử đáng thương trước mặt, cảm thấy đồng cảm. Tuổi còn trẻ mà lại gặp nhiều đả kích như vậy. Cửa nát nhà tan, người thương vứt bỏ.

"Thư Nhã bây giờ cũng không biết thế nào cho phải, sau khi an táng mẫu thân xong, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Mọi chuyện trong nháy mắt đều đã được làm sáng tỏ. Chỉ là có một mình, khó tránh khỏi cô đơn." Thư Nhã ở trước mặt Tiêu Thành Diễn, muốn đem nội tâm không hiểu thấu của mình tự thuật cùng hắn.

"Không bằng Tiêu Khoan sắp xếp chỗ ở cho cô nương. Cô nương cũng có thể tìm phu quân bình an sống qua ngày." Tiêu Thành Diễn nghĩ đến Thư Nhã bên cạnh không còn người thân, không chỗ nương tựa. Một cô gái yếu đuối rất khó sống trong thời đại nam tôn nữ ti này.