Lạc Hạnh

Chương 3: Ngô đồng



Ngô đồng

'Nếu không nhìn kỹ, cây ngô đồng cũng giống như cây ngân hạnh'

Bạch Mạc Thiên ngồi trên giường trong ký túc xá, nghịch điện thoại rồi thêm số Wechat mới của Thường Mộc. Thường Mộc đã để điện thoại cũ ở quê nhà, không có mang theo.

Bạch Mạc Thiên đặt tên cho hắn xong rồi, lúc định thoát khỏi lại thấy Wechat trước kia của Thường Mộc.

Cậu lướt trên màn hình một chút, lịch sử trò chuyện đã dừng ở tháng trước.

Cậu cụp mắt nhìn thật lâu, lại ma xui quỷ khiến thế nào gửi một câu cho người kia: "A Mộc, có ở đó không."

Đã biết là sẽ không có khả năng đáp lại vậy mà...

Cậu dừng ở giao diện xóa hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhấn nó.

Quên đi, coi như là quà tốt nghiệp của Thường Mộc tặng mình đi...

Lúc mới vừa bắt đầu, cả hai mỗi ngày sẽ gửi vài tin nhắn, nhưng sau hai người càng bận rộn, vì việc học, vì cuộc sống, dần dần rồi, biến thành mỗi tuần mấy tin, lại đến một tháng...

Lịch sử trò chuyện mới nhất dừng ở cuối tuần trước, Bạch Mạc Thiên hôm đó ra ngoài, chụp cây ngô đồng bên đường phố Nam Kinh, ngô đồng vào mùa thu có màu vàng kim y như cây ngân hạnh, vì thế cậu chia sẻ cho Thường Mộc.

8:20 ngày 25 tháng 10

- ----- [Pic]

- ----- Ngô đồng ở Nam Kinh vào mùa thu rất đẹp.

9:34 ngày 25 tháng 10

- ----- Ừ

- ----- Cậu có muốn nhìn cây ngân hạnh ở đây không?

- ----- Được

9:34 ngày 25 tháng 10

- ----- [Pic]

- ----- Cảm thấy nếu không click mở ra xem, thì hai hình như nhau vậy

- ----- Có chút giống

- ----- Tớ muốn tạo một quyển album

- -----?

- ----- Ngô đồng bốn mùa đều không giống nhau

- ----- Mùa nào tớ cũng muốn chụp một bức ảnh

- ----- Làm một album

- ----- Được đó

Bạch Mạc Thiên sau đó thật sự chuẩn bị một album ảnh, bên trong hiện tại chỉ có hai bức ảnh, dưới ảnh có ghi ngày tháng ------ "Ngày 25 tháng 10 năm 15 · Ngô đồng · Nam Kinh" cùng "Ngày 25 tháng 10 năm 15 · Ngân hạnh · Bắc Kinh".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

Cậu nghĩ, khi album chứa đầy ảnh, sẽ tặng nó cho Thường Mộc làm quà sinh nhật.

00:00 ngày 1 tháng 1

- ----- Năm mới vui vẻ

- ----- Mạc Mạc, Năm mới vui vẻ

- ----- Ừm, cậu đang làm gì

- ----- Liên hoan trong khoa

- ----- Ồ, vậy cậu định khi nào về quê

- ----- Buổi chiều ngày mai

- ----- Được, vậy tớ cũng đặt vé chiều ngày mai luôn

- ----- Ừm, vậy lúc đó tớ chờ cậu ở nhà ga

- ----- Được

- ----- Khuya rồi, đi ngủ sớm chút đi

- ----- Ừm, ngủ ngon

- ----- Ngủ ngon

Ánh đèn ngoài cửa sổ thật đẹp, cậu ngày mai là có thể gặp lại người mình thích rồi, nguyện vọng năm mới này mà cậu muốn thực hiện ---- ăn tết cùng với A Mộc.

Ăn tết xong, hai người lại trở về trường học, lâu lâu lại sẽ nói chuyện phiếm thăm hỏi.

Có một lần Bạch Mạc Thiên nhìn thấy trong vòng bạn bè của Thường Mộc đăng một bức ảnh chụp chung, giống như được chụp trong một bữa tiệc ăn mừng, tiêu đề là ----- "Tất cả đều thuận lợi, chúc mừng một chút. Thật hoàn hảo, nhưng có người lại không tới, có chút không toàn vẹn."

Ảnh chắc là không phải Thường Mộc tự mình chụp, trên ảnh chụp ấy hắn ngồi gần cửa sổ, người chung quanh Bạch Mạc Thiên không quen biết, cũng chỉ có ấn tượng với nữ sinh ngồi bên cạnh Thường Mộc --- Là cô gái đã gặp ở nhà ga kia, thật xinh đẹp, cũng thật thoải mái.

Trong lòng Bạch Mạc Thiên có chút cô đơn, bọn họ nhìn qua thật sự đẹp đôi...

Bảy tháng, cả hai lại gặp nhau lần nữa, là ở lễ tang của bà.

Hai người cũng chưa nói chuyện mà chỉ lo hậu sự. Ngày kết thúc kia, dưới ánh sáng ảm đạm, sóng lưng vốn lưng kiên cường đứng thẳng của Bạch Mạc Thiên mới dám cong xuống, Thường Mộc đỡ cậu, vỗ về an ủi để cậu khóc ra, cũng như ở bệnh viện năm ấy.

Thường Mộc khàn giọng đỡ lấy cậu: "Mạc Mạc à, tớ ở đây, tớ sẽ luôn bên cậu... Mạc Mạc ngoan, chịu không nổi thì ngủ một chút đi, có tớ đây..."

Trong bóng tối, Bạch Mạc Thiên lại trở thành đứa nhỏ bị vứt ở trước cửa viện mồ côi năm ấy, cậu đã không còn người thân nữa rồi...

Cậu biết Thường Mộc sẽ không thể mãi ở bên cạnh mình, hắn sẽ có gia đình của chính mình, mà bản thân cậu mãi mãi sẽ không còn nữa...

Cậu đã bị thế giới này ghét bỏ, không có lý do nào cả, cậu chính là một đứa nhỏ mà không có ai cần.