Lạc Hoa Phổ

Chương 1



Từ khi quen biết Triệu Khải Hán ở Thái Học Viện, Lý Bang Ngũ đã có bạn chơi, năm nay hắn được năm tuổi, Triệu Khải Hán sáu tuổi.

Thực ra trong Thái Học Viện không chỉ có hai đứa trẻ cùng lứa như họ, còn có Sở Nam Trúc, Tần Quyền, Ngô Bình Triệu, Nhạc Nhất Nam, nhưng những đứa trẻ kia không bao giờ cho bọn hắn chơi cùng.

Triệu Khải Hán vì thể chất yếu ớt, không theo kịp bọn chúng, còn Lý Bang Ngũ thì vì danh tiếng của phụ mẫu không tốt nên các gia đình không muốn con cái chơi cùng hắn.

Thời gian học tập tại Thái Học Viện dù sét đánh cũng không thay đổi, cả bốn mùa trong năm đều từ giờ Mão canh ba đến giờ Thân canh ba. Vào mùa xuân hè ngày dài, gia trưởng cũng đồng ý cho bọn trẻ chơi ở bên ngoài một lúc sau khi tan học.

Thường thời điểm này, Triệu Khải Hán sẽ hẹn Lý Bang Ngũ đến Mộc Viên bởi vì nơi đó có một ao nước biếc, trong ao có cá trắng to bằng lòng bàn tay, hai đứa có thể câu cá và chơi nước, đây là trò chơi vận động duy nhất mà Triệu gia cho phép hắn chơi.

Khác với vẻ ôn hòa của Triệu Khải Hán, Lý Bang Ngũ có phần lãnh đạm nhưng ngoại hình tuấn tú, nghe nói hắn có nhan sắc giống mẫu thân.

Con người luôn yêu thích những thứ đẹp đẽ nên các bạn học cùng lớp tuy không thích giao du với Lý Bang Ngũ nhưng khi nói chuyện với hắn lại rất lễ phép như sợ làm hắn khó chịu vậy.

Cuối năm Quý Dậu, quân Hán Bắc và quân Đông Chu đối đầu ở Nam Lịch, con thứ của Đông Chu Vương hy sinh trong trận chiến này.

Chuyện này ở kinh thành không hiếm gặp, các chư hầu nắm quân tự thành lập phân khu quá nhiều, cứ cách mấy ngày lại có báo cáo chiến sự từ bốn cửa thành chuyển về, đôi khi nghiêm trọng thì một ngày vài lượt rất là phổ biến, thấy nhiều rồi nên tinh thần mọi người cũng trở nên tê dại.

Nhưng lần này có vẻ khác thường, lần này người chết là con thứ của Đông Chu Vương, cũng là chú của Ngô Bình Triệu.

Ngô Bình Triệu tính tình vốn nóng nảy, cứng rắn, vừa nghe tin liền lao tới giảng đường, lúc này Tế Tửu tiên sinh đang giảng Ngũ Đế Kinh cho mọi người, vừa đọc đến “Phu dĩ nhân nghĩa trị thiên hạ, tứ hải thăng bình”, liền thấy Ngô Bình Triệu vung nắm đấm đánh một quyền vào mặt Lý Bang Ngũ.

“A Ngô!” Triệu Khải Hán ngồi bên cạnh Lý Bang Ngũ, cũng là người phản ứng nhanh nhất.

Tên tiểu tự của Lý Bang Ngũ chỉ có một chữ “Ngô”, bạn bè thân thiết thường gọi hắn là A Ngô. Trong Thái Học Viện, gọi đầy đủ họ tên của nhau là thất lễ, nên học sinh thường gọi nhau bằng tên tiểu tự. Như Triệu Khải Hán, mọi người thường gọi tên tiểu tự của hắn là Hán Chi.

Lý Bang Ngũ bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị nhưng phản ứng lại không chậm, khi Ngô Bình Triệu tung nắm đấm thứ hai, hắn đã đứng dậy né sang một bên tránh được đòn tấn công trực diện.

Tế Tửu tiên sinh cũng với tốc độ nhanh nhất đến giữa hai đứa, nắm chặt cánh tay Ngô Bình Triệu không cho hắn tiếp tục phát điên.

Một bên, Lý Bang Ngũ sờ má bị đánh, mọi người nghĩ hắn sẽ tức giận trả đũa Ngô Bình Triệu một quyền, ngay cả Tế Tửu tiên sinh cũng nghĩ thế nên tay kia đã vô thức định nắm cổ tay hắn, nhưng cuối cùng phát hiện tên nhóc này chỉ chỉnh lại áo choàng, nhặt quyển sách rơi dưới đất lên đặt lại trên bàn.

Cuối cùng, Ngô Bình Triệu vì đánh người và phá rối trật tự lớp học mà bị Tế Tửu tiên sinh phạt đánh ba roi vào tay, cộng thêm đứng tự kiểm điểm ngoài cửa lớp.

Lý Bang Ngũ thì mặt không đổi sắc tiếp tục lên lớp.

Chỉ có Triệu Khải Hán biết, sau giờ học Ngô Bình Triệu sẽ rất khốn đốn.

Quả nhiên.

Sau giờ học...

Trên cầu Trần gia, Lý Bang Ngũ ném cặp sách cho Triệu Khải Hán, đứng ở giữa cầu nhỏ.

Lên cầu Trần gia là không còn thuộc phạm vi quản lý của Thái Học Viện, tổ mẫu dặn dò Lý Bang Ngũ, Thái Học Viện là nơi học tập, không thể làm loạn bên trong, hắn đã hứa thì sẽ giữ lời, nên hắn chọn trả đũa ở đây.

Ngô Bình Triệu tất nhiên rất vui lòng đáp trả, hắn muốn báo thù cho chú, muốn trả thù cho Đông Chu, nhưng sau quyền đấm đầu tiên, hắn biết mình không phải đối thủ của Lý Bang Ngũ. Không sao, hắn còn có bằng hữu! Người đầu tiên lao ra giúp đỡ là Tần Quyền, thế tử của Hán Đông. Tần Quyền trong nhóm bạn là người giỏi võ nhất, hai đánh một, quả nhiên đã lật ngược thế cờ, tuy nhiên cuối cùng vẫn là Ngô Bình Triệu khốn khổ nhất, vì tám phần mười nắm đấm của Lý Bang Ngũ đều rơi vào mặt hắn!

Trận chiến lớn này cuối cùng cũng chấm dứt nhờ Tế Tửu tiên sinh, nhưng vì chiến trường không còn trong phạm vi Thái Học Viện nên ông ta cũng không thể dùng thân phận tiên sinh để dạy dỗ bọn nhóc, cộng thêm ba đứa trẻ đều là thế tử của các chư hầu không thể nói lung tung. Chỉ có thể khuyên nhủ vài câu rồi sai người hầu đưa bọn chúng về.

Khi Lý Bang Ngũ quay lại, Triệu Khải Hán chưa kịp trả cặp sách cho hắn, bởi vì bên cạnh hắn vừa có thêm một bé gái.

Đó là một tiểu cô nương giống như búp bê sứ mềm mại xinh đẹp, tiểu cô nương im lặng đứng dưới gốc lê, khóc như hoa lê đái vũ.

Triệu Khải Hán nói, tiểu cô nương này là muội muội của Ngô Bình Triệu, hôm trước cùng mẫu thân lên kinh thăm người thân, hôm nay đặc biệt đến đón ca ca tan học, kết quả vừa tới đã phát hiện ca ca mình đánh nhau với người khác, chính xác hơn là bị người ta đánh.

Lý Bang Ngũ nghĩ nữ hài này sẽ căm ghét mình, dù sao thì hắn cũng đã đánh Ngô Bình Triệu không nhẹ nên đã chuẩn bị tinh thần bị nữ hài này căm phẫn.

Nhưng ngoài dự đoán, nữ hài lại đưa cho hắn một miếng kẹo mật, nhút nhát sợ sệt và nghẹn ngào hỏi hắn: “Ca, về sau đừng đánh ca ca ta nữa nhé, được không?”

Có lẽ chính từ lúc đó, Lý Bang Ngũ dường như không đánh Ngô Bình Triệu nữa, thậm chí sau này tên đó cố tình khiêu khích, hắn cũng chỉ làm ngơ thay vào đó lại đánh Tần Quyền nhiều hơn.

Những năm tháng ở Thái Học Viện có lẽ là thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời bọn họ… Bởi lẽ lúc đó bọn họ vẫn chỉ là mấy đứa trẻ, chưa biết tranh quyền đoạt lợi, chưa biết tranh giành, sau khi nổi giận và trả thù xong, bị Tế Tửu tiên sinh phạt đứng, đứng mãi rồi cũng sẽ nhịn không được lại nói chuyện với nhau.

********

Tuổi thơ dường như trôi qua rất nhanh, giống như chỉ ngủ một giấc trưa, tỉnh dậy đã thấy mình khôn lớn, thậm chí đã lớn đến mức không thể tiếp tục giả vờ ngây thơ nữa.

Từ khi rời Thái Học Viện năm mười lăm tuổi, Lý Bang Ngũ luôn lang thang giữa các doanh trại quân Hán Bắc, ngoài việc về Hiết Mã Pha tháng giêng và tháng tám hàng năm sum họp cùng mẫu thân, hắn hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, thậm chí khi Triệu Khải Hán trở về Hán Tây, hắn cũng không có thời gian rỗi để gặp mặt.

Đầu xuân năm Ất Dậu, tổ phụ bệnh nặng, Lý Bang Ngũ cùng phụ thân về kinh thăm ông, đây là lần đầu tiên sau ba năm Lý Bang Ngũ quay lại kinh thành.

Có lẽ là quá vui mừng khi gặp tôn tử, bệnh tình của tổ phụ hắn dần thuyên giảm, phụ thân cũng rất vui vẻ, cho hắn nghỉ phép dài ngày.

Khi bận rộn thường ao ước được nghỉ phép, nhưng một khi không có việc gì để làm lại không biết phải giết thời gian thế nào.

Ngô Bình Triệu ở kinh thành, điều này hắn biết, Triệu Khải Hán cố ý viết thư báo cho hắn một năm trước, có lẽ muốn hắn về khuyên nhủ nữ tử kia, nhưng hắn hiểu tính khí của nữ tử đó, nếu lúc đó hắn thực sự quay lại gặp nàng, chắc chắn nàng sẽ làm ra chuyện càng quá đáng hơn, vì vậy hắn đã không về.

Từ ngày quân Hán Bắc tiến vào thành Đông Chu, hắn đã biết mình và nàng ấy sẽ không thể tốt đẹp cả đời này.

*********

Vị Thủy Các_thi xá nổi tiếng nhất kinh thành khác với các thi xá khác, có thể các thi xá khác chỉ là bề ngoài nhưng Vị Thủy Các tự xưng là thi xá thì đúng là thi xá, không ai dám có ý đồ xấu với các nữ tử ở đây, bởi vì Diêu Diệp Tư ở tại nơi này.

Có lẽ không ai biết Diêu Diệp Tư là ai, nhưng ai mà chẳng biết Nhạc Nhất Nam, Triệu Khải Hán, Tần Quyền, Sở Nam Trúc là ai; không một ai ở Đại Nhạc Quốc mà không biết những người này đang che chở cho nữ tử đó, sao nàng có thể là người bình thường được?

Chưa ai gặp Diêu cô nương này, nhưng cô ấy lại là mỹ nhân số một kinh thành. Dựa vào cái gì? Dựa vào đoán mò! Nghĩ đến những người kia, đều là rồng phượng trong nhân gian, họ không tiếc danh dự che chở cho cô ấy, thì người họ che chở sao có thể chỉ là mỹ nhân tầm thường?!

"Tiểu thư, thư đã gửi đi, bên kia đáp lời rằng sợ..." nha hoàn do dự, không nói tiếp.

Sau tấm rèm châu, âm thanh đàn ngọc đoản đứt gãy, có âm thanh nữ tử nói: "Sợ gì?"

"Bên kia nói, hiện giờ tiểu thư đã trưởng thành sợ gặp riêng sẽ liên lụy danh tiết của người. Bảo rằng nếu có chuyện gì cứ đến phủ tìm nhất định sẽ không từ chối." Nha hoàn thấp giọng.

Sau tấm rèm châu truyền ra một tiếng cười lạnh nhạt, "Đạp cửa xông vào nhà khi xưa không thấy nói đến lễ nghĩa liêm sỉ, nay đến lúc tử tế rồi à. Nói với hắn, canh ba giờ Tị, dưới cầu Trần gia."

"Vâng." Nha hoàn đáp lời rồi lui ra.

Sau tấm rèm châu không còn tiếng động, chỉ có một tiếng thở dài nhẹ nhàng theo gió mà đi.

Canh ba giờ Tị.

Hai ngọn đèn lồng trước cổng Thái Học Viện, trong màn mưa phùn mờ ảo trông có vẻ tối tăm gần như khiến người ta không nhìn rõ hai tượng sư tử đá trước cầu.

Nhà họ Lý gần Thái Học Viện, Lý Bang Ngũ ra khỏi cửa lúc canh nhất chưa đầy canh hai đã tới trước cầu, đứng dưới cầu một lúc rồi mới bước lên cầu.

"Ngươi đến sớm rồi." Chưa kịp đứng vững trên cầu bên cạnh cây lê dưới cầu xoay ra một cái dù giấy dầu.

"Mưa lớn rồi vào trong nói chuyện đi." Lý Bang Ngũ dường như không hề bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của nàng, có vẻ như đã biết trước nàng đang ẩn nấp dưới gốc cây.

"Nghe nói Thái Học Viện đã đóng cửa cách đây nửa năm rồi." Người cầm dù nhìn về phía cổng lớn của Thái Học Viện, có vẻ đang suy ngẫm.

"Nghe nói vậy." Với đôi chân dài, từ cầu bước xuống, khi đi ngang qua bên cạnh nàng, rất tự nhiên đưa tay áo ướt sau lưng, tránh những giọt nước bắn vào người nàng.

Nữ tử do dự một lúc lâu mới theo sau hắn.

Cổng lớn của Thái Học Viện đã nửa năm không mở, bản lề cửa đã bắt đầu kẹt, khi đẩy ra phát ra tiếng kêu ì ạch.

Sau khi cửa được đẩy ra bên trong tối tăm, Lý Bang Ngũ bước vào trước.

Người đi sau thu dù lại rồi mới theo sau, kết quả vừa đứng vững, liền phát ra tiếng kêu nhẹ vì giật mình, vô thức trốn sau lưng hắn.

"Không sao, chỉ là tấm phên treo." Lý Bang Ngũ biết người đằng sau bị chiếc phên bay phấp phới sau cửa tháp làm hoảng sợ.

Không khí chợt trở nên có chút ngượng ngùng.

"Đã đồng ý gặp cớ gì lại đến đây." Đến Vị Thủy Các gặp mặt há không tốt hơn đến đây?

"Nếu ta đến Vị Thủy Các về sau nàng giải thích thế nào với Sở Nam Trúc?" Lý Bang Ngũ nói câu này mà ánh mắt vẫn hướng về phía chiếc phên xa xa.

"Đã lưu lạc đến Vị Thủy Các rồ, ngươi còn cho rằng ta có hy vọng đó sao?" Nữ tử cười nhẹ.

"Trước đây đã cho nàng cơ hội bảo nàng ở lại Đông Đô, Sở Nam Trúc lại không đón nàng, Triệu Hán Chi và Tần Quyền cũng sẽ không bỏ mặc nàng". Nếu sớm biết sẽ trở thành như bây giờ lúc đó hắn không nên chiều theo ý nàng, mà nên trực tiếp sai người đưa nàng đến Hán Tây.

"Nghe cứ như là suy nghĩ cho ta lắm lại không biết vì sao mà ta phải lưu lạc đến hoàn cảnh này?!" Nếu không phải Hán Bắc bắt cóc Thiên Tử, vu cho Ngô gia Đông Chu tội phản nghịch, dẫn tới nam nhân Ngô gia bị đày ra biên ải, nữ tử bị đưa vào Giáo Phường Tư, liệu nàng có trở thành như bây giờ không?

"... "

Vì chuyện này, hai người đã tranh luận một lần năm ngoái, Lý Bang Ngũ thật sự không muốn lãng phí thêm lời nói:

"Thành vương bại khấu, Lý gia và Ngô gia đều là con cháu Đại Nhạc Quốc, không có thù hằn gia tộc, chỉ là đối thủ, không đúng không sai, thắng được thì phải chịu thua được. Khi Đông Chu gia các ngươi thống trị chư hầu, thủ đoạn cũng không kém gì."

"Cưỡng từ đoạt lý." Trong lúc giận dỗi, nữ tử thoát lui khỏi sau lưng hắn.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, hai người bị mắc kẹt trong căn tháp nhỏ bằng lòng bàn tay để tránh mưa, chỉ có thể đóng hờ cửa.

Họ đã không gặp nhau khoảng một năm rồi nhỉ? Lần gặp trước còn ở Đông Đô, lúc đó nàng còn là tiểu quận chúa nhà Đông Chu Ngô gia, nay đã thành mỹ nhân số một Vị Thủy Các - Diêu Diệp Tư.

"Nàng tìm ta là vì muốn cứu Tần Quyền phải không?" Lý Bang Ngũ dựa vào cánh cửa đang mở ánh đèn chiếu vào khuôn mặt khiến gương mặt tuấn tú ấy càng thêm phần rực rỡ, cũng không lạ khi tiểu công chúa Nhạc gia cũng si mê hắn, thậm chí vì hắn mà ghen tuông đố kỵ.

"Hắn từ Hán Đông may mắn thoát chết trở về kinh thành, nhưng tình hình kinh thành bây giờ quá phức tạp, nếu không sớm rời đi, sớm muộn gì cũng gặp nạn ở đây, huống hồ... nhị công tử nhà các ngươi vốn không hợp với hắn, lần này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua." Diêu Diệp Tư hay nói đúng hơn là Ngô Tử Triệu cuộn mình trong góc cửa thì thầm, khi nhắc đến Tần Quyền, giọng nói rõ ràng mang vài phần cầu khẩn - nếu không thật sự cùng đường, nàng cũng sẽ không dám nhờ kẻ thù giúp đỡ.

"Nàng cũng sẽ đi cùng hắn sao?" Lý Bang Ngũ đột ngột hỏi câu này, lúc hỏi ánh mắt rực cháy.

Người cuộn mình trong góc giật mình trước ánh mắt của hắn, vô thức dịch sát vào cánh cửa hơn mấy phần, "Ta luôn coi hắn như huynh trưởng, hơn nữa bên cạnh hắn đã có Phương cô nương. "

"Sở Nam Trúc cũng đã có hôn ước. " Nhưng nàng vẫn ngàn dặm xa xôi quay lại kinh thành gặp hắn.

"Ý của ngươi là gì?" Ngô Tử Triệu cảm thấy lời hắn có ẩn ý.

"Không có ý gì." Hắn lập tức nhanh chóng chuyển hướng chủ đề, "Ngày mai ta sẽ sai người gửi thông hành bài tới Vị Thủy Các, sau khi dùng xong, nàng sai người gửi lại Lý phủ là được."

"Nếu... gặp phải nhị công tử nhà các ngươi..." Ngô Tử Triệu lo sợ nhất là Lý Tứ Ngũ, dù sao thì hắn và Tần Quyền cũng có hiềm khích, nếu để hắn bắt gặp được, chưa nói đến ra khỏi thành, có khi ngay cả người cũng bị bắt đi, đây cũng là lý do tại sao nàng nhất định phải gặp hắn - hiện giờ ngoài thế tử Hán Bắc này, cả kinh thành rộng lớn không ai có thể bảo đảm Tần Quyền ra khỏi thành an toàn.

"Ta sẽ nói với hắn một tiếng." Lý Bang Ngũ thấp giọng.

"Ngươi... không lo thả Tần nhị ca là thả hổ về núi sao?" Lần này đến lượt Ngô Tử Triệu do dự, vì hắn đồng ý quá nhanh chóng, nhanh chóng đến mức khiến nàng lo lắng.

Khóe môi Lý Bang Ngũ nhếch lên - hắn hiếm khi cười, nhưng khi cười rất đẹp, Triệu Khải Hán từng dùng bốn chữ để miêu tả nụ cười của hắn - không thể nhìn trực diện!

"Hai huynh đệ Triệu gia không phải ăn chay mà lớn lên, Tần Quyền muốn chiếm được lợi ích từ chỗ hai người bọn họ mà không mất nửa cái mạng, chỉ sợ khó mà thành công." Lý Bang Ngũ thần thái nhàn nhã, hay nên nói là nụ cười rạng rỡ, trông có vẻ như nghĩ đến điều gì thú vị lắm.

"Ngươi có thành kiến sâu sắc với Sở đại ca." Ngô Tử Triệu thì thầm.

"Ừ, càng ngày càng sâu." Lý Bang Ngũ biết đánh giá của mình về Sở Nam Trúc mang thành kiến cá nhân, dù sao cũng là đối thủ tình trường, rất khó có thể công bằng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến phán đoán việc của hắn, nên không cần kiểm soát.

Đến đây, hai người không tiếp tục trò chuyện nữa, bởi vì không biết nói gì. Chỉ có thể một người cuộn mình trong góc nhìn màn mưa phía ngoài, một người dựa vào cánh cửa nhìn ngọn đèn.

Một đôi trai gái trẻ chưa trải sự đời, vẫn chưa học được thế nào là ám chỉ, cũng không biết phải làm thế nào vượt qua khe rãnh trước mặt, chỉ có thể im lặng đối diện vì không muốn chia ly, dù sao cuộc đời họ mới chớm bắt đầu...

Ngô Tử Triệu có thích Sở Nam Trúc không?

Có thích chứ? - Đó là suy đoán của mọi bằng hữu hai người, vì nàng chỉ từng thêu túi tiền cho hắn, vào lễ Vu Lan năm mười một tuổi, Ngô Tử Triệu đứng trên cầu Trần gia, cười tươi rói đưa túi tiền cho Sở Nam Trúc.

Mọi người đều thấy, Lý Bang Ngũ nhìn rõ nhất vì hắn đứng gần nàng nhất.

Từ đó về sau, hắn không bao giờ mang theo túi tiền nữa, ngay cả túi tiền mẫu thân may cũng không đeo.