Lạc Lạc Không Thoải Mái

Chương 1



Editor: Cá

1

Năm hai lăm tuổi, tôi lên đường với tất cả số tiền tiết kiệm được và bắt đầu hành trình đếm ngược của cuộc đời mình.

Tôi muốn đến thăm tất cả thành phố tôi thích.

Sau đó tự sát.

Nhưng trước khi làm được thì đã gặp chút rắc rối.

Ở điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến đi, tôi gặp lại mối tình đầu trước một danh lam thắng cảnh nổi tiếng.

Chàng trai từng chiếm trọn tuổi thanh xuân của tôi giờ đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi.

Anh quỳ bên vệ đường, cầm một cái chén vỡ trên tay để xin tiền.

Tôi sững người một lúc lâu, bước tới cầm một tờ tiền, cúi người bỏ vào chén của anh.

Cũng nhân cơ hội này để xem xét kỹ hơn và cuối cùng đã xác nhận.

Chính là anh – Tạ Tri Ngạn.

Trong trí nhớ của tôi, anh có một nốt ruồi ở đuôi lông mày bên trái và một vết bớt khó thấy trên cổ tay phải.

Đúng thật là anh.

Mũi tôi cay cay, tôi lấy hết tiền trong túi ném vào chén của anh.

Tạ Tri Ngạn ngẩng đầu nhìn tôi.

Nhưng trong đôi mắt kia không có cảm xúc dư thừa, nhìn một cái có thể nhìn thấu vào tận cùng.

Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi bỗng nhiên bật khóc.

Không phải là rớt nước mắt, mà là tiếng gào khóc của trẻ con.

“Chị…”

Anh ôm eo tôi khóc sướt mướt: “Em đói…”

Làm cái gì vậy?

Những người qua đường xung quang nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, tôi đỏ mặt đưa tay đẩy anh ra.

Sức người này cũng thật lớn, không xê xích chút nào.

Anh vùi mặt vào bụng tôi, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Em muốn ăn bánh bao nhân thịt.”

Nói xong, còn dụi mặt trên bụng tôi.

Ông cụ bán báo bên cạnh không nhìn nổi nữa, phe phẩy chiếc quạt hương bồ nói với tôi: “Thằng nhỏ này ở đây lâu rồi, đầu óc không được bình thường lắm. Chắc nó bị bệnh gì đó hoặc đầu từng chấn thương, trí tuệ chỉ tầm đứa trẻ vài tuổi thôi.”

Khi đang nói chuyện, Tạ Tri Ngạn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ông cụ nhìn kỹ khuôn mặt anh đánh giá, không khỏi cảm khái:

“Chậc chậc, mọi bữa bị tóc che không thấy rõ mặt. Cũng khá đẹp đấy. Đáng tiếc…”

Ông cụ lắc đầu, không nói nữa.

Tôi nhìn anh chằm chằm một lúc, khẽ cắn môi, đưa anh về khách sạn.

2

Thật ra, tôi cũng không sống được mấy nỗi nữa.

Hai ngày trước, tôi biết tin mình bị bệnh nan y từ bác sĩ.

Giữa việc tiêu hết tiền tiết kiệm, kết thúc cuộc đời trong đau đớn với dùng tất cả tiền tiết kiệm đi du lịch khắp nơi, tôi đã chọn vế sau.

Ba mẹ đều đã mất, bạn trai ngoại tình.

Dù sao tôi cũng không còn gì để tiếc nuối.

Chỉ là, Tạ Tri Ngạn là điều ngoài ý muốn đột ngột xuất hiện trong kế hoạch của tôi.

Trong phòng.

Tôi kéo Tạ Tri Ngạn vào phòng tắm, đặt sữa tắm trước mặt anh: “Anh tự tắm đi, em đi tìm quần áo cho anh.”

May mắn là mọi ngày tôi thích mặc đồ ngủ rộng thùng thình đi ngủ. Anh mặc đồ ngủ của tôi chắc là vừa.

Nhưng tôi mới quay đi, đã bị túm góc áo.

Bàn tay trong tầm mắt thon dài, xinh đẹp, nhưng hơi bẩn.

Tôi bất đắc dĩ bẻ tay anh ra, quay lại nhìn.

“Làm sao vậy?”

Vẻ mặt Tạ Tri Ngạn vô tội: “Em không biết…”

Không biết tắm?

Mày tôi giật giật, bắt đầu kiên nhẫn dạy anh ——

“Mở vòi ở đây, kéo qua đây là nước ấm.”

“Làm ướt người xong thì thoa sữa tắm này lên rồi xả sạch, hiểu chưa?”

Tôi lẳng lặng nhìn anh.

Tạ Tri Ngạn cái hiểu cái không gật đầu, sau đó đột nhiên đưa tay mở nước theo những gì tôi mới dạy.

Bất ngờ không kịp đề phòng, cả hai chúng tôi đều bị dội nước lạnh xuống đầu.

Tôi luống cuống tắt vòi hoa sen.

Nước lạnh thấu tim, tôi nhịn không được rùng mình.

Tạ Tri Ngạn cũng không khá hơn là bao. Quần áo rách nát trên người anh bị nước lạnh gột rửa, nước chảy xuống có màu sẫm.

Tôi nhíu mày, vén mái tóc ướt sũng của mình lên, sau đó tự tay cởi áo của anh.

Tạ Tri Ngạn cũng không cảm thấy xấu hổ, cứ đứng thẳng tắp như vậy, mặc cái quần bẩn kia, luôn miệng nhỏ giọng nhắc là anh đói.

Tôi điều chỉnh nhiệt độ nước, mở vòi sen rồi xối lên người anh.

“Anh chưa ăn bao lâu rồi?”

Thật ra, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng anh lại suy nghĩ nghiêm túc.

“Đã gần hai ngày rồi.”

Lòng tôi chợt chua xót.

Hai ngày không ăn…

Anh có biết thời đi học anh chói lọi đến nhường nào không.

Xuất thân từ một gia đình giàu có, tính tình ôn hòa, thành tích quanh năm luôn trong top mười của khối.

Khi giá trị ngoại hình của mọi người đều bị hạn chế bởi đồng phục học sinh rộng rãi, thì anh là người duy nhất mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh rộng thùng thình vẫn có phong thái xuất chúng.

Anh là thanh xuân của biết bao cô gái.

Nhưng khi định thần lại, tôi nhìn khuôn mặt giống hệt trong trí nhớ kia, ánh mắt trong veo, vẻ mặt ngây thơ.

Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên mặt anh, nhỏ giọng thì thầm:

“Hai ta thật đúng là một đôi mối tình đầu tréo ngoe, một người không có đầu óc, một người sống không lâu.”

Cũng không biết chỉ số thông minh của Tạ Tri Ngạn bây giờ là của đứa trẻ mấy tuổi.

Nghe vậy, anh nghiêng đầu nhìn tôi.

“Chị, vì sao chị lại không có đầu óc?”

Nói xong, anh còn thắc mắc đưa tay sờ đầu tôi.

Trùng hông bà con?



Tác giả: 张若妤

Tôi nhặt được mối tình đầu có IQ của một đứa trẻ trên phố, và đưa anh về nhà.

Ban đêm, anh vùi đầu vào cổ tôi nghẹn ngào:

“Chị, chị sắp chết rồi phải không?”

1

Năm hai lăm tuổi, tôi lên đường với tất cả số tiền tiết kiệm được và bắt đầu hành trình đếm ngược của cuộc đời mình.

Tôi muốn đến thăm tất cả thành phố tôi thích.

Sau đó tự sát.

Nhưng trước khi làm được thì đã gặp chút rắc rối.

Ở điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến đi, tôi gặp lại mối tình đầu trước một danh lam thắng cảnh nổi tiếng.

Chàng trai từng chiếm trọn tuổi thanh xuân của tôi giờ đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi.

Anh quỳ bên vệ đường, cầm một cái chén vỡ trên tay để ăn xin.

Tôi sững người một lúc lâu, bước tới cầm một tờ tiền, cúi người bỏ vào chén của anh.

Cũng nhân cơ hội này để xem xét kỹ hơn và cuối cùng đã xác nhận.

Chính là anh – Tạ Tri Ngạn.

Trong trí nhớ của tôi, anh có một nốt ruồi ở đuôi lông mày bên trái và một vết bớt khó thấy trên cổ tay phải.

Đúng thật là anh.

Mũi tôi cay cay, tôi lấy hết tiền trong túi ném vào chén của anh.

Tạ Tri Ngạn ngẩng đầu nhìn tôi.

Nhưng trong đôi mắt kia không có cảm xúc dư thừa, nhìn một cái có thể nhìn thấu vào tận cùng.

Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi bỗng nhiên bật khóc.

Không phải là rớt nước mắt, mà là tiếng gào khóc của trẻ con.

“Chị…”

Anh ôm eo tôi khóc sướt mướt: “Em đói…”

Làm cái gì vậy?

Những người qua đường xung quang nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, tôi đỏ mặt đưa tay đẩy anh ra.

Sức người này cũng thật lớn, không xê xích chút nào.

Anh vùi mặt vào bụng tôi, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Em muốn ăn bánh bao nhân thịt.”

Nói xong, còn dụi mặt trên bụng tôi.

Ông cụ bán báo bên cạnh không nhìn nổi nữa, phe phẩy chiếc quạt hương bồ nói với tôi: “Thằng nhỏ này ở đây lâu rồi, đầu óc không được bình thường lắm. Chắc nó bị bệnh gì đó hoặc đầu từng chấn thương, trí tuệ chỉ tầm đứa trẻ vài tuổi thôi.”

Khi đang nói chuyện, Tạ Tri Ngạn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ông cụ nhìn kỹ khuôn mặt anh đánh giá, không khỏi cảm khái:

“Chậc chậc, mọi bữa bị tóc che không thấy rõ mặt. Cũng khá đẹp đấy. Đáng tiếc…”

Ông cụ lắc đầu, không nói nữa.

Tôi nhìn anh chằm chằm một lúc, khẽ cắn môi, đưa anh về khách sạn.

2

Thật ra, tôi cũng không sống được mấy nỗi nữa.

Hai ngày trước, tôi biết tin mình bị bệnh nan y từ bác sĩ.

Giữa việc tiêu hết tiền tiết kiệm, kết thúc cuộc đời trong đau đớn với dùng tất cả tiền tiết kiệm đi du lịch khắp nơi, tôi đã chọn vế sau.

Ba mẹ đều đã mất, bạn trai ngoại tình.

Dù sao tôi cũng không còn gì để tiếc nuối.

Chỉ là, Tạ Tri Ngạn là điều ngoài ý muốn đột ngột xuất hiện trong kế hoạch của tôi.

Trong phòng.

Tôi kéo Tạ Tri Ngạn vào phòng tắm, đặt sữa tắm trước mặt anh: “Anh tự tắm đi, em đi tìm quần áo cho anh.”

May mắn là mọi ngày tôi thích mặc đồ ngủ rộng thùng thình đi ngủ. Anh mặc đồ ngủ của tôi chắc là vừa.

Nhưng tôi mới quay đi, đã bị túm góc áo.

Bàn tay trong tầm mắt thon dài, xinh đẹp, nhưng hơi bẩn.

Tôi bất đắc dĩ bẻ tay anh ra, quay lại nhìn.

“Làm sao vậy?”

Vẻ mặt Tạ Tri Ngạn vô tội: “Em không biết…”

Không biết tắm?

Mày tôi giật giật, bắt đầu kiên nhẫn dạy anh ——

“Mở vòi ở đây, kéo qua đây là nước ấm.”

“Làm ướt người xong thì thoa sữa tắm này lên rồi xả sạch, hiểu chưa?”

Tôi lẳng lặng nhìn anh.

Tạ Tri Ngạn cái hiểu cái không gật đầu, sau đó đột nhiên đưa tay mở nước theo những gì tôi mới dạy.

Bất ngờ không kịp đề phòng, cả hai chúng tôi đều bị dội nước lạnh xuống đầu.

Tôi luống cuống tắt vòi hoa sen.

Nước lạnh thấu tim, tôi nhịn không được rùng mình.

Tạ Tri Ngạn cũng không khá hơn là bao. Quần áo rách nát trên người anh bị nước lạnh gột rửa, nước chảy xuống có màu sẫm.

Tôi nhíu mày, vén mái tóc ướt sũng của mình lên, sau đó tự tay cởi áo của anh.

Tạ Tri Ngạn cũng không cảm thấy xấu hổ, cứ đứng thẳng tắp như vậy, mặc cái quần bẩn kia, luôn miệng nhỏ giọng nhắc là anh đói.

Tôi điều chỉnh nhiệt độ nước, mở vòi sen rồi xối lên người anh.

“Anh chưa ăn bao lâu rồi?”

Thật ra, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng anh lại suy nghĩ nghiêm túc.

“Đã gần hai ngày rồi.”

Lòng tôi chợt chua xót.

Hai ngày không ăn…

Anh có biết thời đi học anh chói lọi đến nhường nào không.

Xuất thân từ một gia đình giàu có, tính tình ôn hòa, thành tích quanh năm luôn trong top mười của khối.

Khi giá trị ngoại hình của mọi người đều bị hạn chế bởi đồng phục học sinh rộng rãi, thì anh là người duy nhất mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh rộng thùng thình vẫn có phong thái xuất chúng.

Anh là thanh xuân của biết bao cô gái.

Nhưng khi định thần lại, tôi nhìn khuôn mặt giống hệt trong trí nhớ kia, ánh mắt trong veo, vẻ mặt ngây thơ.

Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên mặt anh, nhỏ giọng thì thầm:

“Hai ta thật đúng là một đôi mối tình đầu tréo ngoe, một người không có đầu óc, một người sống không lâu.”

Cũng không biết chỉ số thông minh của Tạ Tri Ngạn bây giờ là của đứa trẻ mấy tuổi.

Nghe vậy, anh nghiêng đầu nhìn tôi.

“Chị, vì sao chị lại không có đầu óc?”

Nói xong, anh còn thắc mắc đưa tay sờ đầu tôi.