Lạc Vào Mộng Xuân Của Idol, Làm Sao Bây Giờ

Chương 9



Giấc mơ lần này khác với thường lệ, khi An Nặc mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong một công viên giải trí, xung quanh đông người qua lại, rất náo nhiệt.

Hôm nay cô đi một mình, An Nặc cảm thấy hơi buồn nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ là Kỳ Yến trong mơ thôi, cô không thể chìm sâu quá được, cô phải ghi nhớ điều này.

Nhưng đột nhiên phía sau lưng lại vang lên giọng nói quen thuộc, "Thích chỗ này không?" Trái tim An Nặc đập mạnh một cái, cô điều chỉnh lại hơi thở, mới quay lại nhìn hắn.

Khác với thường lệ hay hung hăng trên giường, hôm nay hắn trông đặc biệt dịu dàng, khóe miệng hơi nhếch lên, có vẻ tâm trạng rất tốt.

"Ừm... Thích." Cô chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng khi bị hắn nhìn như thế.

"Vậy thì tốt." Chỉ thấy hắn bước lớn tới, rất tự nhiên nắm lấy tay An Nặc, "Em muốn chơi gì?"

"Chơi hết tất cả luôn đi! Em đã lâu rồi không đến công viên giải trí thư giãn rồi!"

Trò chơi đầu tiên là đu quay lớn, dưới đất An Nặc còn hào hứng chờ đợi, nhưng bây giờ, Kỳ Yến rõ ràng cảm nhận được cô có vẻ sợ hãi, bởi vì cô đang vô thức nắm chặt tay vào lan can, ngón tay đến tái nhợt vì lực mạnh. "Sao vậy? Sợ rồi à?"

An Nặc do dự một lúc mới ấp úng trả lời hắn: "Em hơi sợ độ cao." Nhưng có vẻ như cô sợ Kỳ Yến không cho mình chơi nên lại thêm một câu: "Nhưng em rất thích chơi mấy trò này, chỉ cần nhắm mắt lại là ổn, em chỉ hơi căng thẳng thôi." An Nặc nói thật, cô sợ cảm giác choáng váng khi mở mắt ra nhìn xuống mặt đất, nhưng lại rất thích cảm giác mất trọng lượng, tim như bị siết chặt trong lòng bàn tay.

Chưa kịp Kỳ Yến nói gì, thiết bị đã khởi động, An Nặc hơi lo lắng nắm chặt lan can, nhưng cảm nhận được tay Kỳ Yến nắm lấy tay mình, tay hắn mát lạnh khiến cô chợt thấy an tâm.

Kỳ Yến im lặng suốt, chỉ có cô la hét mỗi khi đu quay lên xuống, vui vẻ một hồi, xuống dưới An Nặc lại lo lắng hắn sẽ bực mình vì cô ồn ào.

Kỳ Yến rõ ràng nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cô, tưởng cô chỉ hoảng sợ quá độ, hắn xoa đầu cô: "Sao vậy, khó chịu à?"

An Nặc bị động chạm cơ thể bất ngờ của hắn làm cho quên đi suy nghĩ ban nãy, cô vội kéo Kỳ Yến: "À phải, bên kia có nhà ma, chúng ta qua chơi nhé." Cách đổi chủ đề của An Nặc khá vụng về, nhưng Kỳ Yến chỉ cười cưng chiều, để mặc cô kéo tay.

Chủ đề của nhà ma này là bệnh viện, tất cả bác sĩ y tá trong bệnh viện tâm thần đồng loạt chết bất thường vào một đêm, giờ họ đang tìm kiếm thể xác con người để tái sinh.

Do không gian hẹp, mỗi lần chỉ cho phép sáu người vào, trùng hợp với An Nặc là hai cặp tình nhân khác. Do thứ tự nên họ đi sau cùng, cảnh tối om, An Nặc phải dính sát người trước mới không lạc đường. May mắn đi sau nên những người phía trước đã loại bỏ nhiều yếu tố đáng sợ.

Thế là họ đi qua tầng không sợ hãi gì, đến một hành lang, bố trí ở đây kì lạ, trên cao là hành lang dài, phía dưới mới là phòng, giống cầu thang máy trên không. Phía dưới trông như không có gì, vừa nghĩ thế, chân An Nặc bị ai đó bất ngờ túm lấy, cô hét lên sợ hãi, còn đâm vào ngực Kỳ Yến. Người lao công dường như cũng bị dọa, đành rút tay lại.

An Nặc bình tĩnh lại, mới nhận ra tư thế như vậy của mình có vẻ đang lợi dụng Kỳ Yến, cô hơi ngượng, giọng cũng nhỏ đi: "Xin lỗi, lúc nãy không kịp phản ứng."

Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Kỳ Yến, nhưng cô cảm thấy giọng nói của hắn lúc này mang sự vui sướng: "Không sao." Thật dễ thương, hắn chỉ nghĩ thế mà không nói ra.

"Này, chúng tôi sắp mở phòng tiếp theo rồi, các cậu đến không?" Phía trước đột nhiên vang lên giọng một người đàn ông, lần này Kỳ Yến phản ứng trước, cẩn thận dắt tay cô đi theo.

Hôm nay An Nặc chơi rất thoải mái, gần như tất cả trò chơi đều thử qua, chỉ có... An Nặc nhìn xung quanh, mới phát hiện xa xa còn một vòng quay khổng lồ, đã đến thì phải thử hết mới được chứ.

An Nặc suy nghĩ một lúc, rồi chỉ về phía vòng quay: "Chỉ còn cái này chưa thử, đi không?"

"Được."

Thực ra cô phải suy nghĩ hợp lý hơn, nghĩ trước xem sẽ xảy ra chuyện gì khi lên trên rồi mới hỏi Kỳ Yến, lúc chơi các trò kích thích trước đó vẫn ổn, dù không nói gì họ vẫn vui vẻ, còn bây giờ thì cả hai đều ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

An Nặc do dự một lúc, vẫn chủ động phá vỡ sự im lặng trước, cô cười khô khốc: "Đây là lần đầu em đi vòng quay nhìn thành phố đấy, trước đây chưa từng thử cùng Thu Di, bởi vì truyền thuyết vòng quay là nếu hai người hôn nhau lúc lên đỉnh cao nhất thì sẽ mãi bên nhau. Hai đứa con gái ngồi thì hơi kì cục. " Sợ hắn chưa hiểu, cô còn bổ sung thêm: "Thu Di là bạn thân nữ của em."

"Vậy à, tôi cũng lần đầu." Thấy vòng quay sắp lên đỉnh cao nhất, Kỳ Yến đột nhiên chỉ ra ngoài: "Nhìn kìa, cái đó là gì?"

Lúc cô quay mặt đi, hắn nhanh chóng cúi xuống hôn má cô, không ngờ An Nặc như phản xạ quay mặt về phía hắn. Hai đôi môi áp sát vào nhau, ở khoảng cách gần như thế, họ đều có thể nghe tiếng tim đập mạnh của nhau.

Nhưng không ai dám cử động, sợ phá hỏng khoảnh khắc tuyệt vời này.

An Nặc chợt nhận ra hôm nay hai người họ có cử chỉ như một cặp tình nhân say đắm, suy nghĩ đó khiến trái tim cô thêm rối bời. Theo góc nhìn này, An Nặc thậm chí có thể thấy trong mắt Kỳ Yến chỉ toàn bóng dáng của cô, có lẽ cô thực sự đã sa lầy, như đã chấp nhận số phận, cô nhắm mắt lại.

Kỳ Yến dịu dàng ôm lấy khuôn mặt cô, kéo dài nụ hôn. Có lẽ chúng ta thực sự là định mệnh, hắn nghĩ vậy, trong lòng nhẹ nhõm như vừa được giải thoát khỏi một tảng đá lớn.