Lạc Vào Tiểu Thuyết Làm Quần Chúng

Chương 34



Tần phi ôm một bụng tức trở về viện. Dù sao thì nàng ta cũng lớn hơn An An chỉ vài tuổi, nỗi nhục này ả ta quyết đòi lại cho kỳ được, cấm túc 3 tháng hay cho thải tử, A Nhất đưa Tần phi đến cửa viện phân phó thị vệ rồi cúi người lui đi. Vừa vào tới cửa nàng ta quơ lấy chén trà luyện mạnh xuống nền tiếng vang chát chúa làm mấy no tài đứng hầu ngoài cửa không dám tiếng lên, phát tiết đủ mệt ả ta đang suy nghĩ mông lung thì một bóng đen từ sau tiếng tới vòng tay qua eo ả ta, đem người ôm vào lòng, giọng gian tà nói:

- Ai đã chọc giận mỹ nhân của ta? Ta lập tức đem kẻ đó đem xẻo thịt cho chó ăn! Hay là đem bón vào cây anh đào ngoài sân kia! haa…ha…

Bàn tay y không tự chủ mà lần mò trên bầu ngực căng tròn đầy đặn, ở cái tuổi phơi phới xuân xanh này mà không có người bầu bạn hàng đêm sao nàng ta chịu nổi cơ chứ! Cũng là tình cờ khi nàng ta trở về phủ tướng quân bên nhà mẹ đẻ quen biết được với người dân buôn của Thổ Phồn này có lai lịch không hề nhỏ, hắn chính là Túc Nhân tam hoàng tử của Thổ Phồn, muốn lợi dụng Tần phi để lật đổ hoàng đế Thiên Ấn và thái tử Thiên Long, nghe thì dễ nhưng đó là cả một quá trình và hi sinh không biết bao nhiêu mạng người được chôn dưới gốc anh đào đó. Hắn nhất định sẽ cướp được An An về làm phi tử của hắn, nếu nàng không đồng ý hắn sẽ nhốt nàng mãi mãi ở Thổ Phồn. Vừa nghĩ bàn tay của y không ngừng mò mẫm trên cơ thể của Tần Phi, y lật người nàng ta nằm trên bàn, tiếng quần áo rách xẹt xẹt… y đưa tay mò mẫm huyệt đạo của nàng ta, tiếng rên rỉ nghe mà mặt đỏ tía tai, đám nô tài từ lúc bị Tần phi đập đồ dọa sợ đã trốn ra cổng mà đứng, y đặt cả người nàng ta lên bàn, quần áo rách rơi vãi tứ tung, thân thể trắng nõn nà như mời gọi bạn tình, nàng ta nằm uốn éo như một con rắn trên cái bàn trà, hắn kéo người huynh đệ ra khỏi chiếc quần, thẳng tắp đứng đó mà đâm thật mạnh vào huyệt đạo của nàng ta, một người không mảnh vải, một người quần áo tươm tất, chỉ lộ ra người anh em đang phát tiết, những cú thúc cực chuẩn, sâu, thốn là nàng ta rên ư ứ… chưa thỏa mãn y loi tọt nàng ta dựa vào cửa mà thúc từ sau đâm tới, mọi tư thế từ trong ra ngoài, từ dưới nền gạch lạnh lẽo, trong một khung cảnh hết sức xuân cung đồ. Túc Nhân thúc đến mồ hôi nhễ nhãi, áo quần lúc này không còn tươm tất nữa, đã bị nàng ta lôi kéo để lộ ra phần ngực rắn chắc, nhìn cứ như tạc tượng, Tần phi ngồi trên bàn trà không ngừng rên rỉ, y còn chủ động ngồi xuống ngậm lấy huynh đệ của Túc Nhân làm y rùng mình, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng múc liếm người huỳnh đệ đang ***** ****, sắp không còn chịu nổi, y lật người Tần phi lại, liên tiếp nhịp thật nhanh thật nhanh, tiếng rên của Tần phi ngày một đứt quãng, đến lúc khi bùng phát Túc Nhân thúc liền mấy cái thật sâu, rồi y rầm nhẹ mấy cái, còn Tần phi đã tê dại mà rên ư ư rồi từ từ ngã nhẹ lên bàn, một chất dịch màu trắng đục đục chảy dàu xuống giữa hai chân, Túc Nhân tiến đến đưa nhẹ một viên thuốc nhỏ vào miệng của Tần phi rồi dùng lưỡi đùa nghịch trong khoan miệng của nàng ta đến khi viên thuốc tan hết mới dứt ra, nó gần giống thuốc tránh thái cấp tốc. Túc Nhân chính lại y phục rồi từ từ lui về phía cửa sổ thoắc cái đã biến mất.

Phụ hoàng cũng dần khỏe lại, nhưng ngài cũng muốn giao lại giang sơn cho thái tử nhiếp chính. Quanh đi quẩn lại cũng là phụ hoàng muốn cùng mẫu hậu đến Thái Sơn tịnh dưỡng, còn mấy phi tần ai muốn đi cùng thì đi, còn không thì cứ về bên nhà mẹ hoặc ở lại cung tùy ý, giờ mọi quyền chấp chính tạm thời được giao lại cho thái tử.

Kể từ ngày phụ hoàng và mẫu hậu rời đi cũng hơn 10 ngày, thì cô và thái tử hầu như không thời gian gặp nhau, khi thái tử trở về điện thì An An đã say giấc, mấy hôm xót chồng, cô hầm canh đem đến ngự thư phòng thì ngồi cạnh mà ngủ quên khi nào không hay, An An nghĩ sau mà vua chúa hay thật, làm việc quên ăn, quên ngủ mà vẫn ngời ngời sức khỏe, còn đi thị tẩm mỹ nữ khắp nơi. An An khẽ thở dài, nhìn người trong lòng than ngắn thở dài y buông tấu chương xuống ngắt nhẹ má cô rồi nói:

- Nàng đang nghĩ gì mà thở dài! Ta đưa nàng ra ngoài dạo một vòng cho khoay khỏa.

An An xua tay, lắc đầu nói:

- Không, chàng xử lí chính sự đi. Ta chỉ đang nghĩ vẩn vơ thôi!

Thái tử kéo cô ngồi lên đùi rồi nói:

- Ráng vài tháng ổn định mọi chuyện, chúng ta sẽ cùng nhau đi xây tổ ấm của riêng chúng ta!

An An nhìn thái tử mà rưng rưng nước mắt:

- Hii, biết là chàng chỉ nói cho ta vui, nhưng nghe cũng mát lòng, làm sao đế vương lại có một vợ!

An An cười khổ, rồi xoay mặt đi nơi khác, cô không muốn chung chồng cùng ai hết, nếu có ngày đó xảy ra chắc cô sẽ rời đi, thái tử xoáy mặt cô lại, bốn mắt nhìn nhau, y hôn nhẹ lên môi cô rồi nói:

- Đời này kiếp này ta chỉ có một thê tử là nàng. Ai bắt đế vương phải có nhiều vợ, đối với ta chỉ cần có một mình nàng là đủ rồi!