Lại Đây Chồng Hôn Một Cái

Chương 25: Nảy mầm 1



- Mật Kết-

Hôm sau Tăng Lý quay lại trường tiếp tục đi học, Du Du lo lắng cho cậu, nhưng thấy cậu không sao bèn không nói gì nữa. Ngược lại là Tưởng Tu Vũ, mấy ngày liền không thấy xuất hiện, có việc xin nghỉ, cũng không quay lại trung cư.

Tăng Lý đoán trong nhà cậu ta bây giờ chắc đang lộn tùng phèo rồi.

Trừ Tưởng Tu Vũ ra Phí Lập cũng xảy ra một chút thay đổi trong im lặng. Dường như là càng tốt với Tăng Lý hơn trước, thái độ cũng mềm hơn, đột nhiên hắn như vậy Tăng Lý còn nghĩ hắn không thoải mái cơ, cậu rất muốn hỏi Phí Lập rốt cuộc làm sao... đừng dọa người như vậy.

Nhưng thứ khiến Tăng Lý đau đầu hơn nữa chính là Du Du muốn cậu mời Phí Lập đến nhà ăn cơm, cậu đang khổ sở vì không biết mở miệng thế nào.

wtp Mật Kết

Tối hôm ấy đầu tiên Phí Lập thông báo cho Du Du trước, sau đó mới liên lạc với Giang Niên, bọn họ còn nói chuyện vài câu, cụ thể là nói gì thì Tăng Lý không biết, nhưng cậu nhạy bén phát hiện ra, sự thay đổi của Phí Lập đối với cậu có liên quan đến chuyện này.

Lẽ nào... bệnh của mình... cậu ấy biết rồi?

Tăng Lý mím chặt môi, mặt hơi nóng lên. Cậu không thấy xấu hổ vì căn bệnh của mình, nhưng dù sao đi nữa cũng không có cách nào thật sự thả lỏng để đón nhận người khác, chỉ muốn chạy trốn.

Cậu như vậy, Phí Lập sẽ dần dần cảm thấy phiền thôi đúng không?

Trong lòng Tăng Lý trống rỗng, hơi chua sót, một mặt cậu cảm thấy Phí Lập là một người sáng sủa như ánh mặt trời, chắc sẽ không chơi cùng với một người tối tăm như cậu đâu. Nhưng mặt khác, lại không nỡ rời bỏ tình bạn khó lắm mới có được.

wtp Mật Kết

Du Du thúc giục cậu, bà cũng khó lắm mới rút ra được chút thời gian để về nhà nấu một bữa trưa. Nếu qua mất ngày hôm nay thì lần sau phải đợi rất lâu về sau.

"Phí... Phí Lập..." Tăng Lý khó khăn gọi một tiếng, yết hầu lăn lăn, hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu mời người khác về nhà ăn cơm.

"Hửm? Sao vậy?" Phí Lập dừng động tác trên tay lại, quay đầu lười nhác nhìn cậu một cái.

Tăng Lý chú ý đến bức vẽ trên quyển sách của Phí Lập, đó là một chú thỏ nhỏ.

Phí Lập cũng chú ý đến, vội vàng dùng tay che lại, ho hai tiếng, giống như vừa bị bắt phao, hơi ngại ngùng che che giấu giấu nói: "Sao đột nhiên gọi tôi thế?"

Tăng Lý nhìn hắn một cái, lại cúi đầu xuống, ngón tay gãi gãi má. Đồng phục cậu mặc rộng thùng thình, lộ ra cái cổ trắng nõn, thậm chí còn lộ ra cả hình dáng xương quai xanh cực kỳ đẹp. Phí Lập nhìn thấy, yết hầu hơi lăn lăn, tầm mắt không rời đi được, trái tim đập bang bang.

"...Cậu nói xem nào, lề mà lề mề." Phí Lập lại bắt đầu lẩm bẩm.

Tăng Lý hơi nản lòng, cậu cảm thấy thật sự rất khó.

Nhưng cũng may người này là Phí Lập, cậu không đến mức quá căng thẳng, chỉ là hơi ngại ngùng khi mở miệng mà thôi.

Nếu bị từ chối... thì sẽ xấu hổ lắm.

wtp Mật Kết

"Mẹ tôi...." Giọng Tăng Lý rất nhỏ, cúi đầu, da trắng nõn, nhỏ con, phối hợp với giọng nói của cậu thì cả người càng lộ vẻ mềm mại. "Muốn mời cậu... đến nhà tôi... ăn cơm trưa." Tăng Lý gãi gãi má, ngại ngùng nói từng chữ từng chữ.

Phí Lập ngẩn ra, sau đó đồng ý cực nhanh, "Được."

Tăng Lý thở ra một hơi, nhưng lại hơi ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy thế thế thế thế này... là hết rồi?

Phí Lập cười đá chân cậu một cái, nói: "Cậu đúng là cái đồ không có lương tâm, có phải nếu dì không gọi thì cậu cũng không định mời tôi đến nhà cậu chơi đúng không? Lúc trước cậu đã đồng ý với tôi những gì?"

Có chuyện hay không cũng cứ tìm tôi chơi. Tăng Lý đương nhiên nhớ. Mỗi câu Phí Lập nói, mỗi thứ hắn tặng cậu, cậu đều nhớ hết.

Tăng Lý hơi xấu hổ, Phí Lập đối xử với cậu cực kỳ tốt, nhưng cậu... sao lại... không biết cố gắng như vậy.

"Không, không phải...." Tăng Lý cúi đầu, không biết nên nói gì, càng ngày càng lo lắng, cuối cùng chỉ đành đỏ mặt tỏ ý, "Tôi, tôi nhớ."

Phí Lập cười, xoa xoa đầu Tăng Lý nói: "Trước kia vốn dĩ tôi định mời cậu đến nhà tôi, nhưng lại sợ nhanh quá nên định đợi thời gian nữa rồi nói. Nhưng hôm nay cậu cũng đã mời tôi rồi, tối nay cậu đến nhà tôi ăn cơm được không?"

wtp Mật Kết

Tăng Lý ngẩn ngơ, ngẩng đầu, "Mẹ... mẹ cậu... không phải là mẹ cậu về rồi à."

"Cho nên." Phí Lập nói, "Người nhà của cậu không phải rất bận rộn sao, tự nấu cơm không bằng đến nhà tôi ăn, vừa tiện lại còn náo nhiệt."

Tăng Lý hơi sợ ở cùng với mẹ Phí Lập, tuy Phí Lập rất tốt, nhưng mẹ hắn... cậu chưa từng gặp mà. Chưa từng gặp, cho nên hơi sợ.

Buổi trưa tan học, Phí Lập xách cặp lên, kéo Tăng Lý đi, thuận tiện cướp luôn cặp Tăng Lý, trêu trọc cậu. Tăng Lý mang theo cặp luôn có cảm giác an toàn, lúc bị cướp mất cặp thì cuống lên, đưa tay muốn cướp lại.

Phí Lập chọc ghẹo cậu, hai người vì một cái cặp sách mà ồn ào suốt dọc đường, Tăng Lý sốt ruột nên không chú ý đến người bên cạnh, nô đùa cực kỳ vui vẻ với Phí Lập. Tận đến lúc Hàn Đông "ồ" lên một tiếng đầy kinh ngạc, mới khiến cậu hoàn hồn.

wtp Mật Kết

"Đm, đúng là Phí Lập." Tiết thể dục cuối cùng ngày hôm nay, Hàn Đông ở lại đánh bóng rổ thêm một lúc, lại nhìn thấy Phí Lập không đánh bóng mà lại chơi với Tăng Lý nên hơi ngạc nhiên. "Mẹ mày, mày không thấy ấu trĩ à? Sao vẫn còn nô đùa trên hành lang thế?"

Phí Lập đối xử tốt, nhẫn nại với Tăng Lý, nhưng với người khác lại không thế. Hắn nhìn Hàn Đông một cái, nói: "Đi đi đi đi, cần mày quan tâm à, về thay quần áo đi, hôi."

Hắn ngửi mùi ngọt ngọt trên người Tăng Lý quen rồi, vừa so sánh một cái là cực kỳ ghét Hàn Đông.

Hàn Đông mắng hắn đồ con chó tiêu chuẩn kép, quay đầu hỏi Tăng Lý, "Này, cái người bình thường hay đi cùng hai cậu đâu? Sao mấy này hôm nay không thấy?"

Thuận miệng hỏi một câu.

Thật ra Tăng Lý rất lo lắng cho Tưởng Tu Vũ, nhưng dù sao đó cũng là việc riêng của gia đình họ, cậu không nên tùy tiện đến tìm.

"Trong nhà... có chuyện." Tăng Lý trốn bên cạnh Phí Lập, nhỏ giọng nói.

Trừ Phí Lập ra, những người khác cậu rất ít khi nói chuyện, không quá quen.

wtp Mật Kết

Phí Lập cũng rất đàn ông kéo cậu vào dưới sự bảo vệ của bản thân, không vui khi để Tăng Lý nói chuyện với Hàn Đông, cũng không biết là vì thật sự nghĩ cho Tăng Lý, hay là có tư tâm.

"Được rồi, về nhà nhanh lên, mày cũng chẳng phải tao, mặc ít thế tí lại ốm." Phí Lập nói, "Tối nay tao không đánh, cuối tuần rồi đi."

Hôm nay là thứ sáu.

Tự học buổi tối đã được khôi phục hai ngày rồi, ban đầu bọn họ chưa quen lắm, nhưng dần dần cũng bắt đầu chấp nhận được. Chỉ là tuần sau lại biến thành bốn tiết.

"Cậu có ở kí túc xá không?" Sau khi tạm biệt Hàn Đông, Phí Lập lại hỏi.

Câu hỏi này lần trước Tăng Lý đã từng phủ định, nhưng Phí Lập muốn cậu tiếp xúc với thế giời bên ngoài nhiều hơn, bèn hỏi lại lần nữa. Không ngoài dự đoán, Tăng Lý lại lắc đầu phủ định thêm một lần nữa. Phí Lập cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Cậu biết đi xe đạp không?"

Tăng Lý hơi ngượng ngùng nói: "Không... không biết."

Phí Lập thấy cậu ngoan ngoãn bèn đưa tay xoa xoa đầu cậu, nói: "Tôi cũng không ở kí túc xá, tối tôi đạp xe đạp đưa cậu về nhé, đi bộ vừa nguy hiểm vừa chậm."

Tăng Lý hơi ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại được lại cảm thấy Phí Lập thật tốt, bèn ngoan ngoãn nói một tiếng cảm ơn.

Âm thanh rất mềm.

wtp Mật Kết

Phí Lập bỗng nhiên ngại ngùng, mặt hơi hơi đỏ lên, ấp úng nói: "Dù, dù sao hai chúng ta cũng về cùng đường... ông đây... ông đây về một mình cũng chẳng thú vị, tiện đường đưa cậu luôn."

Lúc hắn xấu hổ sẽ trở nên căng thẳng, thích nói ông đây.

Tăng Lý không nhận ra sự khác thường của hắn, ngược lại là chính Phí Lập nghĩ lại, hắn cảm thấy bản thân mình sao cứ đứng trước mặt Tăng Lý là kiểu gì cũng trở nên lắm chuyện. Hắn lén lút nhìn Tăng Lý một cái, Tăng Lý thấp hơn hắn rất nhiều, thấp hơn một cái đầu.

Hắn nhìn mái đầu nhỏ của Tăng Lý, dường như cảm nhận được ánh mắt của Phí Lập, Tăng Lý ngẩng đầu lên, Phí Lập vội vàng chuyển ánh mắt đi chỗ khác, giả vờ như vừa nãy không hề nhìn Tăng Lý. Trái tim bị đôi con ngươi màu nâu kia khuấy đảo loạn tùng phèo.

Mà bên Tưởng Tu Vũ, lúc này không quá tốt.

Tưởng Văn Linh tang chứng vật chứng có đủ, thuộc vào án hình sự, vào cục cảnh sát là điều không thể tránh khỏi, nhưng Tưởng Văn Kỳ là người bị hại lại không muốn mọi chuyện ầm ĩ đến mức này, nói thế nào đi nữa, hai người bọn họ cũng là anh em. Tưởng Văn Linh hận ông ta, nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn luôn kính trọng người anh trai này của mình.

Thậm chí còn hơi áy náy.

wtp Mật Kết

Nhân quả báo ứng, ông cụ họ Tưởng sau khi biết chuyện này thiếu chút nữa thì bị tức chết, thì thào bảo cho Tưởng Văn Linh vào tù, Tưởng Văn Kỳ không truy cứu thì bọn họ truy cứu. Nhưng lúc nghe xong đầu đuôi câu chuyện ông cụ lại trầm mặc. Trong sự trầm mặc ấy còn có cả bà Tưởng nữa.

Nếu không phải do bọn họ lúc ban đầu không công bằng, không chú ý đến cảm nhận của đứa con lớn, sự việc cũng không ầm ĩ đến mức này... nhưng chuyện này cũng không thể đổ hết lên người hai ông bà. Tất cả mọi người đều có cái sai.

Gần đây nhà họ Tưởng đang bận chuyện này, hy vọng Tưởng Văn Linh có thể vô tội được phóng thích ra ngoài, những chuyện liên quan đến pháp luật thì không có tình cảm, nhưng trên thực tế lại luôn có cơ hội có thể dàn xếp được.

Chỉ là những thứ này, đều không liên quan đến Tưởng Tu Vũ.

Từ Âm không còn sống được lâu nữa.

Bệnh của bà ta đã có dậu hiệu từ rất lâu rồi. Lần này chẳng qua chỉ là đúng lúc bạo phát thôi. Những ngày này Từ Âm vẫn luôn nói không ngừng, dặn dò Tưởng Tu Vũ đủ thứ việc, ví dụ như sau này ít xem truyện tranh thôi, phải chăm chỉ học tập. Làm người cũng phải ôn hòa, không được cãi nhau với người khác, ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, sống thật tốt với ba.

Tưởng Tu Vũ cố gắng không khóc, nhưng mỗi lần vừa rời khỏi phòng bệnh là nước mắt lại không nhịn được nữa rơi xuống.

Từ Âm đang dặn dò cậu ta hậu sự.

wtp Mật Kết

Hai người không ai nhắc đến Tưởng Văn Linh, cũng không ai nhắc đến Trương Vân Thanh, nhưng cái ngày mà Từ Âm đi ấy, Tưởng Tu Vũ nghe thấy trong lúc bà ta thần trí không rõ nói một câu, "Cuộc đời này của em, có lỗi với nhà của anh chị nhất..."

Tất cả đều là báo ứng, bà ta nói.

Ngày Từ Âm đi trời đổ mưa lớn, mưa rơi rả rích, một khoảng thời gian dài Tưởng Tu Vũ không đến trường học, ở bên cạnh Từ Âm nốt đoạn đường cuối cùng.

Vốn dĩ cậu ta muốn khóc, nhưng lại phát hiện ra không khóc nổi.

Cậu ta đã vĩnh viễn không còn mẹ.

Thật ra cậu ta đã nhận ra.

Cậu ta không thể liên lụy đến người khác.

Ngày mà Tưởng Tu Vũ về trường đã là qua mấy tuần, Hàn Đông đạp xe đạp lao vụt qua bên người Tưởng Tu Vũ, chú ý đến cậu ta, nghĩ thầm trời mưa to thế này lại có người không che ô.

Âm u nặng nề như quỷ.

wtp Mật Kết

"Này," Hắn quay đầu nhìn Tưởng Tu Vũ, đưa tay ra, "Không phải cậu là ai đó kia à? Lên xe lên xe đi, tôi đưa cậu một đoạn. Mưa to thế mà còn đi bộ."

Tưởng Tu Vũ ngẩn ra, hoảng hốt, nhưng cũng nhận lấy bàn tay đang đưa ra của hắn.

Nhưng những thứ này, đều là sau này, sau này hãy nói.

13/10/2022