Lại Đây Chồng Hôn Một Cái

Chương 29: Học tập 1



- Mật Kết-

Trên xe còn có hai túi kem Phí Lập sợ nó tan mất nên phóng xe đạp vèo vèo trên phố, Tăng Lý bị dọa đến mức tóc tai dựng cả lên, thế nên lúc cậu xuống khỏi xe, khuôn mặt đã tái xanh.

Phí Lập cất xe xong quay đầu thì nhìn thấy Tăng Lý choáng váng, bèn cười: "Nhìn dáng vẻ yếu ớt của cậu kìa, đi thôi, chút nữa tôi đi lên cùng cậu."

"Đi, đi lên?" Tăng Lý không kịp phản ứng lại Phí Lập muốn đi lên để làm gì.

wtp Mật Kết

"Ừ." Phí Lập cực kỳ tự nhiên đón lấy cái túi trong tay cậu, bước về phía cầu thang, "Cậu đợi một lúc, tôi leo lên tầng chín với cậu, tiện thể ăn chực một bữa."

Tăng Lý đi theo sau Phí Lập, nói: "Nhưng mẹ cậu... không phải vẫn chưa về sao?"

"Bà ấy á, bận lắm." Phí Lập móc chìa khóa từ trong túi ra, nghịch ngợm quay nó trên ngón tay một vòng, sau đó cắm chìa khóa vào ổ khóa, giọng điệu thản nhiên, "Về cũng chẳng phải để thăm tôi, làm việc xong thì về kia rồi, em trai tôi vẫn còn ở Ma Đô."

Mấy ngày gần đây ít nhiều thì Tăng Lý cũng đã nghe qua chuyện nhà Phí Lập, nhưng cũng không hiểu rõ lắm. Phí Lập không nói, cậu cũng ngoan ngoãn không hỏi. Tăng Lý cúi đầu đợi Phí Lập mang đồ cất vào tủ lạnh rồi quay ra, Phí Lập nói: "Được rồi đi thôi, sắp tan mất rồi, chiều tối tan học xong thì tôi sẽ mang lên cho cậu, tôi lười nấu cơm lắm, trưa nay có tiếp đãi tôi hay không?"

Phí Lập cười xấu xa, Tăng Lý gật gật đầu, âm thanh mềm mại: "Tiếp, tiếp đãi."

Phí Lập không nhịn được xoa đầu cậu.

wtp Mật Kết

"Bình, bình thường cậu ở nhà... cũng không tự nấu cơm à?" Tăng Lý cực kỳ tò mò bình thường Phí Lập ở nhà một mình thì giải quyết thế nào.

Không nghĩ đến Phí Lập lại nhún nhún vai, nói: "Tùy tiện ăn thôi, đến căn tin mua mang về, rồi đi đánh bóng rổ, đánh xong thì ăn."

Tăng Lý gật gật đầu, nắm chặt quai cặp, ngẩng đầu nhìn Phí Lập, nói trong lo lắng: "Nhưng, nhưng mà thế thì nguội hết rồi."

"Đằng nào cũng không có người quản tôi, có gì không giống nhau đâu." Phí Lập vừa nói vừa nhìn Tăng Lý, mím môi cố ý nói: "Cũng chẳng có ai quan tâm tôi, tôi sống một mình mấy năm, bệnh lớn bệnh nhỏ cũng toàn tự mình chịu đựng, đã quen rồi."

Trong lời nói để lộ ra một ít tủi thân.

Phí Lập còn rất là tâm cơ thở dài một tiếng.

Tăng Lý thấy không đành lòng, môi khẽ mấp máy, hơi do dự, tay nắm chặt quai cặp, Phí Lập nhìn thấy phản ứng của cậu thì trái tim treo lên đến tận họng, trong lòng đang cực kỳ mong đợi câu trả lời của Tăng Lý.

Kết quả lại không có.

Con thỏ nhỏ này không hé răng lấy một lời.

wtp Mật Kết

Phí Lập tức đến mức bật cười, dùng khuỷu tay đụng đụng Tăng Lý, mắng cậu: "Cái đồ không có lương tâm."

Tăng Lý bị hắn đẩy thì quay đầu nhìn Phí Lập, vẻ mặt ngơ ngác.

Phí Lập liền véo má cậu, "Sao cậu không tỏ thái độ gì thế? Tốn công ông đây vẫn hay quan tâm chăm sóc cậu như vậy, cậu cũng chẳng thèm thương tôi, đồ sói mắt trắng."

Động tác rất nhẹ, nhưng Tăng Lý vẫn bị hắn véo đến mức đôi mắt phiếm đỏ nước mắt lưng tròng, mở to đôi mắt màu nâu động lòng người kia nhìn Phí Lập nói: "Cậu cũng thế, cứ cảm thấy, hiếm lạ lắm à."

"Ơ—" Phí Lập nhất thời nghẹn họng.

Tăng Lý cười nói: "Nếu, muốn ăn cơm, có thể đến nhà tôi. Tôi cũng... ăn cơm một mình."

"Cậu không chê tôi nấu không ngon là được..." Tăng Lý ngại ngùng gãi gãi má.

"Sao có thể chứ." Phí Lập quay đầu đi, Tăng Lý chỉ nhìn thấy sườn mặt của hắn, sau đó lại nghe thấy Phí Lập thì thầm: "Có gì mà... hiếm lạ."

Cũng không biết rốt cuộc là phản ứng gì.

Tận đến lúc Tăng Lý mở cửa chuẩn bị bước vào, Phí Lập mới sực tỉnh, túm lấy Tăng Lý, quay cả người cậu lại nói: "Cậu nói thật à?"

Tăng Lý chớp chớp mắt, một lúc sau mới kịp phản ứng lại: "Thật... thật mà."

Phí Lập cười, thả tay ra, rồi đút hai tay vào túi quần, nhướng mày, "Vậy được, không cho phép đổi ý, đổi ý là chó con."

Tăng Lý thấy Phí Lập có hơi hơi ấu trĩ, đổi sang dép mới rồi lấy đôi dép ở huyền quan ném xuống trước mặt Phí Lập, nhỏ gọng nói: "Cậu mới là chó con."

"Hê," Phí Lập nghe thấy thế thì đi dép vào muốn véo má Tăng Lý, Tăng Lý vội vàng tránh, Phí Lập đóng cửa lại rồi lê dép chạy đuổi theo cậu, "Cậu nói ai là chó con? Nói ai? Nếu tôi mà là chó con, cậu vẫn là thỏ đấy, chạy nhanh lắm."

Tăng Lý đóng cửa phòng bếp lại nhốt Phí Lập ở ngoài, cậu ở bên trong thè lưỡi với hắn nói: "Cậu vốn dĩ, vốn dĩ là một con chó con!"

Trên mặt Tăng Lý nổi lên một màu hồng không bình thường, rõ ràng là đang đùa giỡn đến mức hưng phấn, Phí Lập đập cửa mấy cái, hơi xúc động với một Tăng Lý vui tươi thế này.

wtp Mật Kết

"Hừ, ông đây không thèm so đo với cậu, cậu là trẻ nhỏ một ba tuổi à." Phí Lập đút tay vào túi quần, ngênh ngang dựa vào ghế sofa, nhướng mày, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía phòng bếp, "Nấu cơm nhanh lên nấu cơm nhanh lên, tôi sắp đói chết rồi đây này."

Tăng Lý không so đo với hắn, bận rộn trong phòng bếp một lúc lâu, đợi đến lúc làm xong thì ngó đầu ra gọi một tiếng: "Phí, Phí ba tuổi... vào bưng đồ ăn."

Cái tay của Phí ba tuổi đang ăn vụng quýt ngừng lại, quýt cũng bị rơi xuống đất.

"Cậu nói là là Phí ba tuổi đấy hả??" Phí Lập đứng dậy chạy lại gần Tăng Lý, "Hôm nay tôi không cù cho cậu nhột không cù cho cậu gọi tôi là anh thì tôi không phải họ Phí!"

Hai người giao chiến từ phòng bếp đến tận sofa, Tăng Lý bị Phí Lập đè, vén áo lên bắt đầu cù, thật sự Tăng Lý không nhịn được, ngửa đầu cười không ngừng, cười đến mức nước mắt đảo vòng quanh hốc mắt.

"Đừng... đừng." Tăng Lý cười không ra hơi, "Không muốn nữa, không muốn, Phí Lập, đừng cù nữa."

Tay Phí Lập cực kỳ mất nết cù loạn trên cơ thể cậu, cả người Tăng Lý trên dưới chỗ nào cũng mẫn cảm, tất cả đều là chỗ gây nhột, Tăng Lý thật sự không thể chống lại Phí Lập, mặt cậu đỏ bừng, cười khanh khách không ngừng lại được.

wtp Mật Kết

"Có gọi không?" Phí Lập đè Tăng Lý xuống ghế sofa, cong môi nhìn chằm chằm Tăng Lý, nụ cười cực kỳ xấu xa, "Gọi anh, anh Phí Lập sẽ tha cho cậu."

"Không... không gọi! Ha ha ha... đừng, đừng...!"

Cậu cũng có tôn nghiêm chứ! Không gọi là không gọi!

Hình như Phí Lập rất cố chấp với xưng hô này, đè lên Tăng Lý quyết chết cũng không buông tay, một tay gãi lên cổ Tăng Lý, xoa gáy cậu nói: "Có gọi không? Gọi một cái nghe coi nào, không gọi thì đừng mong được ăn cơm, cho cậu cười tắt thở."

"Ha ha ha ha... không muốn... ha ha ha, Phí Lập... anh Phí Lập, đừng, đừng, anh ơi, đừng cù nữa!"

Tăng Lý, thua trận.

Phí Lập thỏa mãn buông tay, định đứng lên.

wtp Mật Kết

Tất của Tăng Lý bị hắn nghịch mà rơi mất, một đôi tất màu trắng rơi trên đất, trên sofa là một đống lộn xộn. Đôi chân thon dài của Tăng Lý gác lên cẳng chân Phí Lập, đồng phục vì nô đùa mà mở tung ra, trên mặt vẫn còn đỏ bừng, một màu đỏ nổi bật trên làn da trắng.

Mẹ nó dễ thương thế.

Hệt như đậu phụ.

Phí Lập nhìn đôi môi mở ra rồi mím lại của cậu ngẩn người một lúc lâu, Tăng Lý đẩy hắn, nói: "Ăn, ăn cơm thôi. Tôi đói lắm rồi."

Tận đến lúc âm thanh này vang lên, Phí Lập mới chậm rãi hoàn hồn, dùng sức gãi gãi gáy, theo Tăng Lý đi ăn cơm.

"Cậu nói xem sao tôi lại thích cậu như vậy chứ." Tăng Lý đang ăn cơm thì nghe thấy Phí Lập đột ngột lên tiếng. Cậu ngước mắt lên nhìn hắn, lại nhìn thấy Phí Lập đang nắm tóc, lông mày nhíu lại, không nhìn vào cậu, hơi buồn rầu, "Đúng thật là."

Cũng không biết gần đây hắn bị sao nữa.

"Cậu, cậu chút nữa... có làm bài tập không?" Tăng Lý hỏi.

"Không," Phí Lập ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cậu, hoàn hồn nói: "Tôi làm bài tập làm gì? Cậu cũng có phải quen tôi ngày đầu tiên đâu."

Tăng Lý gật gật đầu, đưa đũa vào miệng ngậm, nhìn Phí Lập một cách cẩn thận: "Nhưng... nhưng tôi phải làm, ờm."

Đây là lệnh đuổi khách.

wtp Mật Kết

Nếu Phí Lập ở lại đây... chắc chắn sẽ quấy rầy cậu làm bài tập.

Sắc mặt Phí Lập bỗng chốc trở nên khó coi, tức tối cắn một miếng thịt, lườm Tăng Lý: "Cậu đúng là đồ vô lương tâm, Tăng Lý, cậu đúng là đồ đểu."*

*甘蔗男= trai đểu. Nhưng chỉ là đổi một cách miêu tả sinh động hơn, lúc đầu thì ngọt, sau này lại chỉ còn lại bã. Đây chính là quá trình ăn mía nhai hết nước ngọt còn lại bã.

Tăng Lý: "?"

Phí Lập vẫn còn lườm cậu, trong miệng cũng ngậm đôi đũa, phát âm không rõ: "Đầu tiên thì ngọt ngào, ăn mãi ăn mãi còn toàn là bã."

Tăng Lý: "...."

Tôi vô tội quá.

"Vậy... vậy cậu cũng làm bài tập với tôi đi." Tăng Lý lén lút ngước mắt nhìn Phí Lập, thăm dò: "Bọn mình, bọn mình có thể cùng nhau, cùng nhau tiến bộ, thi vào cùng một trường đại học."

Điều này đã nhắc nhở Phí Lập.

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, một khi tốt nghiệp, hắn và Tăng Lý trời nam đất bắc, vậy phải làm sao đây? Phí Lập có nhiều anh em như vậy nhưng lại chẳng có ai khiến hắn cảm thấy nếu hai người phải đứng trước thời khắc biệt ly, làm hắn không vui đến mức muốn đánh người.

Phí Lập hơi rung động, cắn chặt đôi đũa không nói gì, nhướng mày ý bảo Tăng Lý ăn cơm đi. Tăng Lý nhìn ra do dự của hắn, bèn nhân lúc còn nóng mà rèn sắt: "Không, không khó đâu. Phí Lập... cậu không biết, tôi có thể dạy cậu. Chúng ta chầm chậm, chầm chậm tiến bộ, chúng ta có thể, thi vào cùng một trường đại học." Cậu nhìn Phí Lập một cách chăm chú, từng chữ từng câu, cực kỳ nghiêm túc: "Chúng ta là, bạn bè. Tôi muốn cùng cậu... học chung một trường đại học."

Phí Lập là người bạn thân đầu tiên của cậu.

Cũng là người bạn trong số không nhiều của cậu.

wtp Mật Kết

Phí Lập nghe thế thì đáy lòng cùng hơi lung lay, trầm mặc một lát hắn phiền não gãi gãi đầu, nói: "Nhưng tôi không thích đọc sách, tôi đọc sách một lúc là thấy chán lắm rồi, đau hết cả đầu."

"Nhưng," Phí Lập ngước mắt nhìn Tăng Lý nói: "Thật sự cậu muốn học chung một trường đại học với tôi sao?"

Tăng Lý cảm thấy điều này chẳng có gì phải che giấu cả, bạn bè chính là bạn bè, cậu cực kỳ trân trọng Phí Lập.

"Ừm." Tăng Lý nói.

"Muốn bao nhiêu?" Phí Lập sán lại gần.

Nghe thấy thế Tăng Lý bèn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Rất muốn... rất muốn chăng?"

Phí Lập thỏa mãn rồi.

À.

Chết cũng không hối hận.

"Được, quyết định rồi đấy!" Phí Lập bỗng nhiên lên tiếng làm Tăng Lý hết hồn, cậu trừng hai mắt lùi lại đằng sau, thiếu chút nữa thì ngã, Phí Lập vội vàng thả đũa xuống, tuyên bố: "Tôi phải học hành chăm chỉ!"

"Thực hiện nguyện vọng vào một trường đại học với Tăng Lý." Phí Lập chống tay lên bàn, nhìn Tăng Lý cười.

wtp Mật Kết

"À, được." Tăng Lý ngạc nhiên cắn đôi đũa, gật gật đầu, "Vậy ăn cơm xong, rồi học bài."

Phí Lập bông chốc nản lòng: "...Ờm."

"Nhanh thế sao?"

"Ừm." Tăng Lý không hiểu nhìn Phí Lập, nghĩ một lúc mới thăm dò hỏi: "Phải nắm chặt mỗi phút mỗi giây. Xác định mục tiêu... đợi đến lúc thi giữa kỳ, thi được, hạng thứ hai mươi, thế nào?"

Phí Lập gật gật đầu, một lúc sau mới phản ứng lại, sợ hãi đến mức đôi đã sắp rơi mất: "?!!"

Lớp bọn họ có năm mươi người, bây giờ hắn đang đứng vị trí thứ mười đếm ngược từ dưới lên, muốn bước vào top hai mươi? Nói đùa à!

Không nghĩ đến Tăng Lý lại cực kỳ nghiêm túc gật đầu, tự mình cổ vũ mình: "Ừm, hợp lý đấy... cùng nhau cố gắng nhé, Phí Lập."

Tăng Lý nhìn Phí Lập cười.

Phí Lập: "...."

Ma quỷ! Tăng Lý chắc chắn là ma quỷ!

20/11/2022