Lãi Được Bé Yêu

Chương 107: Loại phụ nữ này, tôi đã gặp rất nhiều



Chu Phương kéo kẻ vướng bận kia đi rồi, Nguyễn Anh Minh lập tức cảm thấy thoải mái hơn, anh liếc nhìn Thịnh Tâm Lan một cái:

"Đi thôi, cô cũng không phải mẹ cậu ta, Chu Phương có thể chăm sóc tốt cho cậu ta."

Thịnh Tâm Lan hoàn hồn, cô lùi lại rồi nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, ngượng ngùng vuốt mũi, cười nói:

"Là thói quen, Thiên Ân đồng trang lứa với Phan An, tôi cảm thấy giống em trai tôi, cho nên mới khó tránh khỏi muốn quan tâm hơn một chút, người khác nhìn vào có thể sẽ thấy có chút kỳ quái."

Cô không nhắc đến Phan An thì không sao, nhắc tới Phan An một cái, sắc mặt Nguyễn Anh Minh càng trầm hơn.

"Cô coi anh chị em là rác à? Nói nhặt ở bên ngoài là nhặt được luôn?"

"Rác?" Thịnh Tâm Lan trừng mắt: "Rác cái gì, Thiên Ân là tôi không cẩn thận đụng phải, muốn nói bao nhiêu lần nữa đây?"

"Vậy Phan An thì sao?"

Nguyễn Anh Minh liếc nhìn cô một cái: "Cậu ta cũng không phải cô đụng phải đấy chứ? Xem ra cô lớn gan từ nhỏ, mới mười lăm tuổi đã dám chạy đến sàn đấu quyền anh ngầm để xem náo nhiệt."

Thịnh Tâm Lan sửng sốt: "Sao anh biết chuyện này?"

Nghe giọng điệu của Nguyễn Anh Minh, anh đã sớm hiểu rõ chi tiết về Phan An, ngay cả chuyện cậu ta đi thi đấu với mấy tay đấm ở võ đài quyền anh ngầm trước khi được nhà họ Thịnh nhận nuôi cũng điều tra ra.

"Người biết chuyện này còn ít à?"

Sắc mặt Nguyễn Anh Minh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Cậu ta muốn làm nghệ sĩ, việc trước kia đều là vết đen, nếu không dọn sạch sẽ thì ai cũng không biết việc nào sẽ trở thành một đao trí mạng đối với cậu ta."

Anh nói như vậy, không hiểu sao lại khiến cho Thịnh Tâm Lan cảm thấy sau gáy chợt lạnh, cũng mới nhớ tới mình đã không liên lạc với Phan An một thời gian sau khi trở về từ Maldives.

Sau khi sắp xếp ở lại khách sạn theo ý của Nguyễn Anh Minh, Thịnh Tâm Lan cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, lúc ban đêm về nhà, cô thu dọn đơn giản đồ đạc của Thịnh Ái Linh, mang cô bé đi đến công ty đi làm trước, chuẩn bị đến chiều tan làm sẽ đưa cô bé đến nhà Nguyễn Anh Minh.

"Anh Lập Huy!"

Vừa đến khách sạn, Thịnh Ai Linh lập tức giãy ra khỏi tay Thịnh Tâm Lan, sau đó chạy vội đến một hướng khác.

Thịnh Tâm Lan quay đầy nhìn lại, lập tức nhìn thấy quản gia nhà họ Nguyễn đang nắm lấy tay Nguyễn Lập Huy, nhìn dáng vẻ giống như hai người cũng mới đến đây.

"Mới sáng với cậu chủ đã ồn ào muốn đi gặp cô Thịnh, tôi đoán hôm nay là ngày phải đi làm, khẳng định cô sẽ đi làm, bèn đưa cậu chủ đến đây."

Trên mặt quản gia đầy vẻ bất đắc dĩ, nhìn thấy Thịnh Tâm Lan kéo theo va ly trẻ con, ánh mắt lập tức sáng ngời: "Đây là va ly của cô Ái Linh đúng không, để tôi bỏ vào cốp xe đi, buổi tối sẽ mang về nhà."

Nhìn thế này, Nguyễn Anh Minh hẳn là đã nói chuyện Thịnh Ái Linh sẽ đến đó ở vào mùa hè cho người giúp việc trong nhà rồi.

Thịnh Tâm Lan cũng không từ chối, để quản gia kéo va ly bỏ vào cốp xe, cô nắm tay con đi vào phòng nghỉ, dặn dò cấp dưới lấy đồ ăn và hoa quả cho hai con, cẩn thận nói:

"Mẹ còn phải đi làm, không thể vẫn luôn ở cùng hai con, các con tự mình chơi ở đây, không được đi lung tung, có thể làm được không? Ái Linh chăm sóc cho Lập Huy, được chứ?"

Nghe vậy, Thịnh Ái Linh lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, đứng thẳng người chào, vẻ mặt bà cụ non:

"Nhất định hoàn thành nhiệm vụ."

Thịnh Tâm Lan vui vẻ cười, đi khỏi phòng nghỉ.

Nếu là bình thường không có chuyện gì thì thật sự có thể ở cùng hai con, nhưng hôm nay có một tổ diễn viên vào ở, sau khi nhìn thấy tên Cao Mỹ Lệ trên danh sách, cô liền thấy chuyện hôm nay chỉ sợ là hơi khó giải quyết, không khỏi phức tạp, vẫn không thể phân tâm.

Vừa mới trở lại văn phòng, mông còn chưa ngồi nóng ghế thì điện thoại bàn đã vang lên, tổ diễn viên tới rồi.

"Quản lý Thịnh, thật ra chúng ta không cần khẩn trương như vậy, không phải Cao Mỹ Lệ là vị hôn thê của tổng giám đốc Nguyễn trong truyền thuyết à? Coi như cho tổng giám đốc Nguyễn mặt mũi, có lẽ sẽ không làm khó khách sạn chúng ta đâu."

Tiểu Trương đi theo bên người Thịnh Tâm Lan, nói không ngừng, Thịnh Tâm Lan nghe được thì phiền lòng, trợn trắng mắt nhìn anh ta.

"Anh nghe ai nói cô ta là vị hôn thê của tổng giám đốc Nguyễn?"

"Tất cả mọi người đều nói như vậy mà, scandal gì đó."

Thịnh Tâm Lan đang định phản bác anh ta thì mấy xe bảo mẫu lần lượt dừng ở cửa, một đám người hâm mộ vây quanh cùng với vệ sĩ đứng thành vòng ngăn cản, diễn viên trong tổ kịch lần lượt đi vào sảnh chính của khách sạn, dẫn đến người hâm mộ đều bị ngăn ở bên ngoài khách sạn.

"Đã sắp xếp phòng ở xong rồi, đây là quản lý phòng của khách sạn chúng tôi, cô ấy sẽ dẫn mọi người đi."

Thịnh Tâm Lan nói chuyện với người phụ trách tổ kịch, thái độ lễ phép, ngôn từ cũng vô cùng ngắn gọn, không có một câu vô nghĩa.

Không đợi người phụ trách mở miệng, một tiếng nói hờ hững đã xong vào: "Quản lý Thịnh, lâu lắm không gặp, cô đã được chuyển lên chính thức rồi? Chúc mừng."

Ngẩng đầu nhìn thấy Cao Mỹ Lệ, cô ta vừa mới tháo kính râm xuống, cằm hơi hếch lên, dáng vẻ vô cùng kiêu căng.

Thịnh Tâm Lam đứng thẳng như trước, nói với ngữ khí không kiêu ngạo không nịnh nọt: "Cảm ơn."

"Nếu đã là bạn cũ thì không cần quản lý phòng dẫn đi, cứ để quản lý Thịnh tự mình đi một chuyến, dẫn tôi đến phòng đi, dù sao tôi vẫn quen cô hơn, có chút chuyện muốn nói, được chứ?"

Làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy, Thịnh Tâm Lan cũng không dễ dàng từ chối, lập tức gật đầu đồng ý, để quản lý phòng đi sắp xếp cho những người khác, còn mình thì đi dẫn Cao Mỹ Linh và người đại diện của cô ta đi đến phòng ở tầng hai mươi.

"Dựa theo yêu cầu phía trước, điều hòa trong phòng để ở hai mươi bảy độ, máy tạo ẩm luôn chạy để duy trì độ ẩm không khí, trong và ngoài phòng đã phun mùi nước hoa mà cô yêu thích..."

"Tốt lắm, tôi biết năng lực của cô." Cao Mỹ Lệ ngắt lời cô, sắc mặt lãnh đạm: "Không cần khoe khoang cô có nhiều bản lĩnh trước mặt tôi, dù sao tôi cũng đã lĩnh giáo rồi, đi đến Maldives, còn làm chuyện cướp vị hôn phu của người khác, Thịnh Tâm Lan, cô thật có năng lực."

Trong phòng khách to như vậy đều quanh quẩn giọng nói chua ngoa của Cao Mỹ Lệ, Thịnh Tâm Lan có thể nghe được ra tất cả phẫn nộ của cô ta đều hướng về phía mình.

Thịnh Tâm Lan cau mày, trầm ngâm một lát rồi trả lời:

"Xin lỗi, cô Cao, tôi không biết cô có ý gì, tôi chưa từng có ý định phá hư hôn ước của người khác, cũng sẽ không phá hư."

"Cô bớt làm ra vẻ trước mặt tôi! Cô cho tôi là đồ ngốc à? Đừng giả bộ vô tội như ‘bạch liên hoa’ cho tôi xem, cô dám vuốt lương tâm của mình nói cô không có chút mưu đồ gì với Anh Minh à?"

Trên mặt Cao Mỹ Lệ tràn đầy căm tức, cô đã phải nhịn nỗi nghẹn khuất này một thời gian, lúc trước khi vừa mới nhận được điện thoại do trợ lý của Anh Minh gọi đến, cô ta còn đang thử áo cưới, nghe được tin hôn lễ bị hủy bỏ, thiếu chút nữa đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Loại phụ nữ như cô tôi đã thấy nhiều, lấy cái tự lực cánh sinh làm ngụy trang, dựa vào công việc để tiếp cận Anh Minh, muốn nói diễn trò, làm diễn viên như chúng tôi thật đúng là không sánh bằng hồ ly tinh cô diễn trò."

Thịnh Tâm Lan bị cô ta mắng thì cau mày, lúc ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt cô đã đầy lạnh lùng.

"Cô Cao, tốt nhất miệng cô nên sạch sẽ một chút."

Cô có trách nhiệm với công việc của mình, tôn trọng lịch sự với khách hàng, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể nhịn được tất cả các loại lời lẽ độc ác.