Lãi Được Bé Yêu

Chương 124: Buông tôi ra



Chiều hôm sau, Lưu Ngọc Hạnh lái xe đưa Thịnh Tâm Lan đến khách sạn.

"Cần tớ đưa cậu vào trong không?" Lưu Ngọc Hạnh trêu ghẹo: "Nói không chừng có thể gặp được Nguyễn Anh Minh, lỡ cậu có ngượng thì tớ sẽ giúp cậu thuyết phục ảnh.”

"Bộ không nói nhảm thì cậu sống không nổi hả?"

Thịnh Tâm Lan trừng mắt một cái:

"Mở cốp xe đi, trong khoảng thời gian này giao Ái Linh cho cậu đó."

"Biết rồi." Lưu Ngọc Hạnh tựa lưng vào ghế, nháy mắt với cô một cái: "Cậu hãy suy nghĩ cẩn thận chuyện của cậu đi, ví dụ như tìm cho Ái Linh một người cha dượng chẳng hạn, còn mấy chuyện khác cậu không cần bận tâm.”

Thịnh Tâm Lan cạn lời với cô ấy, từ sáng sớm, Lưu Ngọc Hạnh đã luôn miệng nhắc Nguyễn Anh Minh khiến cô nghi ngờ liệu có phải Nguyễn Anh Minh đã mua chuộc cô ấy rồi không, sao lại đánh giá cao ảnh như vậy chứ.

Sau khi cầm va li và xác nhận xe của Lưu Ngọc Hạnh đã rời đi, lúc này cô mới yên tâm kéo va li vào khách sạn, đi thẳng đến phòng mà chủ khách sạn đã sắp xếp rồi quẹt thẻ mở cửa phòng.

"Sao lại là một căn hộ?" Cô thầm thì một câu rồi kéo va li của mình vào phòng.

Lúc trước khi nhận được tin nhắn cô cũng không đọc kỹ, còn tưởng rằng chỉ là một phòng cho thuê bình thường, vừa rồi khi đứng trước cửa phòng cô mới nhớ ra, tầng này đều là căn hộ, chuyện gì thế này?

Căn hộ này là một không gian mở, giữa phòng ngủ và phòng khách được ngăn bởi một bức bình phong cực lớn, cô vừa kéo vali vào phòng, liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là một cảnh tượng thót tim xuất hiện trước mắt.

Nguyễn Anh Minh bước ra khỏi phòng tắm với một cái khăn trắng rộng thùng thình quấn ngang hông, đầu tóc sũng nước đang nhỏ từng giọt lên trên bờ ngực màu lúa mạch, khoảng hở dữa khăn và cơ thể khiến người ta không thể không suy nghĩ miên man.

"Nhìn chán chưa?"

Nguyễn Anh Minh nhìn cô với ánh mắt giễu cợt.

Thịnh Tâm Lan nhanh chóng liếc sang hướng khác, vội vàng nói:

"Sao anh lại ở đây?"

Nguyễn Anh Minh chậm rãi tiến tới gần, hỏi ngược lại:

"Em không biết đây là căn phòng mà tôi vẫn luôn ở sao?"

"Tôi… Tôi không biết…” Thịnh Tâm Lan biến sắc, "Vậy chắc là tôi đi nhầm rồi…”

Nói xong cô liền kéo vali xoay người đi.

Còn chưa bước ra khỏi bức bình phong thì ở gian ngoài vang lên tiếng khóa điện tử mở rõ mồn một “ting ting”, ngay sau đó là tiếng của nhân viên phục vụ đang trò chuyền cùng nhau.

Thịnh Tâm Lan giật thót trong lòng, quay ngoắt người, kiễng chân bịt miệng Nguyễn Anh Minh lại rồi nhìn căn phòng một lượt, dưới tình thế cấp bách cô kéo Nguyễn Anh Minh trốn vào phòng ngủ thông với ban công, mượn chiếc rèm để giấu mình.

Nếu bị người ta nhìn thấy cô và Nguyễn Anh Minh ở chung trong phòng ngủ thì sẽ bị hiểu lầm to.

Sau khi trốn kỹ, Thịnh Tâm Lan khẽ thở phào nhẹ nhõm cho đến khi cổ tay cô bị nắm chặt, kéo ra và một một giọng nói nặng nề vang lên bên tai:

"Em làm gì vậy?"

Thịnh Tâm Lan cố gắng ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt không hờn không giận của Nguyễn Anh Minh, nói mát:

"Coi như tôi cầu xin anh đó, anh phối hợp một chút đi mà, cứ xem đó là vì công việc của tôi đi.”

Thấy cô bày ra bộ dạng nhẹ nhàng đáng yêu như vậy, trong mắt Nguyễn Anh Minh liền lóe lên một tia bỡn cợt, anh cúi người từng bước từng bước tiến tới gần cô.

Thịnh Tâm Lan biến sắc, lùi về sau.

Anh lại lấn lướt tới.

Thịnh Tâm Lan chỉ cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, lưng cô đã chạm phải cửa kính lạnh lẽo, muốn lui cũng không lui được nữa mà Nguyễn Anh Minh thì không có ý định dừng lại, anh dùng tay giữ lấy vai cô, thuận thế ép cô lên cửa kính, hơi cúi người, khuất lấp cả ánh mặt trời.

"Anh buông tôi rôi.” Thịnh Tâm Lan nén giọng nhưng nét mặt thì vẫn vô cùng hoảng sợ.

Sao cô lại quên khi ở một mình, Nguyễn Anh Minh sẽ giở trò lưu manh chứ? Hơn nữa vừa rồi hà cớ gì lại kéo theo anh ta vào? Cứ để anh ta ở trong đó đối phó chẳng phải tốt hơn sao?

Mất não rồi hả? Thịnh Tâm Lan.

Nguyễn Anh Minh vốn dĩ cũng chỉ chọc cô cho vui chứ chưa nảy lòng tham, nhưng lại thấy cô rất đáng yêu khi tức giận, chẳng khác nào một chút mèo con đang xù lông, nhe răng muốn cạp người ta mà không cạp được.

"Sao lại có vali ở đây?"

Tiếng nói đột nhiên vọng đến từ phòng ngủ đã làm đứt đoạn sự giằng co giữa hai người.

Sắc mặt Thịnh Tâm Lan trắng nhợt, tim đập thình thịch, nghiến răng trừng mắt với Nguyễn Anh Minh, như muốn nói nếu anh còn dám làm gì thì cô sẽ cắn anh.

"Là của tổng giám đốc Nguyễn đó, anh ấy tới lúc trưa, chẳng phải ngày mai phải tiếp đãi khách nước ngoài sao? Tổng giám đốc Nguyễn phải đi cùng suốt cả hành trình nên thời gian này sẽ ở lại khách sạn luôn.”

"Thế à, vậy còn tổng giám đốc Nguyễn đâu, không thấy?"

"Có việc phải đi rồi chăng, à đúng rồi, nhanh đặt xuống đi, không được tùy tiện làm lộn xộn đồ đạc trong phòng, chúng ta hãy dọn dẹp phòng ngủ trước đi.”

"May là có cô nhắc, suýt chút nữa là quên rồi."

Tiếng thu dọn đồ đạc trong phòng ngừng lại, Thịnh Tâm Lan tựa vào cửa kính, nhẹ nhàng thở ra.

Còn chưa dứt hơi cô lại nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng vang lên nhưng lần này nó anh thanh đã được nén xuống nhỏ hơn.

"Elena, chẳng phải tổng giám đốc Nguyễn cùng quản lý Thịnh gì đó sao?”

"Cô cũng nghe sao, chuyện này đã được truyền đi khắp khách sạn rồi, ngày đó Văn Văn nhảy lầu, tổng giám đốc Nguyễn bế quản lý Thịnh xuống trước mặt mọi người, nếu có kẻ nào không nhìn ra thì đúng là bị mù rồi.”

"Cho nên chuyện cưới hỏi của tổng giám đốc Nguyễn cùng Cao Mỹ Lệ có phải cũng hủy bỏ rồi không."

"Ai biết, quản lí Thịnh cũng đã có gia đình rồi, phụ nữ có tuổi như cô ta còn làm ra chuyện như vậy đúng là không biết xấu hổ, trước kia tôi cũng rất nể cô ta nhưng giờ ấy à, xem ra vị trí quản lý hiện tại của cô ta nhất định là nhờ vào việc lên giường mà có rồi.”

"Tôi cũng thấy vậy, lúc trước còn nghe nói chồng cô ta tặng cho cô ta cả một phòng đầy hoa hồng, vậy mà sau lưng lại qua lại với tổng giám đốc Nguyễn, cô ta cũng thủ đoạn ghê nhỉ, thiếu gì cô gái muốn gần gũi với tổng giảm đốc Nguyễn nhưng đều không được, còn cô ta có bản lĩnh gì mà hay vậy nhỉ?"

"Còn bản lĩnh gì nữa, nhất định là bản lĩnh làm chuyện đó rồi.”

"…"

Thịnh Tâm Lan siết chặt tay, mày nhíu chặt, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cô biết sau ngày hôm đó, khách sạn có không ít tin đồn, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng chuẩn bị trước và việc chính tai mình nghe thấy những lời đồn thổi chói tai này lại là hai việc khác nhau.

Nguyễn Anh Minh nhìn xuống cô, thấy vẻ bực bội và ngượng ngùng trên mặt cô dần dần phai nhạt, thay vào đó là sự bất bình mà cô đang cố gắng kềm nén khiến người ta phải đau lòng.

Anh buông tay, sau đó lập tức kéo cửa ra, hai chiếc bóng được ánh mặt trời rọi vào trong phòng ngủ.

"Tổng giám đốc Nguyễn…"

Những tiếng kêu lạc giọng cất lên trong căn phòng.

"Tôi thấy các cô lén lút tám chuyện rất hăng say, hay là cứ nói thẳng trước mặt tôi đi, là ai đồn chuyện này trong khách sạn, đồn như thế nào."

Hai nhân viên buồng phòng nhìn thấy bóng dáng của hai người liền sợ đến mức hồn vía bay lên mây, khó khăn cất lời:

"Tổng giám đốc Nguyễn, chúng tôi cũng là nghe người khác nói rồi thuận miệng tám chuyện thôi, là chúng sai rồi, chúng tôi chẳng thấy gì hết, anh và quản lý Thịnh sao có thể có chuyện gì chứ, chúng tôi sai rồi.”

"Vậy sao?"

Nguyễn Anh Minh lườm hai nhân viên buồng phòng, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm.

"Lời đồn không sai, hơn nữa giữa tôi và quản lý Thịnh đúng thật là không chỉ có chút chuyện như các người nói thôi đâu.”

Nghe thấy thế, Thịnh Tâm Lan kinh ngạc nhìn Nguyễn Anh Minh, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, mu bàn tay lạnh lẽo được bao phủ, không ngờ anh lại trực tiếp nắm láy tay cô trước mặt hai nhân viên buồng phòng:

"Bây giờ đã nhìn rõ chưa?"