Lãi Được Bé Yêu

Chương 142: Lúc nhỏ thường tới



Màn đêm dần buông xuống, gió đêm bao trùm, thổi lên người hơi lạnh.

Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh tay trong tay đi một vòng trên núi, thấy anh chỗ nào cũng rất quen thuộc, cô không nhịn được hỏi: “Anh thường tới đây sao? Sao lại quen thuộc nơi này như vậy?”

“Quyền khai phá nơi này nằm dưới danh nghĩa tập đoàn Thịnh Đường, vốn là muốn làm khu nghỉ dưỡng, sau này vì một số chuyện không thể tiến hành, nơi này liền thành núi hoang.”

Nguyễn Anh Minh khựng lại vài giây mới chậm rãi mở miệng.

Lực chú ý của cô đều đặt trên hoàn cảnh xung quanh, không chú ý tới sự cô đơn ở sâu đáy mắt người đàn ông.

“Hoang sao? Nhìn quản lý rất tốt mà, cây cối hoa cỏ đều tươi tốt, bên đó còn có mảnh cây ăn quả nữa, xum xuê che cả chậu.”

Thịnh Tâm Lan hình như mới phản ứng lại, cô ngước mắt đánh giá sắc mặt anh: “Nhưng mà, hình như anh không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi.”

Sắc mặt anh trầm trọng, im lặng vài giây mới buông tay cô ra, một mình bước đi trong gió, gió trên đỉnh núi thổi bay áo sơ mi anh, có chút cảm giác hiu quạnh.

“Lúc nhỏ thường tới.” Anh nhàn nhạt nói: “Sau khi ba tôi mất thì không tới nữa, hạng mục khu nghỉ dưỡng cũng vì ba mất nên bị tạm dừng.”

Ba Nguyễn Anh Minh mất do tai nạn xe, cô cau mày: “Cho nên bác là...”

“Ừ.”

Anh hít sâu một hơi, hiếm khi lộ ra chút bi thương: “Ba xảy ra chuyện trên ngọn núi này.”

Trong lòng cô căng thẳng, đi về phía trước, nắm chặt tay anh, mặt lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi.”

Cô không nên hỏi nhiều như vậy, chuyện này hẳn khiến trong lòng anh rất khó chịu.

“Không có gì, đã qua rất nhiều năm rồi, hơn nữa cũng là tôi muốn dẫn em tới, dự án phát triển khu nghỉ dưỡng gần đây tôi định bắt đầu lại, cho nên có lẽ đây là lần cuối cùng nhìn thấy những phong cảnh thiên nhiên nơi này.”

Anh nắm ngược lại tay cô, kéo cô đến cạnh mình: “Lần sau tới thì đã có chỗ để em ở rồi.”

Anh bỗng ôm cô vào lòng, ánh mắt ấm áp: “Chỉ hi vọng sau này mỗi năm đều có ngày này, điều em có thể nhớ tới sẽ không chỉ là ngày giỗ của mẹ em, em cũng nên nhớ tới những chuyện vui vẻ.”

Thịnh Tâm Lan nằm sấp trong lòng anh, giọng nói buồn buồn: “Ví dụ như?”

“Ví như, hôm nay là ngày em đến thế giới này, không có hôm nay, anh sẽ không thể gặp được em.”

“Vậy anh cũng sẽ gặp được người khác.”

Cô cố ý trêu anh: “Ví như Cao Mỹ Lệ đó, nếu không có emtôi, anh không phải đã kết hôn với người ta rồi sao? Không chừng không lâu sau con cũng sắp sinh rồi.”

“Em rốt cuộc muốn nói gì?” Anh cau mày, giọng lạnh đi, nhưng ấm áp trong mắt vẫn không hề giảm bớt.

Người phụ nữ này thật sự là nói chuyện không nên nói.

Cô chớp chớp mắt, vô cùng tiếc nuối nói: “Tôi đã cản trở duyên phận hôn nhân của anh, thật sự xin lỗi.”

Dáng vẻ gian xảo như hồ ly tinh, anh cúi đầu nhìn cô, ánh sáng u ám không nhìn rõ lắm.

Một giây sau, cô lại bị anh ôm lên, bỗng nhiên bay lên không trung khiến cô căng thẳng ôm chặt lấy cổ anh.

“Trời ạ...” Đỉnh núi vang vọng tiếng thét của cô: “Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống...”

“Kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không ai đến cứu em đâu.”

Anh nhét cô vào ghế sau xe, đóng cửa xe lại: “Kết cục của việc trêu chọc tôi, em biết là gì không?”

Cô không chút sợ hãi nằm đó, mái tóc đen nhánh xõa tung dưới người, khiến người phụ nữ càng thêm xinh đẹp động lòng người.

“Tôi đương nhiên biết.” Cô khẽ mở miệng, đỏ mặt quyến rũ.

- -

Thứ sáu, Thịnh Tâm Lan đến nhà mợ cả đón hai đứa nhỏ.

Vừa khéo cậu cũng ở nhà: “Tâm Lan tới à, vừa khéo, trưa ở lại cũng ăn cơm.”

“Không cần đâu ạ.” Cô vội từ chối: “Con chỉ đến đón mấy đứa nhỏ, buổi trưa con đã hẹn cùng Anh Minh về nhà rồi, cùng ăn bữa cơm với ông anh ấy.”

Ông cụ nhà họ Nguyễn hôm trước có gọi điện thoại, yêu cầu cô dẫn mấy đứa nhỏ cùng đi ăn cơm, mục đích là gì cũng không cần nghĩ nhiều, dù sao nhà người ta chỉ có một đứa cháu nội và một đứa cháu ngoại bảo bối như vậy, cứ phải tiếp xúc nhiều với cô vợ chưa cưới trong lời đồn như cô mới yên tâm.

“Mợ đâu ạ?” Thịnh Tâm Lan nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng bà đâu.

“Con phải đợi một lát rồi, ngồi đi, bà ấy dẫn hai đứa ra ngoài tập thể dục buổi sáng rồi.”

“Tập thể dục buổi sáng?” Thịnh Tâm Lan giật giật khóe miệng, hai đứa này đều thích ngủ nướng, đặc biệt là Nguyễn Lập Huy, luôn được cưng chiều, thích ngồi thì ngồi, thích đứng thì đứng, lúc nào ngủ cũng dựa vào tâm trạng.

Mà thói quen tập thể dục buổi sáng trước nay của mợ là sáu giờ thức dậy, Ái Linh còn được, Lập Huy có thể dậy nổi sao?

“Cậu, hai đứa nó hai ngày nay ở đây không gây phiền phức cho cậu đi.”

Biết đứa nhỏ nhà mình có đức hạnh gì, trong lòng cô cũng rất thấp thỏm.

“Không có.” Cậu xua tay, cười kêu cô ngồi xuống.

“Phiền thì không có, chỉ là chiều qua mợ hai con dẫn hai đứa hỗn thế ma vương nhà họ tới, làm vỡ máy phát đĩa của mợ con, đổ thừa cho Ái Linh, kết quả Lập Huy mặc dù không biết nói chuyện, lại có thể viết mọi chuyện thật rõ ràng ra, chứng minh trong sạch cho Ái Linh, đứa nhỏ này thật không đơn giản.”

Nghe nói chuyện này, cô không nhịn được lộ ra sắc mặt tự hào: “Đứa nhỏ này luôn rất thông minh.”

“Đứa nhỏ thông minh như vậy, từ nhỏ đã có suy nghĩ của riêng mình, nó và con cũng không xa lạ, giống như ruột thịt vậy.”

Cậu lớn đặt ly trà trước mặt cô, lời này ý tứ sâu xa, chạm thẳng vào lòng cô.

Cô nắm chặt nắm tay, cười xán lạn: “Mợ con hẳn sắp về rồi đi.”

“Ừa, sắp rồi.”

Cậu cả nhìn đồng hồ: “Sắp rồi, đúng rồi, có thứ mợ con muốn cậu giao cho con.”

“Cái gì vậy ạ?” Thịnh Tâm Lan tò mò hỏi.

“Đây là chìa khóa căn hộ hai tầng bên công viên Mai Hoa, con thường ở nhà bạn cũng không thích hợp lắm, sau này dọn vào đó ở đi.”

Nhìn thấy chìa khóa, cô sững sốt, hồi thần lại vội từ chối.

“Cậu, con không cần.”

“Mợ con chính là người độc miệng mềm lòng, nhà vốn là đứng tên con, nhiều năm như vậy luôn không cho con cũng là sợ người phụ nữ đó của nhà họ Thịnh thèm muốn đồ mẹ con để lại cho con, chúng ta cũng biết Thịnh Thanh Sơn tặng cho con một tòa biệt thự, ở Kim Thủy Uyển, nhưng nghe nói khu biệt thự đó đã cũ rồi, không có nhiều người ở, con dẫn đứa nhỏ qua kia ở, cầm đi.”

Mấy năm nay cậu cả đã già đi không ít, cô nghe ông nói những lời này trong lòng phức tạp, không biết là cảm giác gì. Mũi chua xót, nước mắt rơi xuống.