Lãi Được Bé Yêu

Chương 147: Mất vào sáu năm trước



“Sao thế?”

Thấy Nguyễn Anh Minh biến sắc, Thịnh Tâm Lan không biết đầu cua tai nheo ra sao.

Sau khi cầm đôi hoa tai ấy từ trong hộp trang sức ra ngắm nghía kỹ lưỡng một lúc, dường như Nguyễn Anh Minh đã xác định được điều gì, anh đi vào phòng làm việc lấy một tấm hình đen trắng cũ, trông có vẻ cũ lắm rồi, góc hình đã ngả vàng.

Người trong tấm hình là một cô gái mặc sườn xám, chừng mười tám mười chín tuổi, đeo sợi dây chuyền vàng trên cổ, còn khảm hai viên phỉ thủy một to một nhỏ, cho dù đã lâu đời, thế nhưng vẫn có thể nhận ra đường nét rõ ràng của phỉ thúy.

“Đây là?” Thịnh Tâm Lan hơi ngạc nhiên.

Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 147: MẤT VÀO SÁU NĂM TRƯỚC.

Nguyễn Anh Minh so sánh đôi hoa tai rồi đặt tấm hình xuống.

“Đây là hoa tai của bà nội tôi, bà ấy đeo ngọc gia truyền của nhà mẹ, khảm nạm hai viên phỉ thúy, một lớn một bé, ngọc mẹ ngọc con, sau đó quân phiệt hỗn chiến, nhà họ Nguyễn bị chiếm đóng, nhà họ Nguyễn thay đổi, bà ấy đã bán viên nhỏ đi để làm phí sinh hoạt.”

“Một viên nhỏ sao?” Thịnh Tâm Lan nhìn xuống đôi hoa tai trong tay mình, thấy đường nét của vết khảm rất giống với trong ảnh: “Viên này à?”

Nguyễn Anh Minh gật đầu.

Ai cũng không ngờ rằng viên phỉ thúy ấy lại lưu lạc ra nước ngoài, lọt vào tay Jennifer.

Bây giờ lại trở về với Thịnh Tâm Lan.

“Viên còn lại đâu?” Thịnh Tâm Lan gặng hỏi.

Nhắc đến đây, Nguyễn Anh Minh nhíu mày.

“Viên còn lại ông nội đã cho tôi rồi, tôi làm một sợi dây chuyền, tiếc là đã mất vào sáu năm trước.”

Thịnh Tâm Lan sững sờ, không khỏi siết chặt nắm tay, gương mặt trông có vẻ hơi căng thẳng.

Sợi dây chuyền mà Nguyễn Anh Minh nói chắc là sợi dây mình đã giật xuống từ trên cổ anh nhỉ.

“Sao hả? Nghĩ đến cái gì rồi?”

Giọng nói của Nguyễn Anh Minh khiến cô tỉnh táo lại, Thịnh Tâm Lan hơi thất thần, cô nói: “Không có gì, tôi hơi ngạc nhiên thôi, không ngờ sợi dây chuyền này lại có liên quan với nhà họ Nguyễn.”

“Chắc đây là duyên phận.” Ánh mắt của Nguyễn Anh Minh trông có vẻ ấm áp, đây là lần đầu tiên nhắc đến duyên phận, một từ ngữ không đáng giá một xu.

Tâm trạng của Thịnh Tâm Lan rối bời, lúc tạm biệt ông cụ nhà họ Nguyễn rồi dẫn hai đứa trẻ về nhà, cô vẫn còn đang suy nghĩ về sợi dây chuyền.

Nếu không thì sao có thể nói là vận mệnh trêu ngươi đây, dường như sự tồn tại của sợi dây chuyền ấy đang thời thời khắc khắc nhắc nhở cô về vụ việc hồi sáu năm trước, nhắc nhở cô đã giấu giếm một thân phận khác của mình với Nguyễn Anh Minh như thế nào, hóa ra đầu mối để cô tìm con trai đã trở thành củ khoai nóng bỏng tay.

Lúc dời nhà, cô đặt cả dây chuyền và hoa tai vào trong két an toàn, khi khóa két, dường như cô đang khóa cả những chuyện mà bản thân cô không muốn cân nhắc đến nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Sau này cứ ở đây đi, mọi người có thích không?”

Tốn hết cả buổi chiều để sửa sang lại căn phòng, lại đón hai đứa trẻ từ nhà Lưu Ngọc Hạnh về.

Thịnh Ái Linh vô cùng phấn khởi, cậu bé mở cửa phòng dòm ra ngoài: “Oa, đẹp quá, còn đẹp hơn phòng trong nhà dì Ngọc Hạnh nữa, con thích phòng của con lắm.”

“Bà mợ sắp xếp giùm cho con đấy.”

Thịnh Tâm Lan đi theo sau con mình, cô nhìn những món đồ chơi búp bê bày đầy trong phòng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Ban đầu bà mợ nói trong nhà còn một phòng trống chẳng có ai ở, nhưng lúc cô đến đây, đồ dụng cần có trong nhà đều đã đầy đủ hết, thậm chí đến dụng cụ sinh hoạt gia đình cũng đã có, thậm chí căn phòng của Thịnh Ái Linh còn được sơn hồng, đồ chơi dành cho con nít chất thành đống.

“Lập Huy, đây là phòng của con.”

Thịnh Tâm Lan đẩy cửa phòng, vẫy tay với Nguyễn Lập Huy: “Đến xem đi.”

Nguyễn Lập Huy nghe thấy thế bèn gật gật đầu, chậm rãi bước đến đứng trước cửa nhìn vào trong một lúc, trông cậu bé giống hệt với ba mình vậy, không nhận ra có thích hay không.

“Thích không?” Thịnh Tâm Lan chỉ có thể chủ động hỏi: “Bài trí đơn giản một chút, chắc bà mợ cũng không biết con đến đây, bởi thế đợi qua một thời gian nữa thì mẹ sẽ trang trí lại phòng cho con, con thích cái gì cũng có thể nói với mẹ.”

Nguyễn Lập Huy chạy đến ghế sô pha cầm bảng vẽ của mình, cậu bé cúi đầu viết mấy chữ rồi giơ lên: “Được ở chung với mẹ và Linh thì con đều thích cả.”

Nhìn thấy thế, đột nhiên Thịnh Tâm Lan lại cảm thấy đau lòng, cô ngồi xuống bế cậu bé vào lòng.

Tiếng chuông cửa vang lên.

“Ding ding” Người nào đó la lớn: “Tâm Lan, mau mở cửa, tay của tớ sắp gãy rồi đây này, tớ mang lẩu đến.”

Thịnh Ái Linh ló đầu ra ngoài, cô bé vui vẻ la lên: “Mẹ nuôi!” rồi chạy ù ra ngoài.

Lưu Ngọc Hạnh xách bịch lớn bịch nhỏ thức ăn bước vào trong phòng, cố ý nói một cách kỳ quặc:

“Ồ, nơi này cũng khá nhỉ, thảo nào sốt ruột dọn ra khỏi nhà tớ.”

Thịnh Tâm Lan nhướn mày: “Hay là tớ với cậu đổi nhà đi, dù gì tớ cũng sống ở nhà cậu quen rồi, nếu đồ của cậu chính là đồ của tớ thì đồ của tớ chính là của cậu.”

Đến bây giờ Lưu Ngọc Hạnh mới bật cười.

“Với câu nói của cậu, tối nay tớ đích thân xuống bếp, xem như chúc mừng cậu dọn đến nhà mới.”

Trông mong Lưu Ngọc Hạnh xuống nhà bếp, không đốt nhà bếp là hy vọng thấp nhất rồi, may mà cô ấy còn tự biết người biết ta, mang lẩu đến đây, có điều vẫn còn vấn đề.

“Tạm thời nhà tớ còn chưa ăn lẩu được.”

Thịnh Tâm Lan khoát tay, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

“Có gì lớn lao đâu? Đợi đó đi.” Lưu Ngọc Hạnh lướt điện thoại bấm một con số rồi nhướn mày với Thịnh Tâm Lan.

Điện thoại nhanh chóng được nối máy.

“Tâm Lan đổi nhà rồi, kêu tôi gọi điện cho anh, tối nay có thời gian thì sang đây ăn cơm.”

“…”

“Được rồi, thế thì anh mau chóng sang đây đi, tiện thể ghé dọc đường mua mấy thứ cần dùng để ăn lẩu.”

“…”

“Không phiền phức vậy đâu, bọn tôi chẳng thiếu cái gì thế, tôi mua cả rồi.” Sau khi nói dứt lời, đột nhiên cô ấy cao giọng mà nói: “Tâm Lan, còn thiếu cái gì nữa?”

Thịnh Tâm Lan bị gọi một cách đột ngột, cô đáp lại theo phản xạ có điều kiện: “Nồi.”

“Ờ, nghe thấy rồi nhỉ, Tâm Lan nói là thiếu nồi, cái loại dùng để ăn lẩu đấy.”

“…”

Sau khi cúp máy, Lưu Ngọc Hạnh đặt mông ngồi xuống sô pha: “Xong rồi.”

Thịnh Tâm Lan nhếch môi.

“Sao tớ có cảm giác bị cậu kéo xuống nước, cùng nhau câu kết hãm hại con nhà lành thế này.”

“Con nhà lành hả?” Lưu Ngọc Hạnh bĩu môi: “Từ cọng tóc cho đến đầu ngón chân của Cao Khải đều viết hai chữ tra nam, không liên quan gì đến con nhà lành hết.”

“Cũng đúng.”

Thịnh Tâm Lan gật đầu đồng ý, chút cảm giác áy náy trong lòng đã tan biến hết, đồng thời cô còn kêu Lưu Ngọc Hạnh gọi cho Cao Khải thêm một cuộc nữa, tiện thể kêu Thiên Ân đến đây luôn.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Cao Khải vác nồi đến, đi cùng anh ta còn có cả Thiên Ân.

Thiên Ân vừa đến, nhà bếp và bàn ăn đều giao lại hết cho anh ta, Cao Khải cũng bị Lưu Ngọc Hạnh đuổi xuống bếp phụ việc, hai cô gái nằm trên sô pha cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

Nhớ đến thái độ nho nhã đượm vẻ lạnh lùng của Thiên Ân hồi ban nãy, Lưu Ngọc Hạnh phun vỏ hạt dưa ra.

“Sao tớ cứ cảm thấy thằng nhóc ấy đã thay đổi thế nhỉ? Lúc vừa mới tỉnh lại trong bệnh viện dòm cứ như thằng ngốc ấy.”

“Có sao?” Thịnh Tâm Lan không giỏi nhìn người, cô chẳng hề phát hiện ra có gì lạ thường cả: “Có lẽ là có tâm sự gì đó chăng, sao thế? Cậu cảm thấy cậu ta có vấn đề gì sao?”

Lưu Ngọc Hạnh nhướn mày, dòm xuống dưới bếp với gương mặt đăm chiêu: “Không phải, tớ nói là thằng nhóc ấy đẹp trai hơn hồi đó nhiều, cậu ta mấy tuổi rồi, hai mươi chưa?”

“Cậu đừng nói với tớ là cậu ưng Thiên Ân rồi đấy nhé?”

Gương mặt Thịnh Tâm Lan toát ra vẻ cảnh giác.