Lãi Được Bé Yêu

Chương 150: Rũ bỏ quan hệ



Cao Mỹ Lệ ngẩng đầu nhìn gương mặt u ám lạnh lùng của đối phương, trong lòng cô ta hết sức sợ hãi, cô ta lờ mờ cảm thấy Cố Hải này không phải là người bình thường, chắc chắn quan hệ giữa anh ta và Nguyễn Anh Minh cũng không đơn giản.

“Rốt cuộc anh có hận thù gì với anh ấy?”

“Chuyện này không liên quan gì đến cô hết, cô chỉ cần làm chuyện mà cô nên làm là được rồi.”

Thái độ của Cố Hải rất lạnh nhạt, rõ ràng không định nói nhiều với cô ta.

“Vậy tôi nên làm thế nào đây?” Cao Mỹ Lệ bình tĩnh lại, cô ta hít sâu một hơi: “Anh cũng phải chỉ hướng cho tôi đi chứ.”

Đọc FULL bộ truyện Lãi Được Bé Yêu.

Bị người khác khống chế không phải là chuyện dễ chịu cho lắm, nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi, rõ ràng cái tên này cao tay hơn, muốn trách thì chỉ có thể trách người Jason tìm quá bất cẩn, sao lại để cho anh ta chạy kia chứ?

“Rất đơn giản, tạo ra hiện trường ngoài ý muốn, vu oan đổ tội là được rồi.”



“Chào buổi sáng, quản lí Thịnh.”

“Ừm, chào buổi sáng.”

Thịnh Tâm Lan dẫn theo hai đứa trẻ đến quán bar làm việc, dọc đường gặp không ít nhân viên cất tiếng chào hỏi mình, có người mới nhìn thấy lần đầu, gương mặt trông có vẻ ngạc nhiên.

“Tôi nói mà cô không tin, quản lí Thịnh đã sống chung với Nguyễn tổng từ lâu rồi, Nguyễn tổng đi công tác, con trai giao lại cho cô ấy chăm, ngày nào cũng dẫn đi làm chung, hôm qua tôi vừa mới nhìn thấy.”

“Ồ? Thái tử của chúng ta khó hầu hạ muốn chết? Trước kia quậy quán bar gà bay chó sủa.”

“Chứ không thì sao lại nói quản lí Thịnh có tài năng được chứ? Có thể dỗ dành Thái tử thì đồng nghĩa với việc lấy lòng được Nguyễn tổng rồi.”

“Nếu biết sớm là thế thì mỗi lần thái tử nhỏ đến quán bar, tôi sẽ là người đầu tiên ra đón, bị đấm bị đá cũng không bỏ đi, thế chắc chắn vị trí cô Nguyễn sau này chính là tôi rồi?”

“Nghĩ đẹp quá nhỉ! Chọc tức Thái tử lên thì công việc của cô còn không giữ được nữa.”

“Đúng thế đúng thế.”

“Được rồi, người phàm mắt thịt như tôi đây ngoan ngoãn làm việc thì hơn, chỉ có công việc mới có thể làm thay đổi vận mệnh.”

“…”

Tiếng bàn tán sôi nổi khắp trong phòng làm việc, không phải là Thịnh Tâm Lan không nghe thấy, nhưng dù gì cũng chẳng ăn nói khó nghe, chẳng thêu dệt quá quắt nên cô cũng lười chẳng muốn can thiệp.

Hai ngày nay Nguyễn Anh Minh đi công tác, để hai đứa con ở nhà thì cô không yên tâm, bèn dứt khoát dắt con đi làm chung, dù gì người trong quán bar đều quen biết với hai đứa trẻ, cũng để mặc cho chúng tùy tiện chơi bời, chỉ cần không ra khỏi quán bar là được.

“Cũng giống như ngày hôm qua vậy, muốn ăn gì thì đi tìm chú Ân, chỉ có thể chơi ở trong quán bar, cần gì gọi mẹ hoặc là dì Lệ ngoài quầy lễ tân chơi.”

“Con biết rồi mà mẹ, mẹ mau đi làm đi.” Thịnh Ái Linh giục Thịnh Tâm Lan, Nguyễn Lập Huy lại ngoan ngoãn gật đầu, còn kéo tay Thịnh Ái Linh, trông có vẻ rất bất đắc dĩ.

Vừa vào đến phòng làm việc, trợ lý Tiểu Trương hớt ha hớt hải chạy vào.

“Xảy ra chuyện lớn rồi thưa quản lí Thịnh.”

“Chuyện gì?”

“Khi nãy trụ sở chính gọi điện cho tôi, nói là hệ thống bảo vệ của quán bar phải để ý một chút, còn kêu tôi dặn cô hai ngày nay đừng đi làm.”

“Tại sao?” Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên từ máy tính, cô ý thức được tầm quan trọng của vấn đề: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cô xem Hotsearch đi.”

Thịnh Tâm Lan sững sờ, bàn tay của cô lướt như bay trên bàn phím, bản tin nóng trên trang báo mạng nhanh chóng đập vào mắt cô.

“Mối tình đầu và bạn gái hiện tại của ca sĩ đang nổi tiếng Phan An bị tung tin cùng một lúc.”

“Nghe nói người chị hệ dưỡng thành và bạn gái hiện tại đánh nhau rồi.”

“Phan An không quên mối tình đầu không phù hợp với luân lý thông thường.”

“…”

Hàng tiêu đề chữ đỏ khiến cho cô hết hồn, trên mỗi tấm hình và hàng chữ đều in logo của cùng một trang truyền thông.

“Trụ sở chính và công ty của Phan An đang gấp rút xử lý vấn đề này, nhưng dường như ông chủ của công ty truyền thông này và chúng ta có khúc mắc với nhau, sợ rằng sẽ không nể mặt, bây giờ mạng xã hội đang ngả về một phía.”

Gương mặt Tiểu Trương toát ra vẻ lo lắng, cô ấy dè dặt: “Quản lí Thịnh, cô không phải là người như thế, nhưng sợ rằng không dễ giải quyết vấn đề liên quan đến tấm hình này.”

Mấy tấm hình ấy đều chụp cảnh tượng trong hậu trường buổi concert của Phan An, người được gọi là bạn gái hiện tại của Phan An chính là Thịnh Tâm Nhu, con người chị đã từng nuôi dưỡng Phan An mà anh ta nhắc đến trong chương trình chính là mình.

Thịnh Tâm Lan siết chặt nắm tay.

“Chỉ biết nói điên nói khùng mà thôi.”

“Chúng tôi cũng cảm thấy bọn họ chỉ biết nói bừa.” Tiểu Trương gật đầu phụ họa: “Cô cũng lớn hơn Phan An ba tuổi nhỉ, lại không có quan hệ huyết thống gì cả, làm sao có thể nói là không hợp với luân lý thông thường kia chứ.”

Thịnh Tâm Lan gần như tuyệt vọng, cô liếc nhìn Tiểu Trương.

“Tiểu Trương, góc độ đi vào vấn đề của cô rất xảo trá hay sao.”

Tiểu Trương khựng lại, còn tưởng rằng cô ấy đang khen ngợi mình: “Do quản lí Thịnh bồi dưỡng tốt ạ.”

Bản tin được đăng từ sớm, nhanh chóng càn quét trên mạng, mặc dù Phan An còn chưa nổi tiếng bao lâu nhưng sự nghiệp đang thăng tiến, fan học sinh não tàn rất nhiều, những tiếng mắng chửi lập tức lan rộng khắp thế giới mạng.

Vừa tìm cách dập hotsearch đầu tiên, ‘Đau lòng bạn gái Phan An’ lại bùng nổ ở hạng thứ ba.

Vốn dĩ Thịnh Tâm Lan muốn dọn dẹp để về nhà sớm, cô tiếp nhận lời đề nghị của trụ sở chính, nhưng còn chưa kịp đi về đã nhận được cuộc điện thoại của Nguyễn Anh Minh.

“Khi nãy tôi mới họp.” Giọng nói của anh khàn khàn, dường như ngủ không đủ giấc: “Tôi thấy tin tức ấy rồi, hai ngày nay cô cứ ở trong khách sạn đi, đừng có tùy tiện đi lại lung tung, về nhà không an toàn.”

Thịnh Tâm Lan sững sờ: “Anh không hỏi tấm hình à?”

Trong tấm hình, cô và Phan An đang ôm nhau, góc độ paparazzi chụp rất khéo, rõ ràng chỉ ôm nhau thắm thiết thôi mà chụp thành khó lòng tách nhau ra, bên cạnh còn ghép thêm gương mặt khóc lóc của Thịnh Tâm Nhu, so sánh như trong truyện tranh, khiến cho người khác nhìn mà không khỏi nghĩ ngợi linh tinh.

“Nếu như tôi không hy vọng cô tin tưởng những tờ báo viết về tôi, việc tôi không thích hiển nhiên sẽ không ép người khác làm.”

Nghe thấy thế, cảm giác ấm áp lan tràn trong lòng cô, Thịnh Tâm Lan nói khẽ.

“Cảm ơn anh, bao giờ anh về?”

Công tác mấy ngày nay, đại khái là rất bậnh rộn, đây là cú điện thoại đầu tiên của anh.

“Tạm thời tôi không về được, một mình cô có xử lý nổi không?”

“Được mà.” Thịnh Tâm Lan đáp.

“Ừm.”

Chỉ hai ba câu ngắn ngủi đã kết thúc, cô ngắt máy, lời ít ý nhiều luôn là phong cách của Nguyễn Anh Minh, xảy ra việc gì tự mình xử lý cũng là phong cách của Thịnh Tâm Lan.

Thịnh Tâm Lan nhớ lại cú điện thoại ban nãy, dường như còn chưa được một phút.

Nếu là người phụ nữ thì chắc cô ấy đã tức chết rồi, thảo nào Nguyễn Anh Minh vẫn mãi độc thân, đến một câu quan tâm đến người khác mà cũng chẳng biết nói, may mà mình biết anh ấy bận.

Nghĩ đến đây, Thịnh Tâm Lan cảm thấy hơi thiệt thòi, sao mình lại ưa tìm lý do cho người khác thế này.

Trước cửa khách sạn năm sao nào đó ở nước ngoài, Nguyễn Anh Minh bước lên xe sau khi cúp máy.

“Tờ báo nào đăng bản tin ấy?”

“Truyền thông Đại Phong.”

Trợ lý Chu Phương nhíu mày: “Bây giờ trên mạng chia thành hai luồng dư luận, một bên là fan trung thành của Phan An, không thừa nhận Phan An đã có bạn gái, bên còn lại thương xót bạn gái tin đồn của Phan An, vừa mắng Phan An và quản lí Thịnh, chúng ta có cần nhúng tay vào không?”

“Không can thiệp.” Nguyễn Anh Minh kiên định: “Rũ sạch quan hệ giữa Tâm Lan và tập đoàn Thịnh Đường.”

“Hả?” Chu Phương ngạc nhiên: “Rũ sạch quan hệ? Thế quản lí Thịnh…”

Thấy gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh, Chu Phương lặng lẽ nuốt nửa câu còn lại vào.

Khó lòng đoán được suy nghĩ của ông chủ, có đoán cũng đoán không chuẩn.