Lại Gần Bên Nhau

Chương 29



Một lát sau Thẩm Quân chở cô tới con hẻm lúc trước mà Lưu Nguyệt từng dẫn anh tới đây ăn, không nghĩ tới hôm nay anh lại chở cô tới đây. Nhìn thấy anh bước xuống xe cô cũng vội vàng mở cửa xe bước xuống, chạy lại bên cạnh anh hỏi: "Sao anh lại chở tôi tới đây?"

Anh đút tay vào túi quay sang nhìn cô: "Tôi cảm thấy đói bụng muốn đi ăn gì đó nên mới chở cô tới đây. Cô vào trong kiếm bàn trống ngồi trước đi, tôi đi gọi món."

Hai người đi vào con hẻm rồi đứng trước quán, cô đang định nói gì đó nhưng thấy ánh mắt của anh thì cô đi vào bên trong quán tìm bàn trống ngồi xuống, đưa mắt nhìn anh đang đứng bên ngoài gọi món. Ở bên ngoài, anh nói với bà chủ: "Cho tôi hai tô miến gà nhưng cả hai tô đều để thêm thịt."

Bà chủ nghe vậy thì gật đầu: "Được được."

Anh lúc này mới đi vào bên trong quán thấy cô đang ngồi nhìn anh, anh đi tới kéo ghế đối diện cô ra ngồi xuống. Anh cầm lấy khăn giấy định lau bàn nhưng cô nhanh chóng giật lại rồi tự tay lau bàn cho anh. Lau bàn xong cô nhìn anh nói: "Tôi còn tưởng một người như anh sẽ không bao giờ đến quán này ăn lần thứ hai."

Anh nghe vậy thì dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô sau đó nói: "Tôi cũng như người bình thường khác thôi với lại tôi thấy quán này ngon nên tới đây ăn tiếp cũng không có gì lạ lắm."

Lúc này bà chủ bưng hai tô miến lên đặt trên bàn cho hai người rồi cười nói: "Chúc hai người ăn ngon miệng."

Cô cầm đũa rồi trộn miến lên nhìn thấy trong tô có khá nhiều thịt gà khiến cô nghi hoặc, hỏi anh: "Bên tô anh có nhiều thịt gà không?"

"Làm sao vậy?" Anh giả vờ hỏi rồi dùng đũa trộn miếng lên cho cô nhìn.

Cô nhìn thấy tô anh cũng giống như vậy thì cũng thu hồi tầm mắt, cô nói: "Chỉ là hôm nay tôi thấy thịt gà nhiều hơn mọi ngày thôi. Chắc là bà chủ tăng giá nên cũng tăng luôn lượng thịt."

Anh nghe cô nói vậy chỉ cười cười: "Cô mau ăn đi đừng nghi hoặc nữa, có khi giống như cô nói là nay bà chủ tăng giá nên lượng thịt gà cũng nhiều hơn."

Cô nghe anh nói vậy thì gật đầu rồi cầm đũa lên bắt đầu gắp miếng ăn. Lúc nãy cô với Song Song ăn cái bánh bao rồi tiếp tục đi giao hàng nên đồ ăn trong bụng cũng đã tiêu hóa gần hết bây giờ vẫn còn đói. Còn anh thì lúc nãy ở trong nhà hàng cũng không có tâm trạng ăn nhiều nên bây giờ anh cũng khá đói bụng. Hai người đều đói bụng nên tô miến gà được giải quyết nhanh chóng.

Sau khi ăn xong cô định đi thanh toán thì bị anh kéo ngồi xuống, nói: "Cô ngồi đây đi để tôi thanh toán."

Cô nghe vậy thì không đồng ý: "Không được, bữa ăn này cứ để tôi mời cho."

"Để tôi." Anh không cho cô từ chối nữa đã đứng dậy dựa vào chân dài của mình nên nhanh chóng tới chỗ bà chủ đưa tiền sang thanh toán.

Bà chủ thối tiền lại cho anh, anh nhận lấy rồi quay trở về chỗ ngồi nói với cô: "Đã tính tiền xong rồi mau đi về thôi."

Hai người rời khỏi quán, bà chủ nhìn bóng dáng hai người đang đi xa dần thì cười nói: "Con bé A Nguyệt này cuối cùng cũng tìm được người bạn trai tốt, biết chăm sóc, nghĩ cho con bé rồi."

Bên trong xe, cô thấy hai người đã lên được vài phút nhưng cô thấy anh lại không có ý định lái xe. Cô quay sang hỏi anh: "Sao anh vẫn chưa lái xe? Có chuyện gì sao?"

Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Lưu Nguyệt, những lời nói sau đây tôi chỉ nói một lần nên mong cô nhớ thật rõ."

Cô âm thầm nuốt nước bọt, cô thấy anh nghiêm túc như vậy trong lòng chợt căng thẳng theo, cô gật đầu: "Được, anh có gì cứ nói đi."

"Chúng ta đã kết hôn rồi, việc chu cấp gia đình cô hằng tháng bản hợp đồng có ghi và cô cũng đồng ý. Cô là vợ tôi nên tôi phải cho cô những điều tốt nhất, đó là những bộ quần áo, túi, giày nên cô đừng cảm thấy bản thân nợ gì tôi. Tuy chúng ta kết hôn còn có bản hợp đồng đi kèm nhưng xét theo giấy tờ, luật pháp thì cô vẫn là vợ của tôi nên những điều đó tôi nên làm, cô không nợ tôi gì cả. Thế nào gọi là xứng tôi không biết tôi chỉ biết là hợp hay không hợp mà thôi, cô có thể ăn ở bên trong một quán nhỏ tôi cũng có thể, tôi ăn ở nhà hàng lớn cô cũng có thể. Tôi không quan tâm đến gia thế, nếu có thể tôi cũng chỉ muốn làm một người bình thường sống một cuộc sống mà mình mong muốn."

Đây là lần đầu tiên anh nói với cô những lời này, cô cũng không biết nói gì nhưng cô biết anh đang nói với cô rằng đó là những điều mà anh nên làm và không có chữ xứng hay không xứng đối với anh. Cô cảm nhận trái tim mình đập nhanh hơn, cô vội đưa mắt nhìn ra bên ngoài né tránh tầm mắt của anh để bình ổn lại nhịp tim. Anh nhìn cô như vậy cũng biết là cô đã hiểu ý anh nói, anh khởi động xe rời đi.

Về tới nhà sau khi tắm rửa xong, Lưu Nguyệt mở máy tính lên rồi bắt đầu lên ý tưởng về trang phục cho game Thất Ảnh về lần cập nhật sắp tới. Game Thất Ảnh này là một game về kiếm hiệp nên trang phục cũng phải thiên về kiếm hiệp, cô cau mày suy nghĩ rồi bắt đầu lấy giấy ra ngồi vẽ.

Hơn 2 giờ sáng, lúc Thẩm Quân từ trong thư phòng bước ra thấy bên phòng cô vẫn còn sáng đèn khiến anh nhíu mày nhìn đồng hồ rồi đi tới gõ cửa. Cô đang ngồi vẽ nghe tiếng gõ cửa thì đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy anh mặc bộ đồ ngủ đứng ở ngoài. Anh nhìn vào bên trong phòng thấy nhiều tờ giấy được vo tròn rồi ném lung tung, anh nhíu mày hỏi cô: "Biết giờ này mấy giờ rồi không?"

Cô nghe anh hỏi thì nhìn đồng hồ treo tường, vậy mà đã hơn 2 giờ sáng. Cô nhìn anh trả lời: "Hơn 2 giờ sáng."

Anh hỏi tiếp: "Sao cô lại chưa ngủ?"

"Tôi...tôi tập trung vẽ nên quên mất thời gian. Bây giờ tôi đi ngủ liền đây."

Anh nhìn cô rồi nói: "Dọn dẹp rồi đi ngủ sớm, ngày mai còn phải đi làm. Cô cứ như vậy sức khỏe sao chịu nổi được."

Cô gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi dọn dẹp rồi sẽ đi ngủ ngay. Cũng trễ rồi, anh cũng đi ngủ đi. Chúc anh ngủ ngon."

Anh im lặng không nói gì xoay người rời đi trở về phòng, cô thở phào đóng cửa lại đi vào phòng nhặt mấy tờ giấy vứt ở dưới đất để vào thùng rác, đưa tay tắt máy tính rồi lên giường nằm xuống đưa tay tắt đèn.

Khoảng mười phút sau anh mở cửa phòng bước ra nhìn căn phòng bên cạnh thấy đèn đã tắt thì mới trở về phòng đóng cửa rồi cũng tắt đèn.

Ngày hôm sau, Lưu Nguyệt ngủ gà ngủ gật trước bàn làm việc. Tiệp Nhã không chịu được liền đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau cô ấy đem vào hai ly cà phê đưa sang cho cô một ly: "Đây, cà phê đấy. Cậu mau uống đi để tỉnh táo, mới sáng sớm đã thấy cậu không có tinh thần. Cũng may chưa vào giờ làm việc."

Cô nhận lấy ly cà phê, mỉm cười: "Cảm ơn cậu nhé. Do tối qua mình thức khuya quá nên sáng ra vẫn còn buồn ngủ."

Cô nói rồi cầm lấy ly cà phê lên uống, Tiệp Nhã đứng bên cạnh nghe vậy thì hỏi: "Tối qua cậu mấy giờ mới ngủ?"

"Hơn 2 giờ sáng. Do mình tập trung vẽ quá nên quên mất thời gian, cũng may có Thẩm Quân anh ấy gọi mình không thì có thể thức hơn giờ đó."

Tiệp Nhã nhìn cô rồi nói: "Chỗ làm thêm nếu được cậu xin nghỉ phép đi, hiện tại là thời gian quan trọng để cậu chuyên tâm vào dự án này. Nó cũng quyết định cậu có được nhận làm nhân viên chính thức không nếu cậu vẫn cứ như thế thì cơ thể cậu không chịu đựng được đâu."

Cô cảm thấy lời cô ấy nói cũng có lý, gật đầu: "Để mình xin nghỉ phép bên đó."

Tiêu Nhu lúc này bước vào, Tiệp Nhã nhanh chóng trở về chỗ ngồi mở máy rồi bắt đầu ngồi làm việc.

Đang làm việc điện thoại Lưu Nguyệt reo lên, cô cầm lên nhìn là số của mẹ cô gọi tới. Cô bước ra ngoài bắt máy: "Alo, mẹ."

Tố Ngọc đầu dây bên kia gắt gỏng: "Sao gọi lâu như vậy bây giờ mới bắt máy?"

"Mẹ, con đang trong giờ làm việc nên tất nhiên bắt máy hơi chậm."

"Điện để nói với con một tiếng, cuối tuần Lưu Văn sẽ lên Thẩm Quyến. Mẹ không yên tâm về nó với nó không có chỗ ở, mẹ hỏi con để em nó tới chỗ con ở được không?"

Cô vội nói: "Không được đâu mẹ, con bây giờ đang ở chung nhà với Thẩm Quân căn nhà đó cũng là của anh ấy. Việc Lưu Văn lên ở thật sự không tiện lắm hay là để em ấy sang ở căn nhà cũ con lúc trước đi."

Tố Ngóc nghe xong thì giận dữ, cao giọng nói: "Con bây giờ đang là vợ của nó, căn nhà của nó cũng xem như là nhà của con. Con lên tiếng nói hộ một tiếng chắc chắn sẽ được thôi với lại dù gì em con cũng là em vợ nó sao nó có thể từ chối. Còn căn nhà cũ kia của con chẳng tốt, còn thiếu này thiếu kia sao để em con ở được. Mẹ điện là gọi đến thông báo cho con sắp xếp, con làm việc tiếp đi."

Nói rồi bà cúp điện thoại, tiếng tút tút bên trong điện thoại truyền tới khiến cô hồi thần. Cô nhìn màn hình đã tắt thở dài đi vào bên trong văn phòng tiếp tục làm việc.

Buổi tối, Thẩm Quân đã chuẩn bị về nhà sẽ gọi đồ ăn bên ngoài nhưng khi mở cửa bước vào bên trong đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng động. Ở huyền quan anh nhìn thấy đôi giày của cô đã được để ngay ngắn trên kệ, chẳng lẽ hôm nay cô không đi làm thêm sao?

Anh cởi giày ra mang dép vào đi vào bên trong phòng khách đặt áo khoác lên ghế sofa rồi đi tới phòng bếp. Anh nhìn thấy cô đang đeo tạp dề bận rộn nấu ăn trong bếp. Anh giơ tay cuộn tròn để trước miệng ho khan khiến cô đang nấu ăn nghe tiếng động thì quay sang nhìn.

Thấy anh đang đứng đó cô ngạc nhiên: "Anh về từ lúc nào vậy? Sao tôi không nghe thấy tiếng động gì hết?"

"Tôi cũng vừa mới về thôi. Do cô tập trung nấu ăn quá nên không nghe động tĩnh ở bên ngoài."