Lại Lên Trang Đầu

Chương 31



Nguyễn Tĩnh nửa nằm ở ghế tựa cắn hạt dưa mà Tiểu Hổ vừa mới đi mua về, nghe Mạc Hinh ở bên tai lảm nhảm kể về cuộc sống giàu có của cô ta có bao nhiêu nhàm chán, còn có mỗi ngày xài tiền như thế nào, còn vì có nhiều tiền mà phiền não.

Cô thật sự muốn nhét hạt dưa vào cái miệng đang lải nhải của Mạc Hinh, để cô ta bớt nói lại: "Ăn đi ăn đi."

Tiểu Hổ cùng tên đại ca ở một bên tính toán xem lần này bọn họ kiếm được bao nhiêu.

Vài phút sau, di động tên đại ca cuối cùng vang lên.

Tên đại ca cùng Tiểu Hổ kích động nhảy lên, tay xoa xoa mặt mũi hưng phấn: "Đến rồi, tiền đến rồi."

Tên đại ca nghe điện thoại.

Không biết bên kia điện thoại nói gì, ánh mắt hắn ta càng tỏa sáng.

Kết thúc cuộc gọi, tên đại ca miệng cười giống như thằng ngốc, "Mau, chúng ta nhanh chút chuẩn bị sẵn sàng."

Nguyễn Tĩnh cùng Mạc Hinh cấp tốc vứt hạt dưa, đem y phục vò nát, tóc tùy tiện loạn một chút, đưa Tiểu Hổ dây thừng, tay đơn giản quấn vài cái, hai người liền đi tới góc xó lưng tựa nhau ngồi xuống.

Tiểu Hổ và tên đại ca cũng bắt đầu khẩn trương đứng lên, sống lưng càng thẳng đứng, dù sao cũng là lần đầu tiên thấy số tiền lớn như vậy.

Đại khái hơn hai phút, ở bên ngoài cuối cùng vang lên tiếng phanh xe, tinh thần bốn người trong phòng đều chấn động.

Cửa phòng bị gõ vang, Tiểu Hổ vui vẻ chạy đi mở cửa.

Đón ánh sáng, Mạc Hinh không thích ứng được nheo mắt.

Chờ được thích ứng được ánh sáng mở mắt ra, nhìn gương mặt quen thuộc đứng ở trước mặt cô, vô cùng khiếp sợ.

"Chú Ngô, quả nhiên là chú! Vì sao lại muốn bắt cóc con?"

Ngô Quang thờ ơ nhìn Mạc Hinh, nhớ đến khoảng thời gian trước có một hợp đồng vô cùng quan trọng đối với Ngô gia, lại bị anh Mạc Hinh cướp đi, ông ta vô cùng tức giận nhìn Mạc Hinh hừ lạnh một tiếng, "Muốn trách thì trách anh con.

Con yên tâm, chờ cậu ta đồng ý đem hợp đồng đó trả lại cho chú, chú đương nhiên sẽ thả con."

Nguyễn Tĩnh lại như đăm chiêu suy nghĩ.

Trên lý thuyết, bên người Mạc Hinh nhiều vệ sĩ như vậy, không có khả năng dễ dàng như vậy bị vú nuôi dễ dàng bắt cóc, trừ phi bên phía Mạc gia có người yểm trợ chống lưng cho Ngô gia.

Không biết vì sao, Nguyễn Tĩnh trong đầu lóe lên một người.

"Này chú, tôi cùng chú không thù không oán, vì sao muốn lại muốn bắt cóc tôi?"

Ngô Quang đem tầm mắt dừng trên người Nguyễn Tĩnh, khinh thường nở nụ cười, "Ai bảo cô là người Bùi Dĩ Mặc thích, người của Bùi gia không có gì tốt đẹp.

Còn cô lừa con trai tôi đừng tưởng tôi không biết?"

Ngô Quang nói xong nhìn về phía tên đại ca, "Người hiện tại tôi sẽ mang đi, tiền tôi nhất định sẽ đưa cho cậu." Nói xong nhìn vệ sĩ bên cạnh ra hiệu.

Tên đại ca tinh thần thật không ngờ còn có chuyện này, cầm di động của Nguyễn Tĩnh, nhấn vào một cái app đưa cho vệ sĩ của Ngô Quang, "Này người anh em, tiền trực tiếp chuyển tới tài khoản này đi.

Cám ơn nhé."

Vệ sĩ mặt không biểu cảm ngẩng đầu liếc tên đại ca, trong lòng có cảm giác là lạ.

Tiểu Hổ ở một bên nhìn chằm chằm vệ sĩ, mãi đến khi cậu ta nhìn thấy tiền được chuyển cùng thông báo chuyển khoản thành công, kích động được lớn tiếng nói, "Tiền tới tay rồi!"

Tiểu Hổ bất thình lình nói khiến Ngô Quang cùng vệ sĩ bên người đều ngây ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chờ bọn họ phản ứng lại, toàn bộ người đã bị Nguyễn Tĩnh cùng tên đại ca đánh cho nằm dài trên mặt đất.

Nguyễn Tĩnh vỗ vỗ tay, Tiểu Hổ cùng đại ca lập tức nhanh chóng chạy tới đem Ngô Quang trói lại.

Mạc Hinh cũng trên đất đứng lên, học bộ dáng của Ngô Quang, nhìn ông cười lạnh một tiếng, hai tay chống nạnh hung tợn mở miệng, "Hừ! Xứng đáng bị đánh, hợp đồng xứng đáng bị anh trai của tôi cướp đi.

Ai kêu chú keo kiệt như vậy chỉ chi một trăm vạn gọi người đến bắt cóc tôi, tôi khinh."

Ngô Quang bị nhét vải trong miệng không thể nói được, chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn họ.

Nhìn bộ dạng này, Mạc Hinh tâm tình cuối cùng tốt hơn đứng lên, cao hứng chạy đến bên người Nguyễn Tĩnh, ngồi xổm xuống nhìn cô, "Chị Tĩnh Tĩnh, tiền này chia sao?"

Nguyễn Tĩnh cầm di động, bởi vì Ngô Quang là người sử dụng cấp độ VIP nên tiền rất nhanh được chuyển đến.

Nguyễn Tĩnh khóe miệng nhếch lên, nhìn ba người bên cạnh tội nghiệp nhìn cô.

Tiểu Hổ và tên đại ca thì cô có thể lý giải.

Nhưng còn Mạc Hinh, người vừa mới còn phiền não hào môn thế gia tiền nhiều lắm của không biết xài như thế nào mà, đảo mắt sao lại vì hai trăm vạn này mà lộ ra bộ dáng chờ mong?

Tiểu Hổ cùng tên đại ca đều cười vui vẻ, tỏ vẻ rất đồng ý vấn đề Mạc Hinh nói ra, phải nhanh chóng chia tiền.

Nguyễn Tĩnh nhìn bọn họ, mở miệng: "Các người cung cấp tài khoản của người nhà đi, chờ các người đi tự thú tiền sẽ đúng hạn chuyển cho người nhà các người."

Tuy rằng sắp ngồi tù, nhưng tâm tình hai người cũng không chịu ảnh hưởng, dù sao có được hai trăm vạn, sinh hoạt người trong nhà có thể bảo đảm.

Đợi đến bọn họ ra tù làm người tốt, làm người có ích!

Nguyễn Tĩnh thêm hai người vào danh sách bạn trên Weibo, lấy được tài khoản, vỗ vỗ bả vai hai người, "Yên tâm, tiền sẽ đưa cho người nhà hai người đúng giờ."

Mạc Hinh nóng nảy, lay tay Nguyễn Tĩnh, "Chị Tĩnh Tĩnh, còn tiền của em đâu?" Vừa nói vừa đưa ra di động mình, nhìn mấy cuộc gọi nhỡ, Mạc Hinh trực tiếp phớt lờ, tìm trong túi thật lâu cuối cùng tìm được một mã thẻ, hưng phấn đưa tới trước mặt Nguyễn Tĩnh: "Chị Tĩnh Tĩnh, chị chuyển tiền tới tài khoản này đi."

Chuyển khoản xong, nhìn Mạc Hinh cười đến giống như đứa ngốc, Nguyễn Tĩnh không thể nhìn nổi nữa, quay mặt sang chỗ khác.

Tại sao cô thấy, những cô gái mà cô quen toàn bộ đều trở nên mê tiền như vậy.

Ai, không nghĩ nữa, dù sao không là chuyện của cô.

Nguyễn Tĩnh nhìn về phía tên đại ca cùng Tiểu Hổ, "Các cậu hiện tại báo cảnh sát tự thú đi, biểu hiện tốt, tranh thủ sớm ngày ra tù."

Tiểu Hổ cao hứng gật đầu, đại ca lại nhìn về phía những người bị trói ở một bên, còn trừng mắt Ngô Quang, "Nếu như hắn ta đến cục cảnh sát bảo chúng ta lừa đảo thì làm sao?"

Nguyễn Tĩnh đi qua đem khăn trong miệng Ngô Quang kéo xuống, cười nói: "Ngô tổng khẳng định sẽ không nói ra, bắt cóc tội cũng không phải chuyện đùa giỡn? Nếu như Ngô tổng báo cảnh sát, Bùi gia cùng Mạc gia có rất nhiều biện pháp khiến hắn ở trong tù cả đời ra không được."

Môi Ngô Quang run run muốn nói nhưng không thốt nên lời.

Nhìn sức chiến đấu như gà yếu của Ngô Quang, Nguyễn Tĩnh trong lòng đáng tiếc, người như thế lại là người đứng đầu Ngô gia? Trách không được Ngô gia xuống dốc nhanh như vậy.

Nếu như không có Ngô Tổ ở sau lưng chống đỡ, Ngô gia sợ là đã sớm xong rồi.

Nhưng với chỉ số thông minh này không chừng ở sau lưng mắng Ngô Tổ như thế nào, đúng là một người vong ân bội nghĩa.

"Nói đi, lấy chỉ số thông minh như vậy tôi không tin ông có thể thoải mái bắt cóc Mạc Hinh, Mạc gia cũng có người đứng sau phải không?"

Ngô Quang lại cười lạnh một tiếng, cắn răng quay đầu đi chỗ khác, hừ một tiếng không nói chuyện.

Nguyễn Tĩnh sờ cằm, nghĩ xem làm thế nào để buộc hắn mở miệng.

Không đợi cô nghĩ ra biện pháp, đột nhiên chợt nghe đến thanh âm vui vẻ của Mạc Hinh, "Anh tôi, bọn họ tìm thấy chúng ta rồi!"

Nguyễn Tĩnh sửng sốt, "Làm sao mà cô biết?"

Cũng không có nghe tiếng đã có xe chạy tới a.

Mạc Hinh lại rất hưng phấn chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói, "Là tiếng chó kêu, là con chó bên người anh trai tôi."

Nguyễn Tĩnh cẩn thận nghe, hình như loáng thoáng nghe được vài tiếng chó sủa.

Này đều có thể nghe ra là tiếng chó của anh cô ta? Lỗ tai này thật sự là quá lợi hại!

Rất nhanh Nguyễn Tĩnh liền nghe được tiếng xe cảnh sát, đứng lên cùng Tiểu Hổ đi ra ngoài, còn không quên cổ vũ bọn họ cải tà quy chính.

Đi đến bên ngoài, Nguyễn Tĩnh nhìn thấy Bùi Dĩ Mặc đầu tiên trong đám người, khuôn mặt đen thui, cười lạnh nhìn cô.

Ngực hơi nhảy dựng, anh sẽ không biết mình là cố ý bị trói đâu.

Cúi đầu đến bên người anh, nhỏ giọng nói, "A Mặc anh cũng tới rồi."

Bùi Dĩ Mặc xoay người cùng ba anh em nhà họ Mạc nói lời cảm ơn, bất kể Nguyễn Tĩnh nói cái gì, anh cũng là không tiếp lời.

Đây là thật sự tức giận? Người đàn ông keo kiệt này tức giận cũng là đáng yêu như vậy, phải dỗ mới được.

Nhìn chằm chằm sườn mặt Bùi Dĩ Mặc, Nguyễn Tĩnh mạnh mẽ bổ nhào vào trong lòng anh, tận lực hạ giọng, dáng vẻ lấy lòng nói "Chồng à, đừng nóng giận." Nghe thấy giọng nói nũng nịu của mình chính cô cũng thấy sởn da gà, không thể tưởng được giọng mình cũng có thể ghê tởm như vậy!

Bùi Dĩ Mặc bị tiếng chồng làm cho nhộn nhạo trong lòng, trên mặt lại làm bộ lạnh lẽo.

Nhẹ nhàng ôm lấy cô, trừng mắt nhìn cô, "Một ngày nào đó, anh sẽ bị em làm tức chết!" Cô vĩnh viễn không biết được, không tìm thấy cô, anh có bao nhiêu lo sợ, cảm giác ấy anh không muốn trải qua lần nữa. truyện kiếm hiệp hay

Chăm chú nhìn Nguyễn Tĩnh, Mạc Hinh nhìn cô nép vào trong lòng Bùi Dĩ Mặc, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, nhất là nghe cô ra vẻ ôn nhu kêu Bùi Dĩ Mặc là chồng, mà Bùi Dĩ Mặc lại còn hung ác trừng cô, cảm giác không thoải mái trong lòng đạt tới đỉnh điểm.

Cô ta đẩy tay ba người anh của mình ra, hầm hừ chạy đi.

Ba anh em nhà họ Mạc nhìn nhau, cũng đi theo qua.

Mạc Chí cảm khái nói: "Ai, không thể tưởng được Hinh Hinh vẫn không bỏ xuống được Bùi Dĩ Mặc, không bằng em hy sinh trong sạch của mình đi ngoại tình với tiểu minh tinh Nguyễn Tĩnh?"

Mạc Hàn vẻ mặt vô cảm, thanh âm trầm thấp, tiếp lời: "Sau đó, cậu sẽ bị Bùi Dĩ Mặc đánh chết."

"Ha ha." Mạc Lâm nở nụ cười, nhìn anh trai mình, "Anh có tự tin so được hơn Bùi Dĩ Mặc à?"

Ba người nói chuyện đi đến gần Bùi Dĩ Mặc, vừa mới dừng bước chân, chợt nghe đến tiếng em gái đáng yêu xinh đẹp lại ôn nhu của bọn họ, nói: "Anh Dĩ Mặc, anh sao có thể lại bắt nạt chị Tĩnh Tĩnh như vậy!"

Nói xong còn không sợ chết đem Nguyễn Tĩnh trong lòng anh kéo ra, vẻ mặt cảnh giác che ở trước mặt Nguyễn Tĩnh, thất vọng mở miệng: "Anh Dĩ Mặc, anh khiến em thất vọng quá, em cứ nghĩ anh là người dịu dàng, không thể tưởng được anh đối với bạn gái mình thô lỗ như vậy."

Bùi Dĩ Mặc nhìn vòng tay trống trơn, không giữa được vẻ ôn hoà như đối với mọi người nữa, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Mạc Hinh.

Mạc Hinh bị ánh mắt của anh dọa sợ tới mức co rúm lại, chân mềm nhũn nhịn không được xoay người liền chui vào trong lòng Nguyễn Tĩnh.

Mạc Hinh hành động theo bản năng, ôm chặt lấy eo của Nguyễn Tĩnh.

Không khí trong lúc nhất thời bị đông cứng, Bùi Dĩ Mặc nghiến chặt răng, kia sắc mặt đã không còn đen thui đơn giản nữa.

Ba anh em Mạc gia:...

Điều này sao với suy nghĩ của bọn họ hoàn toàn không giống!