Lại Lên Trang Đầu

Chương 33



Bộ phim《 Tinh hỏa 》 đã quay được mấy tháng, cũng sắp tiến vào giai đoạn kết thúc.

Mà cửa hàng của Nguyễn Tĩnh, công việc cũng phát triển từng ngày, cuối cùng cô cắn răng mời vài nhân viên tiếp thị.

Nhìn mỗi ngày tiền càng nhiều, Nguyễn Tĩnh gặp ai cũng cười tủm tỉm, trên mặt tươi cười không quá lố.

So với Nguyễn Tĩnh thì người càng vui vẻ hơn là Mạc Hinh.

Ngày đầu tiên cửa hàng kiếm được tiền, Mạc Hinh nhìn dựa vào năng lực chính mình kiếm được mấy ngàn tệ, liền kích động trực tiếp tiêu mấy trăm vạn mời người tổ quay phim đi ăn nơi xa hoa nhất Đế Đô.

Hôm đó, ăn nhiều nhất, chơi điên nhất chính là Nguyễn Tĩnh.

Buổi tối đó sau khi hoạt động kết thúc, Nguyễn Tĩnh mới biết được đêm nay đoàn người bọn họ tiêu phí bao nhiêu tiền, cô nhìn về phía Mạc Hinh ánh mắt không sai biệt lắm giống như nhìn đồ ngốc.

Có ai vì kiếm mấy ngàn tệ mà tiêu mấy trăm vạn để chúc mừng không? Trừ bỏ đồ ngốc.

"Chú ý chú ý, chị Tĩnh xong đến chị Thư, ba người chuẩn bị một chút, lần tiếp theo đến mọi người."

Nguyễn Tĩnh buông kịch bản trong tay, nhìn quét người trong hội trường, đột nhiên cô thấy được một thân ảnh quen thuộc.

Nguyễn Tĩnh mở to hai mắt nhìn vài lần, mới dám xác nhận cô không có nhận sai người.

Người đàn ông đó cùng người đại diện Liên Hàn ngồi cùng nhau, không phải là cô ngày đó lừa tiền Ngô Trang cùng ba Bùi Dĩ Mặc sao, sau đó tình cờ giúp anh ta lấy được đồ đã mất.

Nhớ đến đối phương mở miệng là "ồ", nội tâm Nguyễn Tĩnh đều run run, theo bản năng quay đầu núp vào nơi góc khuất để không bị nhìn thấy

Phương Giai cùng Mạc Hinh hoàn mỹ quay một lần là xong, hai người liền đi đến bên người Nguyễn Tĩnh, ngồi xổm xuống, mặt mũi nghiêm túc thảo luận.

Người đại diện Thư Tử Dịch không khỏi cảm khái nói: "Cậu xem, tuy rằng Phương Giai chủ yếu là ca hát, Mạc Hinh ngay từ đầu tôi cũng cho rằng cô ta vào giới giải trí là muốn chơi đùa, nhưng cậu xem, người ta chuyên nghiệp vậy, quay xong rồi còn không quên tụ lại cùng nhau thảo luận kịch bản.

Nỗ lực phấn đấu như vậy, không thành công là đều rất khó."

Thư Tử Dịch ngẩng đầu nhìn người đại diện của mình, thật sự rất muốn cùng cô nói một câu, cô ấy vẫn quá ngây thơ rồi.

Nhớ ngày đó, cô cũng là cho rằng Phương Giai Mạc Hinh còn có Nguyễn Tĩnh, ba người tụ lại cùng nhau như vậy nghiêm túc, khẳng định là thảo luận về kịch bản.

Mãi đến một ngày cô đến gần các cô ấy, trong lúc vô ý nghe được ba người nói chuyện, ngây ra như phỗng, cảm thấy tam quan của chính mình đều muốn lung lay.

Các cô ấy căn bản không phải thảo luận kịch bản, mà là thảo luận làm thế nào để bán đi nhiều thêm một lọ cải thìa ngâm! Nhất là Mạc Hinh, đường đường Đế Đô tiểu công chúa, lại vì một lọ mấy chục tệ, lộ ra bộ dạng tham tiền tính toán chi li, người không biết nội tình còn tưởng rằng Mạc gia sắp phá sản!

Hiện tại cô đã không thể nhìn thẳng vào ba người họ được nữa.

Nhưng trên mặt vẫn thưởng thức biểu cảm của người đại diện, Thư Tử Dịch quay đầu đi, thật sự cô không đành lòng nói ra sự thật, người đại diện của cô thật ngốc.

Sửa sang lại một chút, Nguyễn Tĩnh nhìn Mạc Hinh và Chung Thúy, nói: "Hai người thảo luận một chút phương án cụ thể, đến lúc đó lại mỗi người viết một phần kế hoạch kỹ càng, cá nhân tôi vẫn là có khuynh hướng thích mở một quán lẩu trước."

Nói xong Nguyễn Tĩnh cùng Phương Giai rời khỏi.

Mạc Hinh cùng Chung Thúy hai người lại cúi đầu nghiêm túc thảo luận.

Hoá trang cho Liên Hàn xong, anh ta nhìn về Nguyễn Tĩnh đang ngồi một bên xem kịch bản, chợt nhớ tới điều gì đó, giọng buồn buồn nói: "Tĩnh Tĩnh, cô không thể cho tôi thẻ hội viên VIP của cửa hàng sao?"

Đúng, keo kiệt như Nguyễn Tĩnh, ở ngày khai trương đầu tiên, ngẫu nhiên bốc đơn hàng, đưa ra chiết khấu hội viên VIP, một ngày nhận 300 đơn

Mỗi lần nhớ tới việc này, vẻ Liên Hàn tiếc hận không thôi.

Hội viên VIP chiết khấu 30%, còn được ưu tiên dùng thử khi có sản phẩm mới.

Các cô ta được thưởng thức vị cải đỏ ngâm mới, cùng anh ta có thể giống nhau sao, đáng tiếc anh ta không có thẻ hội viên cao cấp, không thể mua trước tiên.

Đợi đến khi có thể mua, thời điểm mở bán đều nhanh chóng bán hết.

Điều này khiến một người từng được nếm được mùi vị ấy một lần như anh ta tức nghẹn, quả thực không có điều gì có thể tệ hơn nữa.

Nguyễn Tĩnh vung tay bảo thợ trang điểm không cần trang điểm nữa, nhìn Liên Hàn bằng một mắt, "Không có, toàn bộ thẻ hội viên cao cấp đều đã tung ra."

Thư Tử Dịch nhìn khuôn mặt đó của Liên Hàn, không biết nói gì hơn.

Một món ăn chỉ có vài chục tệ không cần phải khoa trương đến thế chứ!

Thợ trang điểm giúp ba người hóa trang xong, vừa khéo trợ lý đạo diễn Tiểu Lâm đi qua gọi.

Cảnh tiếp theo chính là một màn nữ chính nam phụ có "gian tình", cuối cùng bị nam chính phát hiện, còn là bị bắt gian tại giường, điều này làm cho nam chính phát hiện chính mình đã yêu sâu sắc nữ chính không thể tự kiềm chế tâm tình bùng nổ, trực tiếp muốn nổ súng giết nam phụ, kết quả em gái Dao Dao chạy tới mạnh mẽ đè bẹp nam chính nằm trên sàn không nhúc nhích nổi, Trong kịch bản phim, cô em gái của em chính là người vô cùng mạnh mẽ.

Nguyễn Tĩnh nhìn kịch bản hai người thân thể trần truồng nằm ở trên giường, lông mày nhảy dựng, hai cô gái thì trần truồng cái gì...

Cạn ngôn nhìn trời, biên kịch cô khẳng định biết đối phương là con gái, sau này còn có thể hạnh phúc vui vẻ sinh hoạt cùng nhau sao? Thật sự là rất kỳ quái.

Đạo diễn Tăng vẫy tay gọi các cô đến, cẩn thận căn dặn một ít vấn đề cần phải chú ý khi diễn

Hai phút sau sẽ bắt đầu cảnh quay.

"Giản Dao Dao tâm tình phức tạp ngồi ghế trong hoa viên, hai tay chống má cả người lâm vào trầm tư, cô phát hiện một bí mật.

Cô yêu sâu đậm người có tên là Lâm Tiến, nhưng người ấy lại là con gái!

Hôm nay lần thứ năm, cô thở dài rồi, Giản Dao Dao cuối cùng cũng thừa nhận, cho dù đã biết Lâm Tiến là con gái, cô vẫn như cũ thích cô ấy.

Đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn bám trên quần áo, Giản Dao Dao quyết định cùng Lâm Tiến ngả bài, dù sao về sau cô cũng không muốn gả cho người khác, liền đi theo Lâm Tiến và chị dâu là được.

Cô mới vừa đi vào trong nhà, chợt nghe đã có người làm nói huyên thuyên, cô nghe được "Đại thiếu gia đã trở lại".

Giản Dao Dao trong lòng cả kinh, cô biết lúc này Lâm Tiến đang ở cùng chị dâu, nếu như cái tên xấu xa này gặp được, Lâm Tiến sẽ nguy hiểm!

Bên này Lâm Tiến rất là gấp, bị tiểu thư dỗ uống một ít rượu, kết quả liền uống say, mơ hồ giống như có người cởi quần áo của hắn, nhưng là say rượu cả người vô lực, hơn nữa lại biết tiểu thư ở bên người hắn, cho nên để đối phương tùy ý cởi quần áo của mình.

Chờ hắn lại lần nữa tỉnh lại, vỗ vỗ đầu bởi vì say rượu mà đau, đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, phía sau lưng còn có cái gì đó mềm mềm dán lên người.

Sắc mặt Lâm Tiến cứng đờ, chậm chạp xoay người nhìn ra phía sau, kết quả nhìn thấy tiểu thư không mảnh vải che thân đang nhìn hắn, sắc mặt mang theo trêu chọc, trong mắt lộ ra vài phần giảo hoạt, ngón tay tinh tế thon dài nhẹ nhàng nắm ngực.

..

hắn, cười nói: "Không thể tưởng được, A Tiến lại là cô gái đáng yêu, thật sự là nhỏ bé tinh tế.

Lâm Tiến thân thể cứng ngắc, vừa định mở miệng giải thích, cửa phòng đã bị người dùng lực đá văng.

Hắn theo bản năng kéo Lâm Âm vào trong lòng, nhanh chóng kéo chăn đắp ở trên người hai người.

Người đến quả nhiên là Giản Dương.

Hắn ta giống như bị đả kích cực lớn, không dám tin nhìn người mình yêu sâu đậm, giờ phút này lại khoả thân nằm trong lòng một người đàn ông khác.

Lửa giận tràn ra, hắn ta trực tiếp rút ra khẩu súng nhìn Lâm Tiến, lúc này hắn trong đầu chỉ có một ý nghĩ, tên khốn này cướp người phụ nữ của mình.

Đáng tiếc hắn còn chưa kịp nổ súng, đã ai đó đè xuống nền sàn, sau đó hắn ta nghe được giọng nói đầy sốt ruột của em gái mình, "A Tiến, anh đi nhanh"!

Giản Dương khẽ rên lên một tiếng, không thể nhúc nhích."

"Anh hai!"

"Không tệ không tệ,cảnh này qua."

Đạo diễn nói xong, Liên Hàn liền chống người đứng lên.

"Thắt lưng thắt lưng, thắt lưng tôi! Phương Giai mau đỡ tôi đứng lên!!"

Phương Giai sửng sốt, cảm thấy có lỗi đứng lên cấp tốc lùi ra phía sau vài bước, nhân viên công tác khác đều vẻ mặt khẩn trương chạy lên phía trước.

"Anh Liên, anh không có việc gì chứ?"

"Không lẽ bị thương đến thắt lưng rồi?"

...

Nguyễn Tĩnh nhìn Liên Hàn kêu rên, nhớ đến cảnh tượng lúc nãy, Phương Giai chạy vội đến sau đó mạnh mẽ ngã đè lên người Liên Hàn, khuôn mặt lúc đó của cô ấy đều căng ra, khí thế cũng quá hung hãn.

Chạy đến bên người Nguyễn Tĩnh, Phương Giai chột dạ hỏi: "Chị Tĩnh Tĩnh, anh Liên sẽ không có việc gì đâu nhỉ? Nếu xảy ra vấn đề gì, có phải hay không muốn em bồi thường tiền thuốc men."

Nhìn biểu cảm Phương Giai như đang bị ai đó cắt thịt trên người cô ấy, Nguyễn Tĩnh không đành lòng nói, "Sẽ không đâu, Liên Hàn có rất nhiều tiền."

Nguyễn Tĩnh lời nói khiến Phương Giai tâm tạm thời buông xuống một chút, nhìn Liên Hàn bị nhân viên công tác vây quanh kiểm tra.

Một bên Nguyễn Tĩnh nghĩ Phương Giai là đối tác của mình, vốn đang nghĩ lại nói hai câu an ủi một chút, không thể ngờ được phiền toái lại tìm tới cửa tìm cô.

Venice Reston gần đây rất buồn rầu, bởi vì anh ta thật vất vả hết bận muốn tìm tiểu thiên sứ phương Đông khoảng thời gian trước giúp anh bắt kẻ cướp, lại phát hiện căn bản không có biện pháp tìm được người, đối phương đã lâu như vậy cũng không có gọi điện thoại cho anh ta.

Anh ta vô cùng buồn rầu, là nhà thiết kế trang sức giỏi nhất thế giới, anh ta có mạo có tài, mọi người không có ai là không biết đến anh ta, tiểu thiên sứ này không có lý do gì là không biết?

Venice Reston thở dài vài tiếng, đồng ý lời mời từ bạn tốt Từ Phàm đến đây, mấy ngày nay đều ở trong tổ quay phim.

Lại nói tiếp, tuy rằng không có tìm được tiểu thiên sứ, nhưng nơi này anh ta được Từ Phàm đãi ăn món thịt nướng siêu cấp ngon, cũng coi như là một loại an ủi tâm hồn.

Ánh mắt nhìn lướt qua hậu trường, Venice Reston ngớ người.

Người tóc ngắn mặc đồ nam, không phải là tiểu thiên sứ phương Đông, mà anh ta tìm kiếm hay sao? Venice Reston kích động buông tài liệu trong tay, chạy vội đi qua tiểu thiên sứ.

Bên này Nguyễn Tĩnh còn nhìn Liên Hàn chê cười một hồi, đột nhiên đã bị người ôm lấy, sau đó bên tai truyền đến thanh âm khiến cô nhớ mãi kh: "Oa, tiểu thiên sứ của tôi, tôi cuối cùng cũng tìm được cô rồi, huhu."

Bị mùi nước hoa xông vào khoang mũi.

Nguyễn Tĩnh dùng sức đẩy tên đàn ông đang ôm mình ra, lùi về phía sau hắt xì vài cái liên tiếp, giương mắt nhìn vẻ mặt kia vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn, Nguyễn Tĩnh sắc mặt đen thui.

Venice Reston lại đi lên phía trước, thân thiết lôi kéo tay Nguyễn Tĩnh, "Tiểu thiên sứ, em không sao chứ, oa oa, đều do tôi kích động."

Nguyễn Tĩnh vừa định mở miệng, đạo diễn Gì liền kinh ngạc nói: "Reston không ngờ cậu biết Nguyễn Tĩnh?"

Venice Reston vẻ mặt mờ mịt: "Nguyễn Tĩnh là ai?"

"Là người cậu đang cầm tay đấy, sốt thịt nướng cậu thích nhất cũng là Nguyễn Tĩnh bán đấy."

Venice Reston kinh hỷ nhìn Nguyễn Tĩnh, càng dùng sức nắm tay cô: "Oa, Tĩnh Tĩnh, em thật sự là quá lợi hại."

*

Tám giờ đêm, Nguyễn Tĩnh cùng Venice Reston ngồi ở phòng nhỏ của nhà hàng, yên tĩnh ăn đồ ngọt vừa nghe anh ta dùng giọng điệu tiếng Trung khó nghe trong một thời gian dài, Nguyễn Tĩnh có cảm giác bất lực vô cùng.

Venice Reston biểu đạt xong cảm kích, phát hiện Nguyễn Tĩnh đang vô cùng nghiêm túc mà ăn.

Anh ta không nói gì thêm, bắt đầu thưởng thức món ăn ở đây.

Hai người ăn xong, Venice Reston nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh, càng xem càng cảm thấy nhìn rất quen mắt, nói: "A, Tĩnh, em lớn lên rất giống một người bạn Trung Quốc của tôi, nhất là ánh mắt ấy, thật sự là quá giống, oa oa, hắn cũng cùng một họ với cô."

Nguyễn Tĩnh đang nhâm nhi trà sữa, lời nói này của Venice Reston thành công thu hút sự chú ý của cô.

Trong trí nhớ của thân thể này không có chút ấn tượng nào về người thân?

Nguyễn Tĩnh thuận miệng hỏi, "Thật, là đàn ông hay phụ nữ?" Chẳng lẽ là trưởng bối của thân thể này? Không thể nào, trong ấn tượng của cơ thể này chỉ có cha và mẹ, cũng không có cùng thân thích tiếp xúc quá nhiều, từ nhỏ cũng không có người thân nào chăm sóc cô.

"Là đàn ông." Venice Reston nói.

Nói xong lại nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh nhìn thật lâu, thật là càng nhìn càng giống.

Đàn ông? Vậy càng không thể.

Nguyễn Tĩnh buồn bực nhìn anh ta, quên đi, có lẽ này người ngoại quốc này mắt có vấn đề cũng không chừng.

Nếu không phải cô nghe thấy mấy người trong tổ quay phim nói, người này vô cùng nổi tiếng, còn nói chữ ký của anh ta có thể bán lấy tiền tiền, cô cũng sẽ không cùng anh ta ở cùng một chỗ ăn cơm.

Nghĩ tới cái này, Nguyễn Tĩnh thu lại ánh mắt suy nghĩ một chút mới đưa ra tờ giấy, cười lấy lòng nói: "Reston, chú ký tên cho tôi được không?" Như vậy cô có hai bản chữ ký, không biết có thể bán bao nhiêu tiền.

Venice Reston vô cùng cao hứng cầm lấy bút, lưu loát ký tên của bản thân.

Trở lại phòng mình, Nguyễn Tĩnh lập tức liền đem hai bản chữ ký này đăng bán trên mạng.

Điều khiến cô khiếp sợ là, không đến một phút đồng hồ, không ngờ có người muốn dùng năm mươi vạn mua cả hai bản, sau lại có một người ra giá một trăm vạn!

Nguyễn Tĩnh:...

Những kẻ có tiền đều ngốc giống nhau.

Không hề nghĩ ngợi thêm, Nguyễn Tĩnh nhanh chóng đem hai bản ký tên bán cho tên ngốc ra giá một trăm vạn.

Ghi lại địa chỉ đối phương gửi đến, Nguyễn Tĩnh cao hứng ghi tính toán ngày mai sẽ gửi chữ ký sang.

Vừa thu dọn đồ đạc xong hết, cửa phòng cô bị gõ vang.

Đã trễ thế này, ai còn tìm đến cô?

Nguyễn Tĩnh đi qua, mở nhỏ khe cửa, liền nhìn thấy người đại diện của cô, cầm vali, một khuôn mặt không vui, nhìn Tĩnh Tĩnh không thèm nói chuyện.

Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ hỏng bét, chị Từ sao trở lại nhanh như vậy, xem ra chuyện phòng làm việc giấu không được nữa rồi!

*

Nguyễn Tĩnh ngoan ngoãn ngồi ở đối diện Từ Tiêu Vân, lắng nghe chị ấy giảng đạo lý với mình, nước miếng không ngừng phun lên khắp mặt mũi cô.

Nhìn thấy Từ Tiêu Vân đã trách mắng xong, Nguyễn Tĩnh lập tức bưng nước ấm trên bàn mang qua, vẻ mặt khiêm tốn lắng nghe dạo bảo: "Chị Từ, uống miếng nước thanh giọng.

Chị nói đều đúng, là tôi phụ kỳ vọng của chị, dù sao chị yên tâm, diễn phim tôi sẽ cố gắng, liên tục thành khẩn đi theo các tiền bối học tập."

Từ Tiêu Vân uống nước xong, vẻ mặt nghẹn khuất nhìn cô: "Nguyễn Tĩnh ơi là Nguyễn Tĩnh, cô thật sự không cứu nổi nữa, một cái phòng làm việc tốt như vậy, cơ hội phát triển đã nằm trong tay, cô ngang nhiên bỏ đi tài nguyên như vậy, ngược lại đi bán cái gì sốt thịt nướng? Cô muốn tức chết tôi có phải hay không? Hả!"

Yên lặng hơi hơi nghiêng đầu, né đống nước miếng kia, Nguyễn Tĩnh cười cười, "Chị Từ, chị yên tâm, chuyện tôi quay phim với bán sốt thịt nướng tuyệt đối không lẫn lộn vào nhau đâu, cả Phương Giai cùng Mạc Hinh hiện tại cũng đi theo tôi lăn lộn rồi."

Nghe cô còn có mặt mũi chuyện này, Từ Tiêu Vân càng thêm tức giận, "Cô còn không biết xấu hổ dám nói? Cô có biết hay không người đại diện Phương Giai đã nhắn tin mắng tôi thành chó rồi!"

Hai bên thái dương của Nguyễn Tĩnh giật giật, cái này cô thật không biết mà.

Trừng mắt nhìn Nguyễn Tĩnh, Từ Tiêu Vân cảm thấy năm nay là năm khó khăn nhất của chị ta, đây cũng là năm chị ta phát hoả nhiều nhất từ khi chị ấy bắt đầu công việc này.

"Chị Từ, phòng làm việc này tuy mới mở nhưng cũng không phải không kiếm được tiền.

Người đại diện Phương Giai hiện tại mắng chị, chờ một thời gian nữa cô ấy cũng sẽ tiếp nhận thôi, sẽ không nói chị nữa."

Từ Tiêu Vân thật sự rất tức giận, nhưng người đại diện xung quanh chị ấy có ai mà không ở sau lưng nói, Nguyễn Tĩnh là " khối u ác tính", đang êm đẹp làm minh tinh không muốn,chạy đi bán cái gì sốt thịt nướng, cải đỏ ngâm, tất cả mọi người trong giới này đều đang thương lượng về sau muốn quản tốt nghệ sĩ trong tay mình, thì đừng để cho bọn họ tiếp xúc nhiều với Nguyễn Tĩnh.

Nhìn Nguyễn Tĩnh vẫn là vẻ mặt không biết hối cải, Từ Tiêu Vân mệt mỏi phất phất tay, "Quên đi, Nguyễn Tĩnh chị nói cho cô biết, chậm nhất sang năm, cô nên cho tôi giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất hoặc là nữ chính xuất sắc nhất, nếu không chúng ta không xong đâu."

Nguyễn Tĩnh cả kinh, chị Từ yêu cầu này thật sự là làm khó người khác cô mà, muốn mở miệng chuẩn bị phản bác, đã bị Từ Tiêu Vân hung hăng trừng mắt, "Cô nói gì tôi cũng không tiếp nhận đâu!"

*

Nguyễn Chương Trình ngẩng đầu, giống như là tùy ý hỏi Venice Reston: "Anh nói, nhìn tôi rất giống một nữ minh tinh? Cũng là họ Nguyễn? Tên đầy đủ gọi là gì?"

Trong lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi, Nguyễn Chương Trình tuy rằng trên mặt thật bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương.

Venice Reston cao hứng choàng lên vai bạn thân, "Cô ấy tên đầy đủ là Nguyễn Tĩnh, thật sự giống lớn lên rất giống anh, nhất là ánh mắt."

"Tiểu Tĩnh Tĩnh có đôi mắt giống như anh vậy." Nguyễn Chương Trình đang chìm trong hồi ức thì bị giọng nói của Venice Reston gọi về, anh ta nỗ lực ngăn chặn tình cảm dâng lên, trấn định nói: "Phải không? Thật đúng là có duyên."

Nói xong khẽ cúi đầu, không biết là đang nghĩ chuyện gì.

Venice Reston vô tư nói chuyện, căn bản không có chú ý tới bạn tốt khác lạ.

Ngày thứ hai, bởi vì hôm nay Nguyễn Tĩnh không có cảnh quay, cô khó có khi được ngủ lười.

Người đại diện tối hôm qua sau khi mắng cô, ban đêm đã bị Bùi Ngôn Cảnh kéo đi.

Nguyễn Tĩnh chậm rì rì rời giường ăn bữa sáng, lại đi ra ngoài gửi hai bản chữ ký cho tên ngốc nhiều tiền kia, xong xuôi đã hơn mười giờ.

Đi dạo về khách sạn, Nguyễn Tĩnh tinh mắt phát hiện người quen cũ, Mạc Ngữ Khinh.

Đối phương cùng một nam sinh, vô cùng thân thiết đi ra khỏi khách sạn.

Không phải là người đàn ông lần trước cô nhìn thấy.

Nguyễn Tĩnh chậc lưỡi, lại thay đổi bạn giường rồi.

Nghĩ đến sự kiện bắt cóc lần trước, Nguyễn Tĩnh cảm thấy chuyện này cùng Mạc Ngữ Khinh thoát không khỏi quan hệ, cô nhìn trái nhìn phải, sau đó quyết định đi theo.

Hai người rất nhanh liền đứng ở một câu lạc bộ cao cấp cách khách sạn không xa.

Nguyễn Tĩnh tìm một góc khuất trốn đi.

Đại khái năm phút đồng hồ sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước mặt hai người, Mạc Ngữ Khinh cùng cậu trai kia hôn nhau vô cùng cuồng nhiệt, Nguyễn Tĩnh cảm thấy mắt muốn mù luôn, cậu trai kia lưu luyến không muốn lên xe.

Người lái xe cúi đầu đóng cửa.

Đợi đến khi Nguyễn Tĩnh thấy rõ khuôn mặt tài xế sau, nàng ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông này khuôn mặt thế nào lại quen thuộc như vậy, đã từng gặp ở nào rồi?

Nguyễn Tĩnh nỗ lực ở trong đầu nhớ lại.

Cuối cùng là ai, cảm giác rất là rất quen thuộc, nhưng lại thế nào cũng nhớ không ra, thoáng chốc chiếc xe đã chạy đi.

Không biết vì sao, tài xế này luôn khiến Nguyễn Tĩnh có cảm giác hoảng hốt bất an, cô đến nơi đây lâu như vậy, còn chưa từng có dự cảm bất an mãnh liệt như vậy.

Trong lòng âm thầm nhớ kỹ tên tài xế này, tính toán khi về sẽ nhờ Bùi Dĩ Mặc giúp cô điều tra.

Nhìn chằm chằm Mạc Ngữ Khinh, hiện tại cô trăm xác định phần trăm, bà ta tuyệt đối không phải là người tốt.

Quan sát một lúc, trong câu lạc bộ cuối cùng có một người đàn ông đi ra, đến gần Mạc Ngữ Khinh nói cái gì đó, hai người mới cùng nhau tiến vào câu lạc bộ.

Xác định hai người đó đã đi vào, Nguyễn Tĩnh cũng bước vào trong, nhưng lại người gác cửa ngăn cản.

Người gác cửa mỉm cười, nói: "Tiểu thư, mời đưa ra thẻ hội viên."

Này còn muốn thẻ hội viên mới có thể vào? Cô làm gì có cái này.

Suy nghĩ một chút hỏi: "Bây giờ làm được không?"

"Thật xin lỗi tiểu thư, câu lạc bộ chúng tôi không cho phép làm bây giờ."

Nguyễn Tĩnh có chút gấp, cô cảm thấy Mạc Ngữ Khinh này đang lên một âm mưu lớn, tuyệt đối là muốn xử lý cô.

Nhưng bây giờ lại vào không được câu lạc bộ, vậy phải làm sao bây giờ?

Đột nhiên, trong đầu cô chợt lóe, nói: "Anh trai này, tôi có thể đưa số điện thoại bạn tôi cho anh kiểm tra không?" Không biết với thân phận của Bùi Dĩ Mặc có thể dùng được không?

Trên mặt người gác cửa vẫn giữ được sự chuyên nghiệp, không thể chê trách vào đâu được, "Có thể, nhưng phải kiểm tra chứng minh thư của cô và thẻ ngân hàng."

Nguyễn Tĩnh hai mắt sáng lên, lưu loát báo số điện thoại Bùi Dĩ Mặc, trong túi lấy ra thẻ ngân hàng quẹt một lần tại chỗ vệ sĩ hướng dẫn.

Hai người gác cửa nhìn cái tên trên thẻ, nhìn nhau một cái, trong đó một tên cung kính đem thẻ đưa cho Nguyễn Tĩnh, "Thì ra, cô là bạn tốt Bùi tổng, vừa rồi đã đắc tội.

Đây là thẻ của ngài, mời vào."

Nguyễn Tĩnh cầm thẻ gật gật đầu lạnh nhạt tiến vào câu lạc bộ.

Không thể tưởng được Bùi Dĩ Mặc có tên tuổi như vậy.

Vừa tiến vào trong câu lạc bộ, Nguyễn Tĩnh liền hoa cả mắt.

Nơi này rộng như vậy, cô biết đi đâu tìm Mạc Ngữ Khinh.

Ánh mắt thấy một người mặc trang phục nhân viên phục vụ, Nguyễn Tĩnh ngăn cản, "Chào anh, xin hỏi Mạc tổng Mạc Ngữ Khinh ở phòng nào?"

Thái độ nhân viên phục vụ vô cùng cung kính nói: "Chào ngài, là Ngô tiểu thư phải không? Mạc tổng đang ở phòng 301, chính là ở cuối hành lang bên này." Nói xong còn muốn dẫn Nguyễn Tĩnh qua.

Nguyễn Tĩnh dùng tay ngăn lại: "Không cần, tôi tự mình đi."

Vài phút sau, đứng ở trước cửa phòng 301, Nguyễn Tĩnh đang nghĩ tới nên trà trộn đi vào thế nào, đột nhiên liền nghe được tiếng nói chuyện, cô xoay người trốn vào góc khuất bên cạnh.

Rất nhanh một người đàn ông xuất hiện.

Nguyễn Tĩnh không thể tin được, nhìn người đàn ông đứng ở trước cửa phòng 301.

Người này thật sự rất đẹp mắt, nếu so với mấy đàn ông mà Nguyễn Tĩnh gặp qua còn đẹp hơn.

Điều đáng sợ chính là cái loại này, một cái chau mày cũng có thể làm cho người ta đau lòng, cam tâm tình nguyện vì anh ta trả giá hết thảy.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là người đàn ông này, sao cùng cha của cơ thể này giống nhau như đúc! Nguyễn Tĩnh khiếp sợ không thể khép miệng nỗi.

Chẳng lẽ là ba của cơ thể này chết rồi sống dậy!?