Lại Muốn Lừa Ta Nuôi Mèo

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hy

Sinh hoạt tựa hồ khôi phục lại bình thường.

Khúc Yến Ninh cứ cách hai ngày lại đi thăm Đại Hoàng, một phần do lo lắng mình không tuân thủ lời hứa, sẽ bị nữ quỷ tìm tới cửa, phần còn lại thật sự là do Đại Hoàng quá đáng thương.

Đại Hoàng dường như nghe hiểu lời Khúc Yến Ninh nói, từ ngày đó về sau, mỗi bữa đều ăn rất nhiều, lúc được trị liệu cũng rất phối hợp, ngay cả bác sĩ của bệnh viện thú cưng cũng nói, chưa từng gặp qua chú chó nào hiểu ý người như thế.

Hôm nay Khúc Yến Ninh theo lẽ thường bồi Đại Hoàng làm phục kiện xong, mới ra khỏi cửa bệnh viện, di động trong túi liền rung lên.

Lấy di động ra, Khúc Yến Ninh nhìn tin nhắn trên màn hình, chậm rãi mở to hai mắt ra nhìn.

Từ lúc thêm WeChat với em gái thổ hào, hai người chưa từng liên lạc với nhau, Khúc Yến Ninh chưa bao giờ nghĩ tới, cái số WeChat này sẽ có một ngày hữu dụng.

Tin nhắn của em gái thổ hào, nói đúng hơn là của nữ quỷ, rất đơn giản, lại khiến Khúc Yến Ninh suýt chút nữa ném văng điện thoại.

"Cảm ơn anh đã chăm sóc đại hoàng."

Trái tim kịch liệt nhảy lên, lòng bàn tay Khúc Yến Ninh lạnh lẽo, mồ hôi chảy ròng ròng suýt chút nữa là không cầm được di động, cậu hít sâu một hơi, vẫn cố gắng lấy hết can đảm trả lời tin nhắn, nhưng làm như vậy chung quy cũng không phải là cách.

"Cô là người hay quỷ?"

Bên kia lại không trả lời, phảng phất hết thảy chỉ là một trò đùa bất ngờ. Khúc Yến Ninh đợi trong chốc lát, bên kia vẫn như cũ không có động tĩnh, lúc này cậu mới chết tâm, đem chuyện WeChat tối nay nói cho Vương Lợi.

Điện thoại của Vương Lợi dường như ngay lập tức gọi đến.

Khúc Yến Ninh giải thích ngọn nguồn, Vương Lợi nghe xong thì trầm tư trong chốt lát, nói với Khúc Yến Ninh: "Án này đã chuyển giao cho người khác, hiện tại tôi không quản vụ này, để tôi liên hệ bên kia thử, bọn họ có khả năng giúp cậu."

Khúc Yến Ninh vội vàng nói cảm ơn, hẹn sau này có thời gian thì gặp lại.

Chỉ là không nghĩ tới hai ngày sau, vậy mà lại lần nữa gặp người quen.

Địa điểm gặp mặt là ở một tiệm ăn tại gia, trang hoàng lịch sự tao nhã, mỗi lô ghế đều dùng rèm châu cùng với cây xanh để phân cách, tính tư mật rất tốt, vừa lúc thuận tiện cho bọn họ nói chuyện.

Khúc Yến Ninh vừa bước vào, Vương Lợi từ xa đã nhìn thấy cậu, vẫy tay với cậu, Khúc Yến Ninh cười cười, nhanh chóng đi về phía bàn của bọn họ.

Đến gần, cậu mới phát hiện, người ngồi đưa lưng về phía cậu, vậy mà lại là người quen.

Tạ Kỳ ngồi nghiêm chỉnh, chén trà nóng trước mặt bốc lên hơi nước lượn lờ, hắn chậm rãi vân vê chuỗi hạt gỗ trên tay, gương mặt bị hơi nước làm cho mờ mịt, tươi cười trên mặt Khúc Yến Ninh thu lại một ít, biểu tình rõ ràng có chút co quắp.

Khuôn mặt Tạ Kỳ trầm trầm, bày ra bộ dáng người sống chớ gần, Vương Lợi đã từng nghe nói qua một ít sự tích về người này, lần này có thể thỉnh được đại tôn Phật này đã là ngoài ý muốn, cũng không dám trông cậy vị đại tôn Phật này chủ động chào hỏi ai.

Hắn nhanh chóng đứng lên mời Khúc Yến ninh ngồi xuống, chống lại tầm mặt lạnh như băng của Tạ Kỳ để giới thiệu hai người với nhau.

"Chào nhị gia." Vẻ mặt Khúc Yến Ninh ngoan ngoãn chào hỏi trước.

Nhưng ánh mắt cậu lại tràn ngập nghi hoặc, đồng chí cảnh sát vì dân phục vụ, đều xưng hô như vậy khi ở bên ngoài?

Cũng may cậu không quá để tâm, nhịn xuống không có ở ngay trước mặt hỏi.

Tạ Kỳ ngồi đối diện giống như đang nhập định nâng mí mắt, đi thẳng vào chủ đề, "Cô ta tìm cậu?"

Khúc Yến Ninh gật đầu, mở giao diện WeChat ra đưa cho hắn xem, "Buổi tối hôm trước nhắn tin cho tôi."

Tạ Kỳ không đưa tay nhận lấy, ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên người Khúc Yến Ninh nhìn trong chốc lát, sắc mặt lạnh băng ôn hòa hơn một ít, "Nhân quả của cậu và cô ấy đã hết."

Khí đen như có như không trên người cậu thanh niên đã tan đi, chứng minh sự tình cậu đồng ý đã hoàn thành, nữ quỷ không còn lý do gì đến tìm cậu nữa.

Khúc Yến Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cố gắng banh khuôn mặt nhỏ lên lộ ra một nụ cười xán lạn, "Cảm ơn nhị gia."

Tạ Kỳ gập đầu, xem như tiếp nhận lòng biết ơn của cậu.

Trên bàn cơm an tĩnh lại, tạ Kỳ cầm chuỗi hạt gỗ vòng hai vòng đeo trên cổ tay, bưng chén trà trên bàn nhẹ nhấp một ngụm.

Khúc Yến Ninh thấy hắn không nói chuyện, chính mình cũng học theo ôm chén trà chậm rãi nhấp. Vương lợi ngồi bên cạnh đành phải lên tiếng.

"Nhị gia, đồ ăn đều mang lên rồi, lần này phiền ngài tự mình đến đây, tôi lấy trà thay rượu, kính ngài một ly."

Vương Lợi đưa mắt ra hiệu với Khúc Yến Ninh, hai tay Khúc Yến Ninh ôm chén trà, mở to hai mắt ngây ngốc nhìn hắn, hoàn toàn không lĩnh hội được ý tứ của hắn.

Vương Lợi: "......"

Tạ Kỳ nâng chén với Vương Lợi ý bảo, khóe miệng cong lên độ cong nhỏ đến mức không thể phát hiện.

Những gì cần nói đều đã nói, ba người bắt đầu dùng bữa, Tạ Kỳ vừa nhìn đã biết là một người không bao giờ chủ động nói chuyện, Khúc Yến Ninh cùng Vương Lợi chơi đến thân, vốn tính cách hoạt bát, không biết như thế nào, ở trước mặt Tạ Kỳ lại đáng thương giống như con chim cút, chỉ dám gắp đĩa rau xanh trước mặt để ăn.

Tạ Kỳ không quá thích ăn đồ ăn ở bên ngoài, hắn lễ phép động động đũa một chút, sau đó liền không động đũa nữa, nhưng Khúc Yến Ninh ngồi đối diện vùi đầu ăn rau xanh lại mười phần hấp dẫn lực chú ý của hắn. Khúc Yến Ninh rũ đầu, vài sợi tóc rơi xuống dưới, ở trước trán lắc qua lắc lại, khiến người khác muốn vuốt một cái.

Tạ kỳ lại đem chuỗi hạt gỡ xuống lần nữa, ngón tay thon dài xoa vuốt một hạt gỗ, ánh mắt lạ bình tĩnh dừng trên mấy sợi tóc lắc lư qua lại. (móng mèo của ổng ngứa lắm rồi)

"Cậu thích ăn rau?" Tạ kỳ khẽ nhíu mày, chính hắn từ trước đến nay không thích ăn loại đồ ăn tên "rau xanh" mùi vị nhạt nhẽo này, cho nên không rõ nhân loại thoạt nhìn thú vị này vì sao lại thích nó như thế.

"Không, không phải đâu....." Khúc Yến Ninh còn cắn chiếc đũa ở trong miệng, ánh mắt vô thố, thật ra cậu chỉ là ngượng ngùng gắp mấy món khác mà thôi.

"Ừ." Tạ Kỳ cao thâm khó dò ừ một tiếng, liền không nói gì nữa.

Trái tim nhỏ yếu ớt của Khúc Yến Ninh run rẩy sợ hãi, cho rằng mình vừa làm cái gì khiến cho đại lão bất mãn, cẩn thận liếc nhìn Tạ Kỳ một cái, Khúc Yến Ninh dứt khoát buông đũa xuống.

Hai người trên bàn đều không ăn, Vương Lợi tố chất tâm lý tốt, ăn tiếp cũng không tốt, hắn kêu người phục vụ tính tiền, rồi khách khí đưa Tạ Kỳ ra ngoài.

Ba người đi tới cửa, xe tới đón Tạ Kỳ đã đợi ở cửa, Khúc Yến Ninh đi phía sau Vương lợi cung tiễn đại lão rời đi.

"Cái này cậu cầm lấy, mang theo bên người." Tạ Kỳ mở cửa xe ra lại đi vòng ngược trở lại, cầm một cái túi gấm nhỏ màu đỏ đưa cho Khúc Yến Ninh.

"Cảm ơn." Khúc Yến Ninh thụ sủng nhược kinh nhận lấy, trên túi gấm màu đỏ dùng sợi tơ màu vàng thêu bốn chữ "Phúc Thái An Khang", chờ sau khi Tạ Kỳ rời đi, Khúc Yến Ninh cẩn thận mở túi gấm ra, bên trong là một cái bùa bình an gấp thành hình tam giác.

"Xem ra Tạ nhị gia rất thích cậu." Vương Lợi tấm tắc nói.

Khúc Yến Ninh khó hiểu, "Ý anh là sao?"

"Bùa bình an của Tạ nhị gia này không phải là thứ mà người bình thường có thể cầu được." Nói đến cái này, Vương Lợi cũng có chút cảm khái, sự tồn tại của Tạ nhị gia đối với hệ thống công an hiện nay mà nói, cũng tương đương sự tồn tại của một cái bug.

"Tóm lại cậu giữ cho kĩ là được, mấy vị quan to hiển quý phủng tiền tài đưa tới cửa, cũng chưa chắc cầu được đâu."

(Từ "phủng" này mình k thay đổi nghĩ, vì k tìm thấy từ phù hợp để thay thế. Này là mình tra từ điển nè:

捧: phủng [bổng, phụng], tổng 11 nét, bộ thủ 手 (+8 nét). Nghĩa:

1. bưng, mang

2. Nâng, bế, ôm.

3. Dùng hai tay mà bê, bưng.)

Khúc Yến Ninh gật gật đầu, cẩn thận cất bùa bình an vào trong túi.

*****

"Nhị gia rất thích đứa trẻ kia? Là con nhà ai?" Lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, tên là Trương Nhận, nhà anh chịu ơn Tạ Kỳ, anh trước giờ vẫn luôn đi theo bên người Tạ Kỳ, phụ trách xử lý chuyện vụn vặt hằng ngày ở bên ngoài của Tạ kỳ.

Trương Nhận lớn lến rất cường tráng, cơ bắp phồng lên khiến áo thun căng đến tràn đầy, từ bên phải lông mày đến mũi có một vết sẹo kéo ngang qua, tùy rằng hắn thường cười hì hì, nhưng mặt lại nhìn cực không dễ chọc.

Tạ Kỳ dựa vào lưng ghế ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy lại khảy khảy chuỗi hạt trong tay, ánh mắt lộ ra một tia ý cười, "Không phải nhà ai, là một đứa nhỏ thú vị."

Trương Nhận cũng gật đầu, nói: "Đứa nhỏ kia lớn lên xác thật rất đẹp, tôi còn chưa gặp qua ai đẹp như cậu ấy, ngoan ngoan ngoãn ngoãn giống như thỏ con."

Tạ Kỳ cười cười, không tỏ ý kiến.

Trương Nhận cũng chỉ là thuận tiện cảm khái hai câu, thấy Tạ Kỳ không nói tiếp, anh liền chuyên tâm lái xe.

Nơi Tạ Kỳ ở tên Thúy Viên.

Thúy Viên là tiểu khu xa hoa nhất Thân thành, dựa núi gần sông, rời xa ồn ào náo động. Tạ Kỳ sau khi thành niên dọn ra sống một mình, vẫn luôn sống ở trong Thúy Viên.

Trương Nhận lái xe vào gara, thấy Tạ Kỳ không có dặn dò gì, liền lái xe của mình rời đi —— Tạ Kỳ không thích người khác vào nhà của hắn, Trương Nhận lần nào cũng là đưa người đến cửa xong, lại lái xe của mình rời đi.

Tạ Kỳ từ gara trực tiếp vào thang máy lên lầu.

Diện tích của tòa biệt thự hai tầng cao cấp này cũng không tính là lớn, nhưng yêu cầu của Tạ Kỳ đối với chỗ ở rất cao, trước khi dọn vào ở sắp xếp một phen, mỗi một chỗ đều là bố trí theo sở thích của hắn.

Trong phòng khách trải thảm màu xám, đối diện thang máy là một cửa sổ sát đất cong vòng ra bên ngoài nửa vòng tròn, bên cạnh cửa sổ sát đất đặt một cái chiếu tatami* màu vàng nhạt, mấy cái gối ôm tròn tròn mềm mại màu sắc tươi sáng rơi rụng ở bên trên.

Tạ Kỳ bước chân hơi dừng, một trận bạch quang nhẹ nhàng uyển chuyện hiện lên, trên mặt đất chỉ còn một con mèo nhỏ đen trắng đan xen.

Mèo nhỏ hạ thấp thân thể, duỗi eo lười biếng ngấp một cái, sau đó chạy chậm vài bước, nhảy lên chui vào cái gối ôm mềm như bông.

"Mieoooo~"

Tiếng mèo kêu non nớt mềm như bông, kéo lớn âm cuối lười biếng, Tạ Kỳ ôm gối lăn một cái, ánh mặt trời ở bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, phơi đến cả người hắn ấm áp, Tạ Kỳ nửa híp mắt, cái đuôi nhàn nhã đánh lên chiếu tatami, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thoải mái.

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Nhị Gia: Coi trọng một con sủng vật, muốn nuôi.

Khẩu hiểu của chúng ta là gì!

Xoa mèo! Xoa mèo! Xoa mèo!!

Tin tưởng chính mình sẽ có mèo (′?︶?')

editor cũng có lời muốn nói: hố này sau quá, đào chắc mất cả năm 😥😥😥

* Chiếu tatami nè:





Tui cập nhật chương sẽ khá chậm á, 1 phần vì lười, 1 phần vì bị deadline dí, kể cho mn kinh nghiệm xương máu, hồi đó nghe ngta bảo học mầm non sướng lắm, toàn chơi thôi, giờ mới sáng mắt ra, Giáo dục học mầm non, tâm lý học mầm non, múa, vẽ, âm nhạc, bla bla bla....ét ô ét 😵😵