Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 79: Viết ca khúc



Cô giáo Cù còn đang trong mê man, Diệp Tuệ muốn Doãn Văn về ăn cơm trước, Doãn Văn kiên trì muốn ở lại bệnh viện, bệnh nhân khác đều có người ở bên chăm sóc, không thể để cô Cù ở lại bệnh viện một mình. Diệp Tuệ không có cách nào, liền dẫn theo Doãn Văn đi cùng Ngụy Nam đi ăn cơm trong tiệm cơm nhỏ ngoài bệnh viện, vì giờ này căn tin đã không còn cơm.

Cơm nước xong, Doãn Văn về bệnh viện để ở cùng chăm sóc, Diệp Tuệ với Ngụy Nam về nhà trước, bởi vì còn phải thương lượng chuyện tiền thuốc men của cô Cù với trong nhà. Đây cũng không phải là một con số nhỏ, không biết ba sẽ nói như thế nào, Diệp Tuệ cũng có chút không mò ra chủ ý được, thật sự không được, thì mượn trong nhà trước đi.

Ngụy Nam bồi Diệp Tuệ về nhà, Diệp Thụy Niên đã trở lại, ông đã biết được tình huống đại khái từ miệng Doãn Võ, thổn thức không thôi, con người cô giáo Cù thật tốt mà, bất kể thù lao mà dạy học cho Doãn Văn 2 năm, không đồ danh lợi, không nghĩ tới giờ lại thê thảm như vậy. Khi Diệp Tuệ nhắc tới kim ngạch mà cô Cù cần để làm phẫu thuật, Diệp Thụy Niên hiểu được: “Phí phẫu thuật của cô Cù không đủ phải không?”

“Ừm, con muốn ứng ra phí giải phẫu giúp bà. Hiện tại trong tay con không quá đủ, không biết chỗ ba có bao nhiêu, có thể cho con mượn một chút không?” Diệp Tuệ vẫn là quyết định vay tiền với trong nhà.

“Đã là ứng ra rồi, còn mượn tiền gì với ba, ba ứng ra giúp cô ấy là được.” Diệp Thụy Niên nói.

Diệp Tuệ hơi cười khổ: “Ba, đây không phải là một con số nhỏ, mấy ngàn đồng, cô Cù chẳng biết tới ngày nào mới có thể trả sạch đây, nói không chừng còn không có năng lực trả lại.” Có điều cô vẫn là có khuynh hướng cô Cù sẽ trả, y theo tính nết của cô Cù, tuyệt đối không đồng ý nợ nhân tình của người ta.

Diệp Thụy Niên lông mày cũng chẳng nhíu, khoát tay: “Cứu người quan trọng hơn, còn tiền thì chờ cô Cù khỏi hẳn rồi nói sau. Lúc trước nếu mẹ con có tiền chữa bệnh, thì cũng không đến nỗi tuổi trẻ như thế đã không còn.”

Sau khi Diệp Tuệ nghe được lời ba nói thì có chút nghẹn ngào, tiền là thứ rất quan trọng, nhưng mà có thể trân quý hơn so với mạng người sao? Cô cũng nguyện ý dùng tất cả tiền của hiện tại để đổi lấy sinh mệnh của mẹ, nhưng mà lại không còn cơ hội. Cô cũng rất cảm động với thiện lương và rộng rãi của ba, đây cũng không phải là một con số nhỏ, tuy điều kiện kinh tế hiện tại của nhà cô xem như là khá, nhưng mà một hơi cho mượn mất mấy ngàn đồng, còn là cho mượn tiền không thời hạn, người bình thường ai chịu cho mượn chứ.

Ngụy Nam cũng cảm động ghê gớm: “Vậy con cám ơn chú thay cô Cù trước. Chú thật sự là rất vĩ đại.”

Diệp Thụy Niên có chút ngượng ngùng mà cười: “Vĩ đại cái gì nha, chú chỉ là một người thường. Tiểu Văn đâu?”

“Đêm nay thằng bé bồi tại giường ở bệnh viện.” Diệp Tuệ nói.

“Ngày mai không đi học sao?”

“Mai là lễ quốc khánh, bọn con đều nghỉ phép. Không thì chút nữa con đổi thằng bé về đi.” Diệp Tuệ nói, cô Cù là nữ, đến cùng vẫn là để mình đi chăm sóc thì tương đối thích hợp hơn chút.

“Đêm nay để Doãn Văn ở cùng trước đi, khó được nó có cái phần hiếu tâm này.” Trong giọng nói Diệp Thụy Niên tràn đầy vui mừng.

Ngụy Nam cũng đứng dậy cáo từ, anh phải về chỗ ba mẹ một chuyến, hỗ trợ hỏi thăm một chút xem trong nhà cô Cù có còn thân thích hay không, dù sao thì làm phẫu thuật phải có người thân ký tên.

Sáng ngày hôm sau Diệp Tuệ với ba cùng đi bệnh viện, cô Cù đã tỉnh lại, đã vượt qua kỳ nguy hiểm rồi. Tỉnh lại nhìn thấy chính là Doãn Văn ghé vào bên giường mà ngủ, nước mắt cô Cù ứa ra, không nghĩ tới là đứa nhỏ này cứu mình. Chờ cha con Diệp Tuệ tới rồi, cô Cù liền đưa ra ý muốn xuất viện, Diệp Tuệ với Doãn Văn đều khuyên bà nghe bác sĩ, mổ đi.

Cô giáo Cù suy yếu lắc đầu: “Thân thể của chính mình cô biết, không cần mổ. Qua một ngày tính một ngày đi.”

Doãn Văn nóng nảy: “Cô, cô nhất định phải làm phẫu thuật, cô nói là, còn muốn xem con làm ngôi sao ca nhạc, cô đừng có nói chuyện không giữ lời nha.”

Cô Cù chuyển ánh mắt tới trên mặt Doãn Văn, đó là một đứa bé rất nghịch ngợm, cũng là một đứa bé rất tốt: “Cô từng nói, cho nên cô sẽ đợi tới một ngày kia.”

“Vậy mổ đi, con sợ chuyện hôm qua lại phát sinh lần nữa, con lại vừa khéo không ở đó, về sau sẽ không được gặp cô nữa.” Giọng Doãn Văn có chút nghẹn ngào.

Diệp Thụy Niên với Diệp Tuệ cũng khuyên bà, cuối cùng Diệp Thụy Niên nói: “Cô Cù, có phải cô lo lắng chuyện phí giải phẫu không? Cô đừng lo, bọn tôi sẽ nghĩ cách, cô chỉ lo an tâm dưỡng cho hết bệnh đi, hết thảy đều nghe bác sĩ, đừng có nóng vội xuất viện.”

Ngày hôm qua, kết quả kiểm tra đã đi ra, nói là tắc nghẽn động mạch, có thể làm trị liệu bảo thủ, làm phẫu thuật đặt stent, giải phẫu này không tính là giải phẫu lớn, bệnh viện có thể làm. Phí dụng không dưới 3000 tệ, xem tình huống cụ thể mà định, rồi xem cần lắp mấy cái stent.

Cái Diệp Tuệ càng quan tâm là xác suất thành công của giải phẫu, với vấn đề chất lượng sinh hoạt sau giải phẫu, liệu có tái phát hay không, có thể duy trì bao lâu. Bác sĩ nói xác suất thành công vẫn là rất cao, về phần có thể sống bao lâu, còn phải xem trình độ khỏe mạnh của bản thân trái tim người bệnh, đặt stent chỉ là trợ giúp cải thiện công năng của trái tim, nếu như tình huống tốt, thì rất nhiều năm cũng không có việc gì, nếu như tình huống không tốt, thì dù là đặt stent hay thậm chí là giải phẫu bắc cầu đều chả làm nên chuyện gì cả. Bác sĩ nói hết chỗ tốt với chỗ hỏng ra, phi thường khách quan, có làm giải phẫu hay không, quyết định bởi thái độ của bệnh nhân với người nhà, đương nhiên, bệnh viện là đề nghị làm phẫu thuật.

Đó là một nan đề, quyền lựa chọn tới trên tay Diệp Tuệ bọn họ, Doãn Văn cũng rất mâu thuẫn, nhưng mà tình huống trước mắt cũng không có lựa chọn nào khác, không làm phẫu thuật, liền ý nghĩa cho thời khắc đều có nguy hiểm tới sinh mệnh, dù sao thì cô Cù sống một mình, lỡ mà phát bệnh một cái không có ai biết, ấy chính là vĩnh viễn ngủ luôn. Cho nên cuối cùng vẫn là quyết định làm phẫu thuật.

Làm phẫu thuật cần người nhà cô Cù đến ký tên, mà cô Cù đã không còn người thân tương đối thân thiết ở Nam Tinh, cuối cùng quyết định để chính cô Cù ký tên, lại thêm phía bệnh viện với lãnh đạo trường học ký tên, thế này mới đồng ý làm phẫu thuật.

Hôm làm phẫu thuật ấy là thứ tư, Doãn Văn vốn nên lên lớp, nhưng mà cậu xin nghỉ với trường học, đi bệnh viện chờ kết quả, Diệp Thụy Niên cũng đi, vào lúc Diệp Tuệ học xong rồi chạy tới ấy, giải phẫu đã kết thúc, giải phẫu rất thuận lợi, sau 2-3 tiếng liền hoàn thành, lắp đặt 2 cái stent, chỉ cần vượt qua giai đoạn cấp tính sau mổ, thì cơ bản đã xem như an toàn.

Diệp Tuệ vốn rất lo về cuộc giải phẫu này, kết quả phát hiện cũng không có phức tạp như trong dự đoán vậy, cô Cù khôi phục thật sự mau, ba ngày sau đã có thể xuống giường hoạt động. Diệp Tuệ mời một bảo mẫu ở cùng bồi giường ở bệnh viện thay bà ấy, như vậy thì liền không cần Doãn Văn canh chừng ở bệnh viện mỗi ngày. Chẳng qua dù cho là thế, mỗi ngày sau khi tan học Doãn Văn vẫn sẽ tới thăm cô Cù, ca hát, kể truyện cười cho cô Cù. Các bệnh nhân khác trong phòng bệnh đều rất hâm mộ cô Cù, học sinh của bà thật tốt, mỗi ngày đều đến thăm cô giáo, hơn nữa còn hát hay như vậy, nghe mà tâm tình của mọi người đều thư sướng lên.

Cô Cù bị mọi người khen tới cũng đặc biệt tự hào, đứa nhỏ này là bà dạy dỗ đó. Tâm tình bà tốt lên một cái, bệnh cũng khôi phục nhanh hơn, 1 tuần sau, bà liền xuất viện. Diệp Tuệ còn muốn đón bà tới nhà mình để tĩnh dưỡng, cô Cù cự tuyệt, Diệp Tuệ liền muốn mời một bảo mẫu để chăm sóc bà một đoạn thời gian, cũng bị cô Cù cự tuyệt. Hà Ngọc Trân ôm đi nhiệm vụ chăm sóc cô Cù, nói bọn họ ở ngay lầu trên lầu dưới, chăm sóc cũng thuận tiện.

Cô Cù trở về trong nhà, phát hiện trong nhà sáng sủa sạch sẽ, giấy trắng dán trên cửa sổ đều bị xé đi, thủy tinh được chà lau sạch sẽ thông thấu. Đây là Doãn Văn làm, cậu nói lần trước nếu mà không dán giấy lên cửa sổ, thì đã có thể phát hiện cô Cù bị bệnh sớm hơn. Hơn nữa cậu con đòi một cái chìa khóa dự phòng từ chỗ cô Cù, để ngừa lỡ mà xuất hiện tình huống khẩn cấp.

Bệnh của cô Cù hạ màn, Diệp Tuệ nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm, trải qua chuyện này, Diệp Tuệ phát hiện Doãn Văn cũng trưởng thành không ít, có chút đảm đương của nam tử hán, cô cảm thấy rất vui mừng, con trai đều là sau khi hiểu rõ trách nhiệm của mình rồi mới bắt đầu thành thục lên.

Gần nhất cô chạy tới bệnh viện tương đối nhiều, số lần về nhà ngược lại là ít, cho nên đợi tới khi cô lại lần nữa chạm mặt với Vương Thải Nga ấy, mới biết được là chị đã trình đơn kiện, đang chờ tòa án thẩm tra xử lý. Vương Thải Nga rất khẩn trương, bởi vì lúc chị đi nộp đơn kiện ý, chỗ tòa án người ta nói là bọn họ rất ít thụ lý án ly hôn, hơn nữa căn cứ theo ý của người ở tòa án, vẫn là khuyên giải tương đối nhiều, dù sao còn có hai đứa bé. Diệp Tuệ an ủi chị, bảo chị kiên định lập trường của chính mình, tranh biện theo lý là được.

Vương Thải Nga còn nói là gần nhất gã đàn ông kia đang hỏi thăm chỗ của chị khắp nơi, chị không dám lộ mặt, cũng có chút lo lắng, sợ gã tới trong tiệm quậy phá, mang phiền toái tới cho Diệp gia. Diệp Tuệ cười: “Vụ gã đánh vợ cảnh sát mặc kệ, tới nhà của em đập đồ thì không thể không quản đi chứ, gã dám tới đập thử xem, em đang lo không có chỗ xả giận cho chị đây nè, nhốt gã mười ngày nửa tháng liền thành thật.” Giờ đang lúc đánh nghiêm này, thằng nào không sợ chết dám tới cửa quậy.

Vương Thải Nga vừa nghe, nghĩ tới đối tượng của Diệp Tuệ là một cảnh sát, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, an tâm chờ tòa án thẩm phán.

Buổi tối Doãn Văn nói với Diệp Tuệ: “Chị, em đàn bài hát cho chị nghe nhé.”

“Biết đàn bài hát hoàn chỉnh?” Diệp Tuệ kinh hỉ hỏi.

“Đã sớm biết rồi.” Doãn Văn nói, “Chị muốn nghe chứ?”

“Nghe, đương nhiên muốn nghe.” Diệp Tuệ vào phòng Doãn Văn, phát hiện Doãn Võ với Tiểu Vũ Tiểu Tuyết đều ở đây, hơn nữa đều ngồi ở trên ghế trước giường, không khỏi cười, “Thoạt nhìn như là muốn tổ chức buổi biểu diễn nhỉ.”

Doãn Văn đóng cửa lại, ngồi xếp bằng ở trên giường, trong lòng ôm đàn ghi-ta, mặt đối diện một dãy người xem ngồi dưới giường, khẽ cười một cái, kích thích dây đàn, giai điệu quen thuộc chảy xuôi ra, Doãn Văn mở miệng hát: “Trên cây đa bờ hồ, ve đang thanh thanh gọi hè……”

Giọng nói cậu vừa qua kỳ vỡ giọng, bởi vì cô Cù có phương pháp bảo vệ giọng khoa học, nên cậu thuận lợi vượt qua kỳ vỡ giọng, âm điệu thấp hơn so với vốn dĩ một chút, âm sắc lại trong trẻo như trước, mang theo một chút từ tính thuần hậu, trong tiếng ca còn mang theo chút tùy ý cùng lười nhác, nghe qua say lòng người và thư sướng như là uống vào rượu gạo ngọt vậy. Diệp Tuệ nghe xong, khóe miệng không tự chủ được mà dương lên, Doãn Văn đã càng ngày càng chuyên nghiệp, thằng bé sẽ đi được xa hơn trên con đường này nhỉ.

Hát 《Thơ ấu》xong rồi, Doãn Văn liếm môi một chút: “Kế tiếp em muốn đàn một bài mà mọi người chưa từng nghe cho mọi người, nếu như cảm thấy hay liền vỗ tay cổ vũ cho em đi.” Cậu nói xong thì bắt đầu gảy dây đàn, đầu tiên là một đoạn nhạc dạo đơn âm, làn điệu phi thường du dương, lại có chút thương cảm, cậu rốt cuộc mở miệng hát: “Không muốn ở trong mơ, mới có thể nhìn rõ bộ dáng người……”

Diệp Tuệ nghe rồi nghe, mũi liền bắt đầu lên men, thẳng đến trong ca từ xuất hiện chữ “mẹ” này, cô cô cuối cùng mới khẳng định được, đây là bài hát mà Doãn Văn viết cho chính mình, là viết cho mẹ. Chờ cậu chàng đàn xong, trong phòng im ắng, không ai vỗ tay, Doãn Văn nháy nháy mắt, cười nói: “Không hay sao? Bài hát này tên là 《 Mẹ 》.” Lúc nói xong câu đó giọng cậu nghẹn ngào.

Diệp Tuệ với Doãn Võ sớm đã lệ rơi đầy mặt, Diệp Tuệ đưa tay lau mắt một chút, đứng dậy ôm Doãn Văn một chút: “Hay!” Nói xong thì vỗ tay.