Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn

Chương 127: Áp suất thấp



“Hả... Tô Điềm, em có bạn trai rồi?” Đường Vũ nhíu mày đẩy gọng kính trước mũi lên, cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Tô Điềm cố gắng nhẫn nhịn không trợn trắng mắt lên.

Cái gì gọi là "Em có bạn trai rồi?" Nói chuyện có thể nào đừng úp úp mở mở như thế được không?

Cô liếc nhìn sang Quý Sở Yến, nhìn thấy anh mím chặt môi thì trong lòng thầm nhủ.

Chắc là anh sẽ không hiểu lầm đó chứ?

"Đường Vũ, tôi phải đi mua sắm với bạn trai một lát, chuyện họp lớp để nói sau nhé”

Tô Điềm kiên trì cất đứt địch ý âm thăm xuất hiện giữa hai người đàn ông, kéo ống tay áo Quý Sở Yến: “Ừm... Chúng ta đi thôi."

Quý Sở Yến mím chặt môi, không nói câu nào, để yên cho cô kéo tay mình rời đi.

Trước khi đi, anh còn ý vị thâm trường mà liếc nhìn Đường Vũ một cái.

Ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo.

Trên đường trở về, Quý Sở Yến im lặng lái xe, Tô Điềm thỉnh thoảng lại liếc trộm anh một cái, nhưng chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt âm u của anh.

Áp suất không khí trong xe rất thấp, Tô Điềm cân nhắc mãi, không biết phải giải thích với anh như thế nào để trọn vẹn nhất. Mãi đến tận khi xe của Quý Sở 'Yến lái vào trong tiểu khu Thự Cảnh, dừng trước cửa nhà cô thì cô vẫn chưa sắp xếp được từ ngữ để giải thích với anh.

“Mai đến sân bay trước mười giờ."

Quý Sở Yến để lại một câu như vậy, sau đó mở khóa cốp xe. Nhìn thấy anh chuẩn bị xuống xe, Tô Điềm lập tức nhanh chóng tự mở cửa, cười cười với anh: "Em biết rồi, cứ để em tự cầm đồ là được rồi, mai gặp lại."

Tô Điềm nhanh chóng xuống xe, đi thẳng về phía đuôi xe, trái tim bé nhỏ đập loạn xạ.

Cô cảm thấy nếu như mình còn ngõi trong xe thì chắc chắn sẽ ngạt thở chết mất

Hơn nữa, cô cảm thấy vừa rồi cô có thái độ nhận lỗi rất tốt, chủ động làm việc, gương mặt giữ vững ý cười- muốn bao nhiêu niềm nở có bấy nhiêu niềm nở!

Còn về chuyện giải thích... Thôi cứ chờ khi nào Quý Sở Yến hết giận rồi nói sau vậy, bây giờ có nói thì anh chắc cũng chẳng nghe lọt tai.

Nghĩ như vậy, Tô Điềm vui tươi hớn hở xách túi lớn túi nhỏ từ cốp xe xuống. Khi cô vừa mới đóng cốp xe lại thì Quý Sở Yến cũng bước xuống xe.

“Điện thoại di động của em rơi trên xe”

Tô Điềm sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại kịp. Cô vươn tay nhận lại điện thoại, đầu ngón tay lơ đăng cọ qua lòng bàn tay anh.

Đến tận khi cô đút điện thoại vào trong túi thì bàn tay của Quý Sở Yến vẫn còn giơ lên giữa không trung, vẻ mặt ảm đạm.

Tô Điềm không hiểu: 'Làm sao thế?”

Ánh mắt của anh khóa chặt lấy gương mặt rạng rỡ của cô, đôi môi mỏng hơi mấp máy, cuối cùng lại chẳng nói thêm cái gì, chỉ nói: “Không có gì, em vào nhà đi”

"A.. Vậy em vào nhé.”

Tô Điềm lại tạm biệt anh thêm lần nữa, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn hơi nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên má phải Quý Sở Yến một cái.

“Mai gặp lại” Cô cười nói.

Mãi đến tận khi bóng dáng của cô biến mất trước cổng biệt thự thì Quý Sở Yến mới quay trở lại trong xe.

Anh khẽ vuốt ve má phải của mình, giống như mùi hương và nhiệt độ cơ thể của cô vẫn còn đang lưu lại nơi đó vậy. Quý Sở Yến nhắm mắt lại, vừa rồi điện thoại di động của cô nhảy ra thông báo có tin nhắn, vừa vặn lại hiện ra trước mặt anh.

Anh chỉ đơn thuần muốn nhặt điện thoại rơi ở ghế của cô lên, vừa cầm vào thì có tin nhản tới, màn hình sáng lên. Tin nhắn Wechat của cô lập tức hiện ra, nội dung chói mắt vô cùng.

[Anh vẫn nhớ mãi nụ hôn của chúng ta hồi trung học ở con hẻm sau trường... Em nói xem, tại sao chúng ta lại chia tay chứ?]

Quý Sở Yến không cần nghĩ cũng có thể đoán được ai là người đã gửi tin nhắn này.

Chỉ cần cô lên tiếng giải thích thì anh sẽ tin.

Nhưng mà đến tận lúc cô vào nhà thì Tô Điềm vẫn im lặng không nói.

Sắc mặt Quý Sở Yến tối săm lại, buông lỏng hai tay đang siết chặt vô lăng, chậm rãi lái xe ra khỏi tiểu khu.

Ngày hôm sau, Tô Điềm thức dậy rất sớm, tài xế về nhà ăn tết rồi, cô đành phải bắt taxi ra sân bay.

Chỉ là chuyến đi ba ngày, nên cô chỉ mang theo hai chiếc vali nhỏ, một chiếc cầm theo tay, một chiếc ký gửi.

Mặc dù Quý Sở Yến nói đây là chuyến du lịch tập thể của công ty, nhưng trên thực tế, hầu hết nhân viên đều về nhà ăn tết rồi, chỉ có khoảng ba mươi người tham gia chuyến du lịch này thôi.

“Kìa, bạn gái cậu tới rồi!" Kỷ Vân Thành nhìn thấy bóng dáng yểu điệu xuất chúng ta xa đi lại thì không nhịn được mà vỗ vai Quý Sở Yến, trêu chọc.

Mặc dù Eve là người gốc Hoa, nhưng cô ấy không bay về New York đón tết với cha mẹ mà cùng Kỷ Vân Thành về nhà anh ta đón tết, tất nhiên cũng gia nhập chuyến du lịch này.

Eve cũng nhìn theo ánh mắt của bạn trai, che miệng cười nói: "Xinh đẹp quá, chẳng trách Quý Sở Yến lại mê mẩn người ta đến vậy. Lần trước mọi người đang bàn bạc dự án quan trọng, thế mà nhận được tin người ta phải nhập viện, Quý Sở Yến đã bỏ hết công việc chạy tới”

Quý Sở Yến mím chặt môi, làm như không nghe thấy lời trêu chọc của hai người này, đi về phía Tô Điềm.

“Để anh đẩy cho.”

Quý Sở Yến vừa đi lên đã chủ động đẩy vali cho cô, tay kia nắm chặt lấy tay cô.

Tô Điềm đang định lên tiếng thì anh đã đẩy vali của cô về phía trước rồi. Cô bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn im miệng đi theo anh.

Càng đến gần nhóm đồng nghiệp của anh, Tô.Điềm càng cảm thấy căng thẳng. Lúc trước, khi cô gặp cha mẹ của Quý Sở Yến cũng không đến mức căng thắng như thế này. Dù sao thì hồi nhỏ cô cũng từng gặp cha mẹ Quý Sở Yến, còn lần này là đoàn đội và bạn bè của anh, đối với cô mà nói là hoàn toàn xa lạ.

Nhưng cũng may là Tô Điềm không có chứng sợ giao tiếp, thế nên cũng chỉ căng thẳng trong lòng thôi, vẫn không ảnh hưởng đến chuyện làm quen. Cô mỉm cười nhìn mọi người ở đây: “Chuyến đi này, tôi thuộc diện người nhà của nhân viên, mong được mọi người chiếu cố.”

Có trời mới biết trái tim cô đang đập nhanh thế nào.

Không sợ chào hỏi, chỉ sợ chào hỏi xong mà bầu không khí lâm vào im lặng.

May mắn là tất cả những người ở đây đều là những người sôi nổi, nhất là Kỷ Vân Thành và Eve. Hai người này chẳng khác nào chú hôn lễ, chỉ muốn lập tức tổ chức hôn lễ cho cô và Quý Sở Yến.

Bầu không khí vô cùng hài hòa.

Tô Điềm nghĩ thế thì không nhịn được mà nhìn sang phía Quý Sở Yến. Anh vẫn hờ hững lạnh nhạt như vậy, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến mấy câu đùa vui của mọi người