Làm Bộ Gái Thẳng

Chương 21: Thật sự không cần?



Ta quyết định đặt biệt hiệu cho Thi Cảnh Hòa là "Khắc tinh nhiệm vụ".

Lần thứ tư!

Ta rõ ràng đã chọn lúc nàng không ở Vân Thành để lặng lẽ công tác, lại vẫn bị nàng "bắt tại trận".

Tại sao ta lại tiện tay đi bình luận làm gì chứ. Nếu không để lại bình luận kia, ta đã không nhận được cuộc gọi từ Thi Cảnh Hòa, cũng không làm Thi Cảnh Hòa nghe thấy lời Tần Ất Văn nói.

Ta muốn uống thuốc, ta cảm thấy đau đầu rồi.

Khi ta lấy lại tinh thần, Thi Cảnh Hòa đã cúp điện thoại, giao diện trở về màn hình chính.

Nàng còn không nói tạm biệt, ta cũng sửng sốt quên nói, cứ như vậy kết thúc.

Ta: "......"

Tần Ất Văn đang mặc bộ đồ do ta chọn, hắn vốn là kiểu thanh niên tươi trẻ, hiện tại nhìn càng anh tuấn.

Tuy rằng ta không có tâm tư khích lệ, nhưng hắn là khách hàng, ta không thể không bày ra một nụ cười thoả đáng, ta gật đầu: "Ừ, soái."

Thấy hắn lại quay về phòng thử đồ, ta mới thở ra một hơi, giơ tay xoa xoa đầu mình. Đầu thật sự đau, ta cố gắng mở to mắt, theo thói quen lấy thuốc từ trong túi — thuốc này là loại mà Thi Cảnh Hòa cho ta.

Ta biết sắc mặt ta hiện giờ nhìn tái nhợt lại suy yếu, hơn nữa môi ta cũng càng ngày càng khô, nhưng không có nước ta không uống thuốc được.

Bên cạnh có một cô đi mua sắm cùng chồng, cổ thấy ta như vậy liền hảo tâm kêu nhân viên cửa hàng đến giúp.

Ta uống thuốc xong, Tần Ất Văn cũng vừa ra tới. Hắn thấy trạng thái của ta, vẻ mặt liền nôn nóng, giống như ta thật sự là bạn gái của hắn. Hắn ngồi xổm trước mặt ta, tay đặt lên đầu ta xoa xoa, quan tâm hỏi: "Muốn đi bệnh viện khám hay không?"

Ta chậm chạp lắc đầu, bây giờ ta cũng không có sức đẩy tay hắn ra, chỉ có thể dùng tay ôm trán, chờ đợi thuốc có tác dụng.

Hắn cứ như vậy ngồi xổm chờ ta hết cơn đau, lúc ta ngẩng đầu lên, cô khách hàng tốt bụng cùng chồng cũng đã rời đi. Trong mắt Tần Ất Văn ngập tràn lo lắng, hắn vén mấy sợi tóc rơi trước mặt ta qua sau tai, biểu tình ôn nhu như nước...

Hắn còn đưa bàn tay sờ thử nhiệt độ trán của ta, sau đó thở phào ra như là yên lòng: "Không phát sốt là tốt."

Ta: "......"

Hắn nhướng hàng lông mày rậm, khóe miệng cũng cong lên: "Đừng quên hiện giờ anh là bạn trai em. Nếu để lãng phí thời gian là em phải bù đắp lại đó."

Ta: "......"

Ta cảm thấy ta không làm nghề này được nữa, không phải bởi vì bị Tần Ất Văn chọc ghẹo, mà là vì lần nào cũng đụng trúng Thi Cảnh Hòa.

Ta không biết ta đang là cái dạng gì trong mắt nàng nữa.....Chắc là thuần thẳng a.

Hơn nữa có lẽ còn là kiểu con gái có đời sống tình cảm hỗn loạn. Rõ ràng mới chia tay bạn trai cũ, còn ở nhà hàng cơm tây khóc đến thương tâm, đảo mắt chưa bao lâu là đã cùng bạn trai mới đi dạo phố.

Ta thật sự......khóc không ra nước mắt.

Tiến độ theo đuổi Thi Cảnh Hòa vất vả lắm mới lết được 10%, cách mạng còn chưa thành công, ta lại quay về chỗ cũ. Đã vậy mức độ khó khăn càng lúc càng lớn, không còn đơn giản như ấn tượng "gái thẳng" ban đầu, mà còn tăng thêm một hạng mục là "tra nữ hư hư thực thực".

Ta tuyên bố, thế giới đã có nhiều thêm hai đại dương, đều do nước mắt từ trong lòng ta hội tụ mà thành.

Công tác để lại di chứng chính là sức tàn lực kiệt, kết thúc nhiệm vụ với Tần Ất Văn, ta chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.

Từ sau khi ký hợp đồng với Đới Thịnh, ta bị mệt mỏi đánh úp từng đợt lại từng đợt, ngay cả thời gian làm cá ươn của ta cũng bị giảm bớt.

Nhưng bận rộn không phải chỉ có một mình ta, Tiểu Tự hôm nay cũng tiếp nhiệm vụ, mệt đến mức hắn liên tục kêu khổ.

Hắn bị kêu đi dọn gạch, nói ở công trường thiếu người, Tiểu Tự đương nhiên là muốn từ chối, hắn vốn là một trai gay tinh tế, làm gì chấp nhận việc nặng nhọc. Nhưng đối phương bảo là rất khẩn cấp, hy vọng hắn hỗ trợ mấy tiếng cũng tốt rồi.

Tiểu Tự ngại mặt mũi nên đồng ý, người kia dù gì cũng là khách hàng quen, chỉ là lần đầu tiên đề ra yêu cầu kiểu này mà thôi.

Tiểu Tự an ủi bản thân đây coi như là một trải nghiệm mới. Thế là Tiểu Tự mong manh của chúng ta đã có mặt ở công trường, mặc áo ba lỗ, trên cổ vắt khăn lông, đầu đội nón bảo hộ, người ướt đẫm mồ hôi.

Hắn vừa kể vừa than khóc, nhưng ta rất không có lương tâm, ta cười đến mức lăn xuống sô pha, đụng trúng Tạ Oánh đang ngồi dưới thảm chơi game, ly nước trên bàn cũng theo đó mà lắc lư.

Ta mở loa ngoài điện thoại nên Tạ Oánh cũng nghe được, cổ cười nói với Tiểu Tự: "Tự à, ngươi cứ tiếp tục thì phải sửa tên gọi là Tiền Hư, làm sao có thể yếu đuối như vậy chứ?".

Tiểu Tự rít gào: "Chị em giả tạo, cút đi!"

Ta rất hiếm khi cười vui vẻ đến rớt nước mắt như vậy, chuyện này phải cảm ơn Tiểu Tự. Lau lau nước mắt, ta dần khôi phục cảm xúc bình thường, vừa uống một ngụm nước, di động lại vang lên.

Là một chuỗi số xa lạ, vị trí ở Vân Thành. Tạ Oánh đang mắng chửi kẻ địch trong game cũng liền biết ý im bặt, ta đưa mắt ý bảo ta về phòng nghe điện thoại, cổ gật gật đầu.

Vào trong phòng, ta ho khan một tiếng, cảm thấy thanh âm đã ở trạng thái tốt mới nhấn nghe: "Alo? Xin chào."

Khách hàng mới sẽ không trực tiếp thêm WeChat, mà thường là sẽ gọi điện. Nhưng này không phải khách hàng mới, là Kim Lâm, ta nhận ra giọng em ấy.

Chất giọng thiếu nữ trong trẻo lại có phần uể oải, nghe xong một lần là sẽ không quên.

Em ấy gọi ta: "Chị họ."

"......" Ta muốn nhắc em ấy đừng gọi ta là chị họ nữa, ta diễn kịch là có thu phí.

Nhưng nhớ đến hành động trước đó của mình, ta nhịn xuống.

Quên đi, Kim Lâm thật là một đứa đáng thương, huống hồ là do ta nói em ấy có chuyện gì đều có thể gọi điện cho ta.

Nghĩ lại ta còn tự kinh ngạc: Từ khi nào mà ta còn có dịch vụ hậu mãi?

Nghĩ như vậy nhưng ta vẫn mở miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy?".

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Em ấy nói: "Em đã nhuộm tóc đen lại rồi. Chị muốn xem không?"

Trên cơ bản có thể xác định, Kim Lâm rất ít được quan tâm, ngay cả nhuộm tóc còn hỏi ta muốn xem không.

Ta ngẫm nghĩ nói: "Không cần xem, khẳng định là xinh đẹp."

Ta sợ người khác sinh ra ỷ lại đối với ta, Kim Lâm đúng là thiếu hụt tình thương, nhưng ta không thể cho em ấy quá nhiều quan tâm.

Ta luôn tự cho là mình giống một người không tim không phổi. Không phải chỉ giống như, mà thực sự là vậy.

"Dạ, chị ngủ ngon." Em ấy cúp điện thoại.

Thiếu nữ đến đi nhanh như cơn gió, ta lắc đầu.

Ta không muốn liên quan nhiều đến khách hàng. Tựa như Hầu Thanh và Trịnh Kỳ Kỳ.

Hầu Thanh sau khi tái hợp cùng bạn gái, hắn liền gửi tin nói sau này không cần nhờ ta nữa, xoá ta khỏi danh bạ. Trịnh Kỳ Kỳ bởi vì tỏ tình thất bại nên cũng xoá luôn ta.

Xóa thì tốt, xoá xong coi như hồi ức liền tan biến, bởi vậy bọn họ xóa ta, ta còn rất vừa lòng.

Ta cũng nghĩ muốn xoá Thi Cảnh Hòa, nàng là chướng ngại vật trên con đường làm giàu của ta, nhưng thực tế phũ phàng, cũng chính nàng là nguyên tố giúp ta làm giàu.

Nghĩ lại mấy lần trùng hợp, ta vẫn là cạn lời, thật sự...khó lòng phòng bị.

Ta đã học thêm một bài học, đó là ở lần làm nhiệm vụ kế tiếp, ta sẽ không nghe điện thoại của Thi Cảnh Hòa nữa. Còn địa điểm thì vốn nằm ngoài tầm kiểm soát, ta đành tuyệt vọng.

Thời gian lại qua hai ngày, nhiệm vụ không hề tiến triển, Thi Cảnh Hòa hình như vẫn chưa trở về. Nàng có lẽ còn ở Liễu Thành, không biết đang làm gì nhưng nàng cũng có đăng vài bài mới trên Weibo, khi là hình đồ ăn khi là hình nàng selfie.

Dưới bình luận, fans đều oa oa kêu, thật giống một ổ chim non chờ đợi chim mẹ gắp sâu mang về.

Hình dung như vậy có hơi tởm, bởi vì bất luận là hình đồ ăn hay selfie, cái nào cũng rất đẹp, không phải mấy con sâu mà ta ghê sợ.

Đẹp đến mức ta đã lưu lại hình tự chụp của nàng, trong đó có một tấm còn làm ta có loại xúc động muốn in ra dán tường.

Bối cảnh tấm hình đó là dưới một tán cây, nàng đứng hơi nghiêng đầu, đuôi mắt có vẽ một trái tim nhỏ màu đỏ, làm cả khuôn mặt nàng thoạt nhìn càng thêm phong tình cùng ý nhị.

Là một gương mặt thực mê người, cho nên lượt share cùng bình luận gào thét cũng rất nhiều.

Ta suy ngẫm một hồi, quyết định gửi tin nhắn cho Thi Cảnh Hòa.

Cuộc gọi bị ngừng đột ngột đó, ta coi như chưa từng phát sinh, ta không thể lùi bước chỉ bởi vì ấn tượng của nàng về ta ngày càng tệ.

Cổ nhân có Đào Uyên Minh vì năm đấu gạo khom lưng, nay có Lục Chi da mặt dày nhắn tin cho Thi Cảnh Hòa.

Chứ nếu không thì làm sao ta còn có thể mơ tới làm phú bà ngàn vạn?

Ta khẩn trương chà xát tay, thật cẩn thận gõ từng phím trên di động: 【 chị sắp trở về chưa? 】

Thi Cảnh Hòa rất nhanh trả lời: 【 có chuyện gì sao? 】

Ngữ khí bình thường, cũng là kiểu hồi đáp xã giao thông thường, nhưng không hiểu sao ta cảm thấy nó có vẻ lạnh nhạt.

Ta cảm giác thất bại, bởi vì thật tình là một chút tiến triển cũng không có.

Ta: 【 không có. 】

Thi Cảnh Hòa: 【 em chờ nha. 】

Ta sửng sốt: 【? 】

Thi Cảnh Hòa: 【 chị đã tự chọn quà cho em đó. 】

Thi Cảnh Hòa: 【 thật sự không cần? 】