Làm Bố Tuổi 20

Chương 27: Phân biệt đối xử



Trong lúc Trình Chí Viễn rời đi, vừa băng qua dãy hành lang rộng lại nhìn thấy dáng dấp khi nãy, lần này hắn nhất định đuổi theo để giải đáp thắc mắc trong lòng.

Hắn đi rất vội, dường như có một thứ gì có rất mãnh liệt, thúc giục hắn phải đuổi theo cô gái đó.

A!

Lúc đi qua khúc co rẽ phải, lại vô tình đụng trúng cô phục vụ, ly nước trên khay đổ lên người khiến hắn vô cùng khó chịu. Nhưng lỗi này ở bản thân hắn, không nên đổ lên người người khác, do hắn quá vội vàng mà ra.

- "Xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi ạ. Anh không sao chứ? Tôi thật sự xin lỗi."

Cô phục vụ luống cuống, lập tức khẩn trương xin lỗi hắn.

Trình Chí Viễn tùy tiện lau sơ qua một lượt, ánh mắt dáo dác tìm kiếm người khi nãy, hắn hoàn toàn không mấy để tâm đến chuyện vừa xảy ra. Nhưng kết quả lại bị mất dấu.

- "À, không sao. Không sao, tôi xử lý được, cô đi được rồi. Xin lỗi vì đã cản trở."

Đúng là xui xẻo!

Trình Chí Viễn thở dài tiếc nuối rồi lật đật đi mất.

Lục Tử Anh sau khi ra ngoài nghe xong cuộc điện thoại cũng đã quay trở lại.

- "Có việc gì sao? Sao con lại đi lâu thế?"

Bà Lục ngồi bên cạnh khẽ hỏi.

- "Mẹ đừng lo, là vú Trương, vú ấy bảo Eri không chịu ngủ, cứ đòi chờ chúng ta về."

Lục Tử Anh đáp.

Kết thúc bữa cơm, hai bên phụ huynh vẫn muốn tạo cơ hội để cho cô và Trình Thanh Phong có thể ở riêng với nhau, nhưng Lục Tử Anh đã khéo léo từ chối với lý do không khỏe. Vậy nên, cô cũng tạm thời thoát thân khỏi ải này.

- "Ba à, con không muốn nghĩ đến những chuyện hôn nhân gì hết đâu ba. Con chỉ muốn tập trung cho công việc, chăm sóc cho Eri mà thôi. Sau này bà đừng cất công vào những chuyện vô ích đó nữa được không vậy ba."

Sau khi dùng xong bữa cơm với gia đình ông Trình. Biết được chuyện những người lớn đang cố ý gán ghép cho mình và Trình Thanh Phong, Lục Tử Anh vô cùng khó chịu, lập tức nói lên suy nghĩ của mình cho ông Lục và bà Lục hiểu.

- "Tử Anh, ba và mẹ cũng là vì muốn tốt cho con mà thôi. Con nói xem, con đâu thể ở mãi như vậy để nuôi dưỡng Eri chứ? Ba mẹ rồi cũng sẽ đến ngày chết đi. Còn Eri, rồi nó cũng sẽ trưởng thành, sau đó là tìm cho mình một mái ấm. Khi đó con phải như thế nào đây? Cậu Trình đó rất giỏi, rất tử tế, lại thích con. Hay là con suy nghĩ lại có được không?"

Bà Lục nhỏ giọng khuyên nhủ con gái.

Từ sau bữa cơm tối đó, tuy chưa tiếp xúc gì nhiều, nhưng Trình Thanh Phong là người khiến bà phải suy nghĩ. Bà cũng muốn con gái của mình có thể mở lòng đón nhận hạnh phúc mà cô xứng đáng được hưởng, cô còn quá trẻ, bà không muốn cô phí hoài tuổi thanh xuân để chăm sóc con cái mà quên đi hạnh phúc của bản thân mình.

- "Mẹ, đến cả mẹ cũng vậy hay sao?"

- "Không nói nữa, cho dù có không muốn cũng không đến phiên con quyết định. Nếu còn muốn ba mẹ chấp nhận con bé Eri thì tốt nhất con nên nghe theo những gì ba đã sắp xếp đi."

Ông Lục bỏ lại một câu rồi nhanh chóng đi lên tầng, tiếp sau đó là bà Lục cũng rời đi.

Bây giờ cô hoàn toàn không một chút hứng thú với chuyện yêu đương nữa rồi. Những năm qua cô đã nếm đủ mọi loại cảm giác, đau khổ, chua xót, tổn thương... Tất cả đều đến cùng một lúc. Cô đã tự dặn lòng, phải quên đi quá khứ, cô phải phấn chấn, mạnh mẽ để có thể là chỗ dựa tốt nhất cho Eri.

Ông bà Lục nói rất đúng. Nhiều lúc cô cũng cảm thấy bản thân mình rất ích kỉ, cô chỉ biết quan tâm đến cảm nhận của cô, còn ông bà Lục, hai người họ đã bị cô làm tổn thương rất nhiều.

Về đến nhà, ông bà Trình và cả Trình Thanh Phong đều cười nói vui vẻ, dường như bữa cơm tối hôm nay mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi. Cũng phải, chỉ cần không có mặt của Trình Chí Viễn thì những buổi cơm gia đình đều vui vẻ.

Trình Chí Viễn chán nản ôm gối, ngồi một mình trên sofa xem một vài chương trình trên tivi. Nhìn thấy mọi người đã về, hắn thuận mắt liếc sang rồi nhanh chóng đảo đi nơi khác, nói với giọng châm chọc.

- "Yo, trông chẳng thua gì một gia đình hạnh phúc nhỉ. Bỏ mặt con trai út, cả ba lại cùng nhau đi ăn cơm. Con lặn lội đường xa trở về, đến nơi lại không được chào đón."

Bà Trình vui vẻ đi đến ngồi cạnh hắn, đứa con trai này của bà đã đi xa bà quá lâu rồi. Hằng ngày đều chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình điện thoại, làm sao có thể bằng được khi nhìn thấy người bằng xương bằng thịt kia chứ.

- "Nói năng lung tung gì thế. Con có đói không? Hay mẹ gọi dì Thẩm chuẩn bị cho con chút đồ ăn nhé!"

Hắn lắc đầu, như nhớ ra điều gì đó, hắn đưa mắt nhìn về phía ông Trình và Trình Thanh Phong, tùy tiện hỏi.

- "Con nghe bảo hôm nay đi xem mắt chị dâu. Thế nào? Có môn đăng hộ đối xứng đáng với thân phận cao quý của Trình thiếu gia không?"

Lời này thốt ra từ miệng hắn chính là chế giễu, là châm chọc.

- "Cái thằng ranh này, không biết lớn nhỏ. Mau im miệng của con lại đi."

Bà Trình lườm hắn, có ý bảo hắn bớt thị phi, ngưng gây chuyện.

- "Về đúng lúc lắm, vừa hay bố cũng có chuyện muốn nói với con đây."

Trình Chí Kiên nhanh chóng thay đổi sắc thái, khi nãy vui vẻ tươi cười bao nhiêu thì giờ đây trên gương mặt của ông đã chuyển sang trạng thái nghiêm nghị.

- "Bố định mắng con đúng không?"

Hắn lại phát ra một câu bông đùa.

- "Chí Viễn!"

Trình Thanh Phong vội vã lên tiếng nhắc nhở hắn.

Rất nhanh, cả nhà bốn người đã ngồi vào ghế. Bầy không khí có vài phần nặng nề.

Trình Chí Viễn là người có bộ dạng thư giãn, thoải mái nhất. Hắn hoàn toàn không hề lo lắng cho những chuyện sắp đến đây mà ông Trình nói, càng không thấy tò mò.

- "Vui chơi như vậy đủ rồi, bắt đầu từ ngày mai con theo Thanh Phong đến công trường quản lí, đốc thúc, xem xét những chuyện ở đó đi."

Ông Trình trầm giọng đáp.

Lời ông vừa nói ra, không chỉ Trình Chí Viễn kinh ngạc mà đến cả bà Trình cũng lấy làm bất ngờ.

- "Con tốt nghiệp kinh tế, đâu phải xây dựng. Còn nữa, việc ở đó có anh là đủ rồi, còn thêm cả con làm gì? Bố à, bố cũng thừa biết con không thích hợp làm những việc đó rồi còn gì?"

Trình Chí Viễn vẫn thản nhiên từ chối, mặc kệ luôn gương mặt đầy khổ sở của bà Trình đang lắc đầu ra hiệu bảo hắn không nên nói nữa. Bởi vì bà nhìn thấy vẻ mặt bắt đầu có chút giận dữ của ông Trình.

- "Chí Viễn, đây không phải việc n..."

Không để Trình Thanh Phong nói hết, ông Trình lập tức giơ tay ra hiệu, bảo anh ta không cần nói nữa. Mọi việc ông đã có sắp xếp.

- "Ai bảo công việc ở đó cần bằng cấp, chuyên môn mới có thể làm được?"

Những lời lẽ đầy nhẹ nhàng này của ông, khiến Trình Chí Viễn có vài phần khó hiểu. Hắn cau mày, hỏi.

- "Bố có ý gì đây ạ?"

- "Con đến đó với tư cách là một công nhân, giống như những người khác, đều là làm việc nhận lương."

Không chỉ một mình hắn bất mãn, đến bà Trình cũng lập tức phản đối.

- "Không được, tôi không đồng ý đâu. Chí Viễn dù sao đi nữa cũng là con trai của tập đoàn lớn, làm sao có thể làm những chuyện mất mặt vậy chứ?"

Rầm!

- "Mất mặt? Những chuyện nó làm có chuyện nào đáng hãnh diện. Bà xem trọng thể diện như vậy thì ngay từ ban đầu bà không nên nuông chiều nó."

Trình Chí Kiên tức giận quát.

Nghe vậy bà Trình cũng không dám nói thêm điều gì nữa.

- "Con không làm đâu, tuyệt đối không làm."

Trình Chí Viễn dứt khoát trả lời, người như hắn làm sao có thể làm những việc đó. Công trường là nơi như thế nào chứ, nắng gió, bụi bặm, toàn những việc nặng nhọc. Hắn làm sao có thể chịu được? Tại sao hắn lại làm những việc đó còn Trình Thanh Phong lại sung sướng chỉ việc chỉ tay năm ngón.

Từ nhỏ đến lớn, hắn và Trình Thanh Phong trong lòng ông Trình đã có sự khác biệt. Hắn luôn luôn bị mang ra so sánh, không bằng này, không bằng nọ. Còn Trình Thanh Phong lại khác, anh ta luôn được ông Trình coi trọng, anh ta lớn lên trong sự khen ngợi, kính nể, ngưỡng mộ của mọi người.

Hắn đương nhiên cảm thấy ganh tị, nhưng buồn bã, tuổi thân lại chiếm phần nhiều hơn. Ngoài chấp nhận ra thì chẳng còn lựa chọn nào khác.

Tính cách ương ngạnh này của hắn chẳng còn quá xa lạ. Ông Trình cũng không mấy để ý đến nữa.

Bà Trình vẻ mặt giận dữ bỏ đi lên phòng, mặc kệ hai người đang ngồi ở đó.

- "Ba, dù sao Chí Viễn nó cũng không thích hợp vào những việc đó."

Trình Thanh Phong thấy lời đề nghị này của ông có phần quá khắt khe với hắn, nên cũng lên tiếng nói giúp vài lời.

- "Nó buộc phải làm, phải để nó trải qua những khó khăn, vất vả nó mới thật sự biết quý trọng những thứ hiện giờ."

Mấy ngày qua công việc bận rộn, cô không có thời gian để đưa Eri ra ngoài đi dạo chơi, đưa cô bé tham quan Trung Quốc. Vừa hay, hôm nay công việc không nhiều, cô tranh thủ về sớm để đưa theo cô bé và bà Lục ra ngoài dạo chơi.

Bà Lục tỉ mỉ lựa chọn quần áo, rồi lại đem nó ướm thử lên người cô bé.

- "Eri, chiếc váy này đẹp nhỉ?"

Cô bé vui vẻ gật đầu.

- "Vậy bà mua cho cháu nhé."

- "Vâng ạ!"

Miệng thì ngoan ngoãn trả lời, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát bên phía gian hàng bán kem.

- "Bà ơi, cháu muốn ăn kem."

Bà Lục mua xong chỗ quần áo liền bế lấy dắt tay cô bé đến gian hàng gần đó, mua cho cô bé một cây kem.

Từ khi đưa Eri về Trung Quốc, hầu như mọi việc chăm sóc cô bé đều do một tay bà Lục lo liệu. Thậm chí bây giờ, đến cả mỗi buổi tối Eri đều ôm theo chú thỏ nhồi bông chạy sang phòng ông bà Lục.

- "Mẹ, mẹ chiều chuộng nó quá rồi đấy!"

Lục Tử Anh sau khi mua xong vài món vặt vãnh liền đi đến chỗ của hai bà cháu.

- "Chỉ một que kem thôi, không sao cả. "

Bây giờ cô bé đã có chỗ dựa vững chắc, đến mẹ cũng bị cho ra rìa.