Làm Bố Tuổi 20

Chương 4: Bắt đầu trở thành kẻ tay trắng



Vì đã làm bẩn áo của hắn nên Nghiên Tiểu Hy quyết định đền cho hắn một chiếc áo mới bằng cách đưa bằng được Trình Chí Viễn đến trung tâm thương mại để chọn áo, mặc dù hắn đã từ chối, nhưng thấy Nghiên Tiểu Hy vẫn cố chấp muốn bồi thường, hắn đành miễn cưỡng đi theo.

Nghiên Tiểu Hy ướm thử một chiếc áo lên người hắn, bàn tay thon thả thuần thục chậm rãi di chuyển trên tấm lương rộng lớn của người đàn ông, sau cùng đến cánh tay, cố tình chạm vào tay hắn.

- "Anh thấy sao? Chiếc áo sơ mi này rất hợp với anh đấy."

Từng lời dịu dàng nồng ấm cứ ghé sát vào tay hắn.

Trình Chí Viễn nhanh chóng xoay người, khóe môi lộ ra nụ cười, ánh mắt ma mị nhìn Nghiên Tiểu Hy.

- "Vậy thì cứ lấy nó đi."

Hắn cúi sát người tiến gần cô ta hơn, dường như có thể cảm nhận được đối phương, rất nhanh đã lấy được chiếc áo trên tay cô ả rồi đưa đến cho cô nhân viên.

Tuy có chút hụt hẫng, nhưng Nghiên Tiểu Hy vẫn nặn trên môi nụ cười. Không sao, cứ từ từ đã! Càng khó gần càng muốn đạt được, không phải hay sao?

Sau khi đưa cô về nhà, Lệ Mỹ Kỳ còn có chút việc phải về ngay không tiện ở lại cùng cô ăn cơm tối. Bây giờ, căn nhà chỉ còn mỗi một mình cô, ảm đạm, buồn tẻ.

Lục Tử Anh ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn ngắm nhìn những bộ quần áo của trẻ sơ sinh phút chốc không kiềm được cảm xúc, nước mắt lăn dài trên gương mặt.

Lệ Mỹ Kỳ vẫn luôn lo xa như vậy, đứa bé trong bụng cô chỉ mới vài tuần tuổi, cả nam hay nữ còn chưa biết được. Vậy mà trong lúc đi ngang qua cửa hàng quần áo cho trẻ sơ sinh lại không kiềm chế được, hào phóng mua hơn mười bộ quần áo. Cũng may, chỗ quần áo đó có thể mặc cho cả nam và nữ.

Chuyện ở trung tâm thương mại vào sáng nay, cô cứ nghĩ nó sẽ chẳng còn ảnh hưởng gì đến cô được nữa, mạnh mẽ ở thờ điểm đó, nhưng khi về đến nhà thì cô lại bị ảnh hưởng bởi chuyện đó.

Trình Chí Viễn là người bạn trai khiến cô chấp nhận bỏ qua những lần khuyên ngăn của bạn bè, kiên quyết bảo vệ tình yêu của cô và hắn, là người để lại cho cô rất nhiều kỷ niệm, cũng là người tổn thương cô sâu sắc nhất.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang. Nhìn thấy dãy số quen thuộc, Lục Tử Anh vội vã lau đi nước mắt còn vương trên mặt, hít một hơi điều tiết tâm trạng, sau cùng là nhắc máy.

- "Mẹ ạ."

- "Một tuần qua không thấy con gọi cho mẹ, sao vậy? Con có chuyện gì sao?"

Giọng bà Lục gấp rút hỏi.

- "Mấy ngày qua ở trường có vài hoạt động, con đúng là không có thời gian, con xin lỗi."

Bà Lục bật cười, yên tâm hơn phần nào.

- "Mẹ à, con..."

Lục Tử Anh trong giọng nói đã có chút nghẹn ngào, chóp mũi cay xè.

Nghe được giọng con gái có chút ủy khuất, bà Lục lo lắng hỏi.

- "Anh Anh, con sao vậy? Có phải có chuyện rồi hay không?"

Cô cắn răng, không thể để mẹ phát hiện ra. Cô cảm thấy bản thân đã làm ra chuyện có lỗi với mẹ, cô rất muốn nói cho bà Lục biết nhưng không cách nào mở miệng.

- "Con xin lỗi!"

- "Hay ngày mai, mẹ và ba bay sang đó với con nhé?"

- "Không cần đâu ạ, chỉ là đột nhiên nghe giọng của mẹ, nên con cảm thấy nhớ mà thôi."

Hóa ra là nhớ nhà, bà còn lo lắng con gái xảy ra chuyện gì. Bà Lục thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp.

- "Mẹ cũng rất nhớ con."

Nghe xong cuộc gọi thoại, cô bần thần ngã lưng ra giường. Cô không phải tuýp người yếu đuối, gặp phải chuyện gì cũng rơi nước mắt. Nhưng dạo gần đây, cô thường hay như vậy, chỉ cần một vài chuyện nhỏ nhặt cũng đủ làm cô suy nghĩ. Có lẽ, đây là triệu chứng của những người mang thai hay sao? Cô rất sợ bản thân mình rơi vào trầm cảm, không chỉ ảnh hưởng đến cô mà còn liên lụy cả bé con. Nhưng cô cũng không thể nào ngăn bản thân thôi suy nghĩ linh tinh.

Cậu bạn Wilson nhìn ngắm chiếc xe Mercedes màu trắng trước mắt có chút tiếc rẻ.

- "Cậu định bán nó sao? Không thấy tiếc à? Bản giới hạn đấy!"

Đương nhiên là hắn không nở, sở thích của hắn ngoài việc chơi DJ ra thì chính là sưu tập những chiếc xe đắt đỏ. Nhưng bây giờ cứ khư khư ôm lấy mớ đồ xa xỉ này cũng không ổn. Chỉ còn mức bán chúng đi, đổi lấy tiền mặt lại càng thích hợp hơn với hoàn cảnh hiện tại bây giờ.

- "Vậy còn chiếc Ferrari thì sao? Có bán luôn không?"

Trình Chí Viễn trừng mắt nhìn về phía cậu bạn đang cố tình hỏi khó. Hắn chỉ có mỗi hai chiếc, bán đi một chiếc đã đủ làm hắn đau khổ lắm rồi, vậy mà còn dám hỏi đến chiếc còn lại.

- "Cậu có hai chân, bảo bán hết hai chân cậu sẽ làm luôn sao?"

- "Căng thẳng thế không biết. Bạn gái cậu đã biết chưa? Cô ấy không nói gì sao?"

- "Tôi bị đá trước khi bán nó đấy!"

Wilson bật cười khoái chí.

- "Thế cơ à, cậu cũng có ngày bị đá, đúng là trời cao có mắt."

Thấy nét mặt không vui vẻ của hắn với câu trêu đùa này của mình. Wilson nhanh chóng thu lại nụ cười, nghiêm túc quay lại vấn đề.

- "Thôi được rồi, tôi giúp cậu là được chứ gì."

Lời vừa dứt, Trình Chí Viễn lập tức ném luôn khóa xe vào tay cậu bạn mắt xanh kia, tuy có tiếc nuối nhưng cũng đành vậy.

- "Tặng cậu 10%, nhanh đấy nhé."

Cậu bạn người Pháp, lên tiếng chế nhạo.

- "Cậu nghèo đến mức độ phải thế rồi à?

- "Có lấy hay không đây?"

Hắn khó chịu hỏi.

- "Lấy, đương nhiên là lấy, ai lại chê đô la bao giờ chứ? Yên tâm, một nốt nhạc thôi ấy mà."

Cậu bạn Wilson nháy mắt với hắn, nở nụ cười tươi rồi nhảy vào trong xe.

Dưới ánh đèn xanh đỏ chiếu rọi khắp CLB, tiếng nhạc ồn ào như đánh trực tiếp vào tim, còn có vài cô gái ăn mặc hở hang đang thả mình vào những điệu nhảy sexy, uốn lượn thân thể vòng quanh những chiếc cột trên sàn bar...

- "Chí Viễn, anh chơi nhạc xong rồi à?"

Nghiên Tiểu Hy băng qua lớp người dày đặc phía dưới sàn bar, chạy đến chỗ hắn. Cô ta khoác lấy cánh tay của hắn, bộ dạng vô cùng thân thiết.

- "Chúng ta đi ăn đi, em đói rồi."

Nghiên Tiểu Hy nũng nịu lên tiếng.

- "Anh còn có việc, tạm thời chưa đi được."

Hắn thở dài, lười biếng đáp.

- "Vậy em chờ anh."

Thấy hắn nhìn mình với ánh mắt từ chối, Nghiên Tiểu Hy lại nhanh chóng nói thêm.

- "Sao vậy? Anh thấy em phiền sao?"

Nói rồi, cô ta cũng buông cánh tay hắn ra, sắc mặt có vài phần buồn bã.

Phụ nữ lúc nào cũng phiền phức như thế đấy. Lại nhớ đến Lục Tử Anh, cô chưa bao giờ biết nũng nịu, càng không ép hắn vào những chuyện hắn thấy không thoải mái.

- "Được rồi, mau đi thôi."

Nghe vậy, Nghiên Tiểu Hy nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vui tươi ban đầu, nắm lấy tay hắn cùng nhau đến nhà hàng Pháp gần đó.

Nghiên Tiểu Hy nhận lấy menu từ tay một nhân viên phục vụ, cô ta tỉ mỉ chọn lựa một lượt, không quên hỏi ý hắn.

- "Chúng ta gọi bò bít tết được không? Bò bít tết ở đây rất nổi tiếng."

- "Anh không ăn được bò."

Hắn đáp.

Nghiên Tiểu Hy đành phải chọn món khác.

- "Vậy còn gà sốt vang thì sao."

Trình Chí Viễn khẽ gật đầu.

Rất nhanh, mọi thứ đã được mang đến bày biện ra bàn, kèm theo một chai rượu vang đỏ, kiểu cách đang trí nhà hàng này rất thích hợp cho những cặp tình nhân hẹn hò, trên bàn ăn còn chuẩn bị thêm cả nến.

Không gian này làm hắn nhớ đến buổi hẹn hò của cô và hắn. Lần đó, hắn chuẩn bị cho cô một bó hoa bách hợp, loại hoa mà Lục Tử Anh rất thích tặng cho cô, cả hai cùng nhau dùng bữa ăn sa hoa dưới ánh nến mờ ảo. Hắn và cô là hai con người trái ngược nhau hoàn toàn, hắn thích hòa mình vào những cuộc vui, thích những cái mới mẻ, sống một cuộc sống tự do tự tại. Còn cô lại khác, cô thuộc tuýp người trầm tính, kiệm lời, sống có quy tắc, có hoài bão. Trái ngược nhau là thế, nhưng hai năm qua bọn họ vẫn kiên nhẫn ở bên nhau, bù trừ cho nhau... Rồi cũng chẳng trọn vẹn.

Lục Tử Anh lại là cô gái dừng lại trong tim hắn lâu nhất, và cũng là người khiến hắn phải níu kéo, mặc dù kết quả chẳng được gì.

Cô đã phải chịu đựng hắn rất nhiều, không ai muốn bên cạnh một người trẻ con, sống chẳng có mục đích... Để rồi lại đặt cược cả tương lai cho một người suốt ngày sống buông thả như vậy.

Đưa Nghiên Tiểu Hy về nhà xong, hắn lại lái xe đến trước cổng nhà Lục Tử Anh. Đã rất lâu rồi hắn chưa gặp cô, từ sau lần gặp hôm ấy. Hắn đưa mắt nhìn lên tầng hai của căn nhà, nơi ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn, ánh đèn màu vàng nhạt phản chiếu hình bóng nhỏ nhắn gầy gò hằng lên khung cửa sổ.

Trình Chí Viễn hơi do dự nắm chặt điện thoại trong tay, bấm đến dãy số quen thuộc trên màn hình, rồi lại lặng lẽ tắt đi.

Mới đó mà bé con trong bụng cô đã hơn mười bảy tuần tuổi, chiếc bụng nhô ra bầu bĩnh trông đáng yêu vô cùng. Lục Tử Anh vừa đọc truyện vừa cưng chiều xoa xoa lên chiếc bụng nhỏ, thi thoảng lại mỉm cười vui sướng.

Bé con trong bụng được chuẩn đoán là một bé gái, vừa hay cô lại rất thích bé gái. Thật ra, dù nam hay nữ vẫn là đứa bé mà cô mang nặng đẻ đau sinh ra, cô vẫn sẽ yêu thương chẳng cần phân biệt giới tính.

- "Tử Anh, hôm nay mình có tiết ở trường không thể vắng mặt, mình không thể đến bệnh viện khám thai cùng cậu được."

Đầu dây bên kia, giọng điệu của Lệ Mỹ Kỳ vô cùng áy náy lên tiếng.

Cô mỉm cười, vui vẻ trả lời để cô bạn thấy yên tâm.

- "Mình sẽ tự đến đó được mà, cậu cứ yên tâm đi."

- "Vậy sao được, hay là chúng ta hẹn lại bác sĩ khi khác được không? Để cậu một mình, mình không yên tâm."

Lục Tử Anh nhanh chóng lên tiếng khuyên nhủ cô bạn.

- "Không cần đâu mà, cậu đừng lo, mình sẽ cẩn thận."

Thay xong quần áo, cô cũng lật đật đến bệnh viện như đã hẹn với bác sĩ.

Ngồi trước cửa phòng khám, nhìn những cặp đôi xung quanh mình đều có người theo cùng khiến cô không khỏi xót xa. Ở trong giai đoạn thai kỳ cảm xúc rất dễ ảnh hưởng, khóe mắt cay cay, cô đưa tay chạm vào chiếc bụng nhỏ, cứ như đang vỗ về an ủi bé con của mình, cô sẽ làm một người mẹ thật tốt, sẽ không để con phải thiếu thốn bất cứ thứ gì. Tình yêu thương của bố, không không chắc mình sẽ làm tốt, nhưng chắc chắn cô sẽ cố gắng.

Ngồi một lúc không quá lâu, cô y tá cũng đã đến đưa cô vào trong phòng khám.