Làm Bố Tuổi 20

Chương 6: Ghen tuông mù quáng



Vừa mới sáng, Lục Tử Anh còn đang từ trên tầng đi xuống, cô còn tưởng mình nhìn thấy ảo giác, hoa mắt... Nhưng không, từng hình ảnh, âm thanh đều vô cùng chân thật.

Trình Chí Viễn không biết đã vào trong nhà từ khi nào, còn tận tay chuẩn bị cả một bữa sáng dinh dưỡng cho cô.

- "Anh sao còn đến đây?"

Cô bình thản hỏi.

Vừa nhìn thấy Lục Tử Anh, hắn nhanh chóng đi đến định dìu cô xuống tầng thì cô đã rút nhanh tay về.

Bây giờ hắn mới thấy, phụ nữ thật sự quá vất vả, là những người kiên cường nhất. Bởi vì có thể chấp nhận đánh đổi những thay đổi của cơ thể, mệt nhọc ôm một chiếc bụng to đùng đang dần trưởng thành theo từng ngày, di chuyển khó khăn... Lục Tử Anh đã bắt đầu ra dáng một người mẹ.

Thấy vậy, hắn cũng tránh sang một bên, không cản đường cô.

Lục Tử Anh đi đến bàn ăn, còn chưa kịp rót nước thì Trình Chí Viễn đã nhanh hơn cô một bước.

Hắn chu đáo rót cho cô một cốc nước, không quên cho cô đáp án.

- "Anh suy nghĩ kỹ rồi, anh sẽ đến ở cùng em."

- "Tôi không đồng ý. Trình Chí Viễn, anh lại muốn dở trò gì nữa đây?"

Lục Tử Anh nhanh chóng trả lời.

Cô rất muốn biết đã có thứ gì tác động vào khiến hắn đột nhiên thay đổi 180°, đổi ý đến sống cùng cô. Nhưng cho dù là chuyện gì đi nữa, cô vẫn sẽ không đồng ý.

- "Anh thì giở trò gì được nữa. Đứa trẻ trong bụng em đâu phải của tên tây mắt xanh đó, rõ ràng bố của nó vẫn còn sống, hà tất phải tìm người bố khác. Em không thấy có lỗi với con sao?"

Lục Tử Anh đặt nhanh cốc nước xuống bàn, tiện thể kéo lấy tay hắn ra đến ngoài cửa lớn.

- "Ra khỏi nhà tôi, tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Ngay lập tức, cút khỏi đây cho tôi."

- "Lục Tử Anh, chúng ta cho dù không còn tình cảm, không thể yêu nhau đi chăng nữa cũng có thể làm bạn kia mà? Hơn nữa, anh không đồng ý để con mình gọi người khác làm ba, tuyệt đối không."

Cô còn tưởng hắn nhận ra sai sót của bản thân, hóa ra là không phải. Tất cả chỉ là sự ích kỷ của hắn mà thôi, mục đích chính của hắn chính là không chấp nhận được khi nhìn thấy cô qua lại với người đàn ông khác.

- "Trình Chí Viễn, anh nực cười thật đó. Tôi qua lại với ai anh không có quyền can thiệp, nếu anh còn dám bén mảng đến, tôi sẽ gọi cảnh sát. Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, anh không ngại thì cứ việc."

Những ngày qua cô đã quá quen với việc một mình, tự động lo liệu tất cả, cũng không cần đến hắn nữa rồi.

Rầm!

Trình Chí Viễn bị cô đẩy ra khỏi cổng, cánh cổng cũng lập tức đóng lại ngay sau đó.

- "Lục Tử Anh, mau mở cửa! Anh bảo em mở cửa em nghe thấy không?"

Lục Tử Anh không một cái quay đầu, cứ thể bỏ vào trong nhà. Mặc cho hắn ở ngoài cánh cổng, đập cửa kêu gào.

Dù sao đi nữa, ở đây cũng là nơi công cộng không thể làm ồn. Mật khẩu mở cửa nhà cô, hắn đương nhiên biết. Nhưng với tính cách của cô, hắn còn dám ngang nhiên tự ý vào nhà thêm một lần nữa chắc chắn cảnh sát sẽ đến ngay sau đó. Trình Chí Viễn đành hậm hực bỏ về.

Trở vào trong nhà, nhìn thấy chỗ bánh sandwich và một cốc sữa tươi trên bàn, cô không một chút lưu tình mang hết chỗ bữa sáng mà hắn cất công chuẩn bị đổ vào sọt rác. Trình Chí Viễn trước giờ không bao giờ làm chuyện này, hôm nay lại đích thân làm cho thấy hắn đã dàn dựng kế hoạch này rất chu đáo. Nhưng cho dù hắn có làm gì đi nữa, cô vẫn sẽ giữ nguyên ý định ban đầu, cơ hội cô đã từng cho hắn, nhưng chính hắn là người tự tay ném đi, hắn không có quyền trách cô.

Trong CLB, Trình Chí Viễn sau khi kết thúc công việc liền tìm đến nơi Nghiên Tiểu Hy đang ngồi chờ sẵn ở đó.

Nhìn thấy hắn đến, Nghiên Tiểu Hy nở ra nụ cười tươi tắn kéo lấy tay hắn ngồi cạnh mình, không quên rót cho hắn ly rượu.

- "Ngày mai anh không bận, hay chúng ta đi hẹn hò đi, đến những nơi thật lãng mạn, cùng nhau làm những thứ mà cả hai đều thích... Được không?"

Trình Chí Viễn tâm trạng bây giờ đều đặt hết ở chỗ Lục Tử Anh, chẳng hơi sức đâu nghĩ đến chuyện khác. Và hơn hết, những lời mà Nghiên Tiểu Hy vừa nói hắn cũng chẳng nghe thấy, một phần vì tiếng nhạc quá ồn, phần còn lại thì vốn dĩ không hề để tâm.

Thấy hắn vẫn im lặng trầm tư suy nghĩ vấn đề gì đó, Nghiên Tiểu Hy nôn nóng hỏi.

- "Chí Viễn, anh làm sao vậy?"

Cô ta khẽ lay người hắn.

- "À, không có."

Còn chưa nói hết câu, từ phía xa, một nam phục vụ chen chút quan đám người đông đúc phía trước tiến đến chỗ hắn, thì thầm điều gì đó rồi nhanh chóng bỏ đi.

- "Anh vào trong có chút chuyện, em mau về đi."

Nghiên Tiểu Hy vẫn không có ý muốn buông tha cho hắn, cô ta một mức ôm lấy cánh tay hắn, giữ hắn ở lại nũng nịu lên tiếng.

- "Anh không đưa em về sao? Chí Viễn, em uống rất nhiều rượu đó, anh có thể yên tâm để em lái xe tự về sao?"

Trình Chí Viễn thở dài bất lực tùy tiện gật đầu.

- "Được được, anh vào trong sẽ quay lại ngay, em cứ chờ anh."

Lúc này Nghiên Tiểu Hy mới mỉm cười đắc ý để hắn rời đi.

Như đã nói trước đó, Trình Chí Viễn đành đưa Nghiên Tiểu Hy trở về nhà.

- "Chí Viễn, trời cũng tối rồi. Hay là tối nay anh ở lại nhà em đi, sáng mai rồi hãy về."

Trình Chí Viễn tập trung lái xe, vẫn không quên trả lời cô ta.

- "Không được đâu, anh không tiện ở lại. À đúng rồi, tại sao em biết nhà anh vậy hả?"

Chuyện hôm đó Wilson nói hắn vẫn còn đang thắc mắc, hôm nay gặp được Nghiên Tiểu Hy thôi thì hỏi rõ ràng mọi chuyện, dù sao hắn cũng rất muốn biết bằng cách nào cô ta lại có thể tìm được hắn.

- "Hôm đó em đến CLB tìm anh, vừa hay nhìn thấy anh lái xe ra ngoài nên em đã đi theo."

- "Anh không thích có người khác theo mình đâu. Lần sau, em đừng như vậy nữa, nếu em muốn biết gì cứ gặp trực tiếp anh là được."

Nghiên Tiểu Hy vẻ mặt buồn bã, cúi đầu khẽ đáp.

- "Ồ, em biết rồi."

Trình Chí Viễn không để tâm đến cảm xúc của cô ta, tiếp tục tập trung lái xe.

Trong lúc dừng đèn đỏ ở ngã tư đường, ánh mắt của hắn vô tình nhìn thấy Lục Tử Anh bước từ trong một nhà hàng cùng với một người đàn ông lạ mặt, người này khác hẳn so với gã tây hôm trước.

Không chần chờ, Trình Chí Viễn nhanh chóng quay vô lăng tìm một hướng rẻ sang con đường đối diện trong sự mơ hồ chẳng kịp hiểu chuyện gì của Nghiên Tiểu Hy.

- "Chí Viễn, có chuyện gì vậy?"

Trình Chí Viễn lái xe vào lề đường, nhanh chóng mở cửa xe bước vội ra ngoài, mặc kệ Nghiên Tiểu Hy đang ra sức gọi.

Ở trước cửa nhà hàng, người đàn ông đi cùng cô khi nãy nhận được điện thoại nên tạm tránh mặt, giờ chỉ còn cô đứng đó chờ cậu ta quay trở lại.

- "Lục Tử Anh!"

Hắn chạy đến tóm lấy tay cô, ánh mắt đầy lửa giận.

- "Em muốn chọc anh tức chết đúng không?"

Cô nâng mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn vào trong xe của hắn, bên cạnh ghế lái vẫn còn có bóng dáng của phụ nữ. Cô bật cười khinh bỉ, thản nhiên đáp.

- "Anh đang nói đến chuyện gì?"

- "Còn vờ vịt, em thiếu thốn đàn ông đến mức vậy hả? Hôm trước là gã mắt xanh, hôm nay là ai vậy? Nhìn lại xem, bản thân em đang như thế nào? Còn không biết liêm sỉ có đúng vậy không?"

Lục Tử Anh nắm chặt hai tay kìm nén cơn giận, dù sao cũng đang ở ngoài đường, tránh gây ra chuyện phiền phức vẫn hơn.

Thấy cô không phản bát, hắn lại càng thêm tức giận.

- "Nói không chừng, bố của đứa trẻ... Chưa chắc là của tôi."

Bốp!

Cô không ngần ngại tát cho hắn một cái tát vào mặt. Hắn lại không thèm tìm hiểu mà ngang nhiên khẳng định cô là loại người lăng loài.

Trình Chí Viễn không bận tâm cái tát này, ngay sau đó liền kéo lấy tay cô, định ép buộc cô phải về nhà cùng hắn.

- "Này anh kia, anh đang làm gì vậy hả? Mau bỏ chị tôi ra."

Người đàn ông đi cùng cô lúc này lập tức lao đến, kéo Lục Tử Anh ra phía sau lưng mình.

- "Chị sao?"

Trình Chí Viễn nhíu mày, khó hiểu hỏi.

- "Phải đó, anh là ai vậy hả?"

Như nhớ ra điều gì, Bạch Dĩ Thần nhanh chóng thay đổi sắc mặt.

- "Anh là tên khốn nạn vứt bỏ chị tôi đúng không?"

Trước kia hắn từng nghe qua việc cô là con một trong nhà, sao bây giờ lại xuất hiện một người em trai? Trình Chí Viễn còn chưa kịp trả lời, đã bị cậu ta đẩy sang một bên.

- "Sau này anh còn dám đến quấy rối chị tôi nữa, đừng trách tại sao tôi không báo trước. Chị à, chúng ta đi thôi."

Nói xong, Bạch Dĩ Thần lập tức kéo tay cô rời đi.

Lúc này, Trình Chí Viễn mới thật sự nhận ra bản thân mình đã quá nóng nảy, còn chưa tìm hiểu ngọn nguồn đã làm ầm mọi chuyện, hơn nữa còn xúc phạm cô. Xem ra, chuyện không những không được giải quyết ổn thỏa, ngược lại càng đi xa hơn, càng khiến cô ghét hắn nhiều hơn.

Sự xuất hiện đột ngột này của Bạch Dĩ Thần càng khiến cô không ngờ đến. Cậu ta là em họ, là con trai của một người dì, cũng chính là em gái của bà Lục.

Cậu ta có niềm đam mê với âm nhạc, thích chơi trống. Chẳng thích chuyện kinh doanh, mặc dù gia đình vẫn luôn cấm đoán. Chuyến đi đến Pháp này cũng được xem như là một chuyến du lịch xuất ngoại đầu tiên trong đời, cũng có thể thăm hỏi người chị họ đã rất lâu không gặp.

Vừa gặp Lục Tử Anh, cậu ta cũng rất bất ngờ với hình dạng bây giờ của cô, còn không dám tin vào mắt mình, người chị họ luôn luôn hà khắc, sống quy tắc... Lại mang thai ở độ tuổi 20.

Ngược lại, Lục Tử Anh lại vô cùng sợ hãi và cảm thấy hổ thẹn. Cô sợ rằng Bạch Dĩ Thần sẽ mang chuyện này để nói với bố mẹ của cô, hổ thẹn vì bản thân mình lại gây ra chuyện xấu hổ trong khi từ nhỏ đến lớn cô đều dạy cậu em trai này sống phải có quy tắc.

Nhưng rồi, nhìn thấy chị mình phải vất vả ôm một chiếc bụng to tướng, tạm gác lại một năm học để sinh đứa trẻ... Cậu ta lại không nhẫn tâm bỏ mặc không lo, quyết định giấu kín chuyện này cùng cô. Mặc dù trước đó cậu ta đã phải đấu tranh suy nghĩ rất nhiều, đây là chuyện lớn không thể tự ý quyết định.

- "Chị, chị đừng trách em nhé! Em biết được anh ta, cũng là vì hôm đó em tình cờ thấy được bức ảnh chụp chung của hai người bị chị ném vào một xó ở nhà kho."

Lái xe đi được một chặn đường, nhận thấy vẻ mặt của Lục Tử Anh có chút không vui, Bạch Dĩ Thần mạo muội lên tiếng nhận lỗi.

Lục Tử Anh mỉm cười lắc đầu.

- "Em đúng là chẳng thể giấu được chuyện gì."

Cậu em trai này tính tình rất bướng bỉnh, chỉ làm theo sở thích của mình, nhưng tâm địa không xấu xa.

- "Chị, chị không định quay về Trung Quốc sao? Nếu như quay về, đứa trẻ sẽ làm sao đây? Chúng ta cũng không giấu được."

Bạch Dĩ Thần tò mò hỏi.

Chuyện này giấu được một lúc, không giấu được cả đời. Huống chi, Lục Tử Anh còn phải trở về Trung Quốc, nếu như cô mang theo cả đứa bé về Lục gia, chắc chắn chuyện sẽ đổ bể.

Cô nắm chặt bàn tay, lặng lẽ cúi đầu, đáp.

- "Chị cũng không biết."

Nghĩ đến khi nãy lại càng tức, chỉ tiếc không đánh được Trình Chí Viễn để xã giận.

- "Khi nãy, nếu không phải đang ở nơi công cộng thì em đã tẫn cho tên cận bã đó một trận ra hồn."