Làm Boss Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 2: Nghi Vấn Hào Môn 1



Tiếp tục nào mn ơiiiiiiiiiiiii!!!

Edit + beta: Điệp Vũ Hóa Phong Lâm

Đôi lời trước khi vào truyện: Xưng hô của thụ vs 1069 ở chương trước là do đang làm quen vs nhau nên tui sẽ dùng xưng hô 'tôi-cậu' cho gần gũi hơn. Nhưng khi bàn chính sự thì là 'tôi-ngài' nhé.

Lịch đăng sẽ là vào tối thứ 2 hàng tuần nha, giờ đăng thì hên xui à nha:)))

- -------------------------------------------------------------

Bạch Nhạc Thủy mở tủ quần áo ra, quả nhiên nhìn thấy một đống đồ nữ, hơn nữa mỗi cái đều vừa với số đo trên người cậu.

Bạch Nhạc Thủy: " Chuẩn bị chu đáo ghê." Cậu lựa rồi lại lựa, không biết nên mặc cái nào mới tốt. Nhưng thật ra là cái nào cậu cũng không muốn mặc.

"Hệ thống, kẻ điên cũng phải phân loại ra, tôi là loại nào vậy?" Bạch Nhạc Thủy vừa chọn váy vừa nói.

1069: "Ngài tiếp thu tốt thế ư?"

Bạch Nhạc Thủy: "Ban đầu tôi vốn đã là diễn viên, tuy rằng còn chưa có hành nghề nhưng mà đừng nói đến kẻ điên, kẻ ngốc hay lưu manh, tâm thần phân liệt, bất kì dạng người nào đều từng phải diễn qua một lần."

1069: "Ngài có thể tự do phát huy. Trong trò chơi bao la giả thiết, không phải người chơi nào cũng đều chuyên nghiệp giống như ngài. Chỉ cần làm cho người chơi tin rằng ngài thật sự là người điên là được, còn điên thế nào thì tùy ngài, NPC trong phó bản sẽ phối hợp với ngài."

Bạch Nhạc Thủy ừm một tiếng, lựa đến một bộ thanh y màu đỏ ở cuối cùng, cậu nhếch môi, cầm nó ra: "Vậy điên như này đi." Vừa hay thanh y là trang phục của đào*, phù hợp với giả thiết mặc nữ trang.

*đào: ở đây mang nghĩa là đào kép, người hát hí khúc thời xưa.

Bạch Nhạc Thủy: "Lúc trước cậu có nói tên gọi của phó bản này là Nghi Vấn Hào Môn, hào môn........ Vậy, tôi gả cho ai?"

1069: "Xin lỗi nha, nội dung lẫn thông tin về cốt truyện bên trong phó bản bị cấm tiết lộ cho người của cả hai trận địa, cho dù là quỷ cũng không được. Ngài phải tự mình khám phá ra. Chẳng qua là chỉ cần phù hợp với giả thiết thì cũng không có quan hệ gì với việc biết được bối cảnh hay không cả."

Bạch Nhạc Thủy: "Ngay cả bên này cũng không được biết ư? Thật nghiêm khắc."

1069 hàm hồ nói: "Vâng, thật ra trước kia thì có thể, còn bây giờ thì không được. Đây cũng là vì tránh cho tin tức bị tiết lộ."

Bạch Nhạc Thủy nghi hoặc mà thay đồ: "Tôi có thể mở cửa hàng trong phó bản sao?"

1069: "Có thể, nhưng không được phép mở trước mặt những người chơi khác. Tuy rằng màn hình cùng với âm thanh của hệ thống chỉ có mình ngài nghe được nhưng một khi làm ra những hành động kì quái thì sẽ rất dễ dàng bị người chơi hoài nghi thân phận. Cho dù là phó bản của người mới nhưng người chơi bên kia cũng sẽ có người chỉ đạo. Vì thế sự tồn tại của quỷ cũng không phải là bí mật gì."

Bạch Nhạc Thủy: "Người chỉ đạo, ý nói là người chơi lâu năm?"

1069: "Đúng vậy, hệ thống của quỷ là một chọi một, với lại bên kia quá nhiều người, hệ thống đều là một đấu nhiều. Hơn nữa họ sẽ không nhắc nhở bất cứ lời nào trong phó bản của người mới. Vì để tránh cho những tay mới cái gì cũng đều không hiểu bị đoàn diệt, hệ thống bên đó sẽ phát nhiệm vụ dẫn đường cho người chơi lâu năm. Đồng thời cũng có rất nhiều người chơi lâu năm thích nhận kiểu nhiệm vụ chỉ dẫn cho người mới này."

Rốt cuộc thì thế giới của phó bản tiếp theo cũng không nhẹ nhàng như vậy với người mới, phải biết kiếm tiền của hệ thống không dễ. Huống hồ dẫn đường cho người mới còn có thể nhận được nhiều tiền, chuyện 'ăn không ngồi rồi' mà vẫn có tiền, ai mà chả thích chứ.

"Còn ba phút nữa là trò chơi bắt đầu, xin hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt." 1069 càng ngày càng hưng phấn, "Cố lên, chúng ta sẽ cùng nhau bước lên đỉnh của sự nghiệp làm Boss! Hãy nhìn đi, đây là bước đầu tiên trên con đường tranh bá của chúng ta!"

Bạch Nhạc Thủy: ".........Ừm."

Có cảm giác so với hắn, hệ thống 1069 còn kích động hơn.

- ----------------

Xe buýt lại đón thêm hai người nữa, bên trong xe lúc này tổng cộng 15 người, sau đó thì không có dừng xe nữa.

Ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc dần tan đi, thế giới lúc đầu chỉ nhìn thấy có một con đường bây giờ dần trở nên rõ ràng hơn. Dung Tranh nhìn ra đây là một con đường dùng để đi lên núi. Xung quanh đều là những ngọn núi lớn cùng rừng cây rậm rạp, không hề có chút khác biệt nào.

Không ai biết chiếc xe hướng đi nơi nào.

Đúng lúc này, âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên ở trên đầu.

【 Hoan nghênh người chơi bước vào trong phó bản cho người mới, phó bản này gọi là Nghi Vấn Hào Môn. Trong vòng ba phút nữa xe buýt sẽ đi tới địa điểm, mời mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Thời gian ở trong phó bản là bảy ngày, sau bảy ngày, phó bản sẽ kết thúc, những người chơi còn tồn tại sẽ bị đẩy ra khỏi phó bản và tiến vào thế giới song song.】

【 Phó bản nhắc nhở: Ngài chịu lời mời làm khách, đi vào căn biệt thự cao cấp trên núi của Tần gia, tham dự hôn lễ của trưởng tử Tần gia. Nhưng mà sau khi ngài đi vào căn biệt thự trong ngọn núi này, lại phát hiện ra bất luận là căn nhà này hay người nơi đây, đều lộ ra một cỗ quỷ dị. Điều kiện qua ải như sau —— 】

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vẫn tiếp tục nói ba điều kiện qua ải mà Dung Tranh nghe qua. Dung Tranh yên lặng đem nó ghi nhớ trong lòng. Ngay khi hệ thống kết thúc, xe buýt liền ngừng lại. Cửa xe mở ra, bên ngoài vừa vặn chính là cổng lớn của căn biệt thự cao cấp.

Tất cả mọi người bước xuống xe, còn lại tiểu cô nương kia ban đầu không muốn xuống xe nhưng những người khác đều đi xuống, chỉ còn thừa một mình cô bé lẻ loi bên trong xe ngược lại còn đáng sợ hơn nên cô chỉ có thể run run rẩy rẩy đi theo.

Sau khi xuống xe, Dung Tranh quan sát qua những người ở đây. Đại đa số người đều có vẻ mờ mịt, không biết nên làm cái gì.

Cũng giống như hắn, là người mới.

Chỉ có một người bất đồng, trên mặt hắn mang theo một nụ cười hưng phấn xen lẫn đắc ý, hắn lớn tiếng nói: " Khụ khụ, chào mọi người, trước tiên xin tự giới thiệu một chút, tôi là Tần Các, đúng, cùng một họ với chủ nhân của căn biệt thự cao cấp này. Đương nhiên mọi thứ chỉ là trùng hợp thôi ha ha."

Thấy sự chú ý của tất cả mọi người tập trung trên người mình, Tần Các tiếp tục nói to: "Tôi là người chơi lâu năm, đồng thời cũng là người chỉ dẫn mọi người qua ải người mới lần này. Có vấn đề gì thì đều có thể hỏi.......... "

Tần Các còn chưa dứt câu, trước mặt mười mấy người liền mồm năm miệng mười nháo nhào xông lên hỏi. Tuy rằng đã có kinh nghiệm chỉ dẫn người mới mấy lần nhưng loại tình huống như thế này Tần Các vẫn có chút không chịu nỗi như cũ.

"Đây rốt cuộc là nơi nào? Những lời vừa rồi hệ thống nói là thật sao? Còn có thế giới song song?

"Thông qua phó bản là cái quái gì? Sống sót qua bảy ngày, có phải là sẽ gặp chuyện gì rất nguy hiểm hay sao?"

"Tôi muốn về nhà. Ê, nơi này không phải là nơi giả chơi trò chơi gì đó chứ? Các người biết tôi là ai không hả?"

"Tần đại ca, tôi còn chưa thành niên nữa mà, tôi muốn về nhà hu hu hu......... "

Dung Tranh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn bọn họ loạn thành một đống, đồng thời phân tích tình huống hiện tại.

"DỪNG!" Tần Các rống lên. Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, mắt trông mong nhìn hắn.

Tần Các gãi gãi đầu: "Vấn đề của mọi người tôi đều biết. Hiện tại, tôi sẽ nói từng điều một cho mấy người nghe. Đầu tiên, đây không phải là giả, nơi này là thế giới song song. Muốn về nhà ư? Có thể, chỉ cần kiếm tiền của hệ thống, mua thẻ về nhà là có thể trở về. Đến mức thiệt hay giả thì tôi không biết, tôi chỉ mới tới nơi này có nửa năm, tiền kiếm được không đủ nên không thể quay về. Người mà tôi quen biết cũng không tích đủ tiền, nhưng nghe nói là đã từng có người tích đủ rồi quay về nhưng có phải thật sự quay về nhà hay không thì tôi không rõ lắm, dù sao người đó cũng không có quay lại."

"Tiếp theo, thế giới này cũng không nguy hiểm gì cho lắm. Phó bản của trò chơi là kiểu vừa chạy trốn vừa tìm kiếm manh mối được tiết lộ trong trò chơi. Chết trong này chỉ là thể hiện chơi trò chơi thất bại, sẽ bị đẩy ra khỏi phó bản và đưa đến thế giới song song. Cũng giống như khi mấy người chơi game bị game over vậy. Điểm duy nhất khác biệt chính là không nhận được phần thưởng, cũng chính là tiền. Ở thế giới song song, ăn mặc ngủ nghỉ cùng với thế giới ban đầu giống nhau, đều cần dùng tiền, mà tiền thì chỉ có thể dùng tiền của trò chơi đổi. Không đạt được tiền của trò chơi, ở thế giới song song sẽ không có tiền. Mấy người có thể tưởng tượng được tình huống một thân một mình không xu dính túi mà, cho nên tôi không đề nghị rằng mọi người tùy ý gây hỗn loạn."

"Muốn về nhà liền cần nhiều tiền như vậy thì phải tốn mất bao lâu đây?" Một nam nhân mặt đầy u sầu nói.

Tần Các sờ sờ mặt: "Phải xem tình huống nữa, nếu là lão đại lợi hại đánh tới kết cục được đánh giá S+ thì sẽ được một vạn tiền trò chơi. Còn nếu chỉ giữ nguyên tình trạng sống sót qua bảy ngày thì số tiền nhận được là một trăm tệ." Nói xong lại cười ha ha nói: "Sợ gì chứ, sinh hoạt ở thế giới song song còn tốt hơn thế giới ban đầu nhiều, trừ khi bên kia nhà mấy người có quặng để kế thừa."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cái người nam nhân hồi nãy nói chuyện hỏi: "Vì sao thế?"

"Một đồng tiền trò chơi có thể đổi thành một vạn. Một trăm đồng chính là một trăm vạn. Ở thế giới song song, một căn hộ ba phòng cần xấp xỉ bảy, tám chục vạn, nguyên căn biệt thự riêng 300 vạn. Vượt qua tầm cỡ ba phó bản trong trò chơi liền có thể có một căn rồi, hơn nữa các loại mặt hàng xa xỉ khác tùy tiện mua sắm, còn có thể mướn NPC làm bảo tiêu, người hầu. Chỉ có thời gian trong phó bản là do trò chơi quy định, còn những khoảng thời gian khác tùy ý làm việc. Sinh hoạt như thế này, có bao nhiêu người nguyện ý muốn đi?"

Một phen những lời nói này làm cho một số người ở đây động tâm, cảm thấy tựa hò xuyên qua đây cũng không phải là không được. Chỉ còn dư lại một số người khác là nhớ mong người nhà, họ vẫn như cũ không muốn ở lại.

"Những lời anh nói là thật sao?" Một nữ nhân tóc xoăn ăn mặc hở hang, mang theo hơi thở đã trải sự đời hỏi: "Những thứ mà người chơi sỡ hữu trong trò chơi, với những phòng ốc cùng sinh hoạt phương tiện này kia thế giới song kia.........."

"Đều do NPC quản lí, cửa hàng mua sắm lẫn phương tiện công cộng đều như thế." Tần Các nói, "Cảm giác giống như là thế giới của người máy đi. Chúng ta sẽ được người máy phục vụ. Bản chất của thế giới tôi không biết và cũng chả hiểu nhưng mà những ngày tháng ở đây cũng không tồi. Cái này chờ mấy người qua cửa đi ra ngoài sẽ biết thôi. Bây giờ có một chuyện cuối cùng tôi muốn nói cho mấy người biết."

Tần Các tiếp tục nói: "Chính về là điều kiện cuối cùng: Nơi này có một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, cũng tìm kiếm và vạch trần nó."

Dung Tranh hơi hơi nâng đôi mắt lên nhìn Tần Các.

Tần Các: "Phó bản này, có quỷ."

Hắn vừa dứt lời, cô bé lúc trước khóc lóc kia lập tức thét một tiếng chói tai: "Có quỷ ư? Tôi sợ nhất là quỷ đó!"

"Không phải là quỷ theo nghĩa đen." Tần Các trấn an cô bé nói, "Đây chỉ là cách xưng hô với những người chơi ở doanh trận đối lập mà thôi, chúng tôi gọi họ là quỷ. Cũng giống như chúng ta, họ cũng xuyên qua đây nhưng chẳng qua nhiệm vụ của chúng ta là chạy trốn, của bọn họ là đào thải chúng ta và ngăn cản chúng ta thành công trốn thoát. Là người sống nằm xen lẫn trong đám NPC quấy rối chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta chính là tìm được và vạch trần thân phận của hắn. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi gặp được quỷ, cụ thể ra làm sao tôi cũng không rõ lắm."

Dung Tranh: "Lần đầu tiên? Anh xuyên qua đây nửa năm mà chỉ chơi trò chơi được vài lần?"

Tần Các lúc này mới chú ý tới Dung Tranh đứng ở đằng sau, liếc mắt thấy đây là một soái ca, Tần Các vuốt khuôn mặt thô ráp của mình, trong lòng có chút hơi ghen ghét nhưng vẫn tận tâm mà giải thích nói: "Một tuần tôi vào một lần, tính sơ qua cũng mấy chục lần đi. Người bên doanh trận của quỷ so với chúng ta thiếu quá nhiều, có người xuyên qua đến tận mấy năm cũng chả đụng được một lần. Không nghĩ tới là lần này tôi lại gặp được, lại là còn trong phó bản người mới nữa. Quỷ này khẳng định cũng là người mới tới, đa số 'quỷ' mới vừa tới sẽ không thích ứng được, cũng không có thói quen ngụy trang nên sẽ dễ dàng bị phát hiện. Vận khí của mấy người tốt thiệt đó."

Cô bé kia: "Quỷ có tấn công chúng ta không?"

Tần Các: "Sẽ không tấn công trực tiếp. Ở trong phó bản, người chơi tập kích quỷ và NPC hoặc là quỷ tập kích người chơi đều bị cấm. Chỉ có NPC là có thể tập kích người chơi mà thôi. Quỷ đào thải chúng ta bằng cách sử dụng thẻ, tôi chưa bao giờ chiến đấu cùng quỷ nên cũng không rõ lắm. Yên tâm, phỏng chừng lần này sau khi mấy người rời khỏi đây cũng không gặp được quỷ nhiều đâu. Không biết cũng chả sao đâu."

Cô bé kia cúi đầu: "Vận khí của tôi vẫn luôn rất kém."

"Vậy cũng không có việc gì." Tần Các không thèm để ý nói, "Mấy người tính thử xem, đại khái là trong một vạn người chơi mới có một người là 'quỷ', tỷ lệ đụng trúng là chưa tới một phần vạn. Cho dù có tính là gặp được lần đầu nhưng chưa chắc là có lần thứ hai đâu."

"Được rồi, giải thích nhiêu đó chắc cũng được rồi, để tôi dẫn mọi người vào trong." Tần Các đẩy cổng lớn ra, "Thời gian trò chơi quy định sẽ bắt đầu khi vào trong, nửa tiếng hồi nãy tôi dùng để giải thích cho mọi người không tính. Còn nữa, tôi chỉ là người dẫn đường, những vấn đề về trò chơi cùng thế giới song song mọi người có thể hỏi tôi nhưng vấn đề liên quan đến phó bản thì không được. Mọi người phải dựa vào chính mình. Không có việc gì đâu, phó bản người mới đều rất đơn giản."

Bọn họ gật đầu, đi theo Tần Các tiến vào trong sân của căn biệt thự. Sau khi Dung Tranh, người cuối cùng bước vào trong, cánh cổng liền đóng lại, âm thanh máy móc như cũ vang lên.

【 Phó bản người mới: Nghi Vấn Hào Môn. Người chơi mười bốn người, người dẫn đường một người, quỷ một người.

Thời gian: Bảy ngày, bắt đầu đếm ngược. 】

Hết chương 2.

- ----------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Nhạc Thủy: Tiểu Cửu à, cậu nói xem tôi có nên vẽ mặt hay là không nên đây?

1069: Không có thời gian đâu, cứ như vậy đi ra ngoài đi ạ.

Bạch Nhạc Thủy: Cũng đúng, một kẻ điên thì làm sao có thể vẽ mặt hoàn hảo được, quần áo cũng nên ăn mặc tùy tiện một chút. Cũng hên là hồi trước tôi từng có một khoảng thời gian học hát hí khúc. Khụ khụ, lang ~ quân ~ a ~~~~ hi hi hi hi hi........

1069:..........

Thực tốt, nhìn qua rất điên.