Làm Cha Xuyên Không

Chương 8



Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh có cảm giác một bàn tay nhẹ nhàng, mềm mại, chạy dọc trên gương mặt anh, nhưng anh không tài nào mở mắt để nhìn rõ gương mặt đó. Anh bất lực chìm trong sự vô thức, không gian tĩnh mịch, yên lặng như thể nghe được nhịp đập 2 trái tim. Có một người con gái xinh đẹp, với đôi mắt buồn, sáng trong như nước mặt hồ mùa thu, đôi bàn như đang run run đưa ngón tay đặt lên sống mũi và khóe môi của chàng trai. Đó chính là Các Ngọc Lý, Cô lúc này đang thấy tim mình đau nhói như từng vết đâm vào lòng, đến hơi thở yếu dần như không thể thở nỗi. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, tiếng nấc nghẹn ngào không thành tiếng, khiến cho ai chứng kiến đều thấy xót xa.

Từ ngày gặp lại Quang Tường, chính là người chồng kiếp này của cô, người mà cô yêu thiết tha hơn bất cứ thứ gì, nguyện gắn bó cùng nhau keo sơn không rời, đã có với nhau những phút giây ngọt ngào. Vậy mà giờ đây mặt đối mặt cùng anh, nhưng cô lại không thể biểu hiện dù chỉ là một ánh mắt nhìn trìu mến hoặc 1 cái ôm thật chặt sau bao năm xa cách. Tất cả đều dồn nén như một cái lò xo ép vào trái tim cô đã bao năm mà giờ đây như được bung bật mạnh khiến tâm can cô gái như vỡ nát. Cô gái nhìn ngắm như thể không chán, từng đường nét trên gương mặt anh, cái gương mặt không hề thay đổi kể từ cái ngày anh rời xa cô, chỉ có nước da trắng hồng hào hơn và đôi môi đỏ mộng tạo nên sự tương phản nổi bật. Cô gái rung rung đặt nhẹ đôi môi dàn dụa nước mắt của mình lên đôi môi đỏ mộng đang khép hờ của anh sau đó từ từ ngả người xuống, đặt nghiêng gương mặt mình vào nơi trái tim anh, đôi mắt từ từ đóng lại, như muốn lắng nghe nhịp tim của anh và cũng là để cảm giác cái hơi ấm quen thuộc ngày nào. Còn gì đau khổ hơn là nhìn người mình yêu, người thề non hẹn biển kết tóc se duyên, người là cha của đứa con mình. Giờ đây nhìn cô với đôi mắt xa lạ, không một chút vấn vương quen biết. Đang mải miết chìm đắm về quá khứ, bất giác cơ thể Quang Tường cựa mình, khiến cô gái giật bắn mình thẳng lưng và đứng phắt dậy bước đi thật nhanh về phía khác. Quang Tường tỉnh lại, thấy đầu óc mình còn đau nhức, vừa định hình lại chuyện gì đang xảy ra, thì anh nhận ra cô gái đang gồi bên cạnh võng đưa con. Anh nhạt nhẽo hỏi như thể không cần nghe câu trả lời - Cô đã về rồi à? Cô gái cũng không nhìn về phía anh như thể giấu đi đôi mắt còn đỏ hoe vì nước mắt, cô đưa ánh nhìn về phía đứa con mà trả lời buồn bã - Anh thức rồi à? Anh có đói không? Tôi đã mang thức ăn về cho anh trên bàn đấy. Quang Tường đưa mắt về chiếc bàn ọp ẹp, nhìn thấy một túm lá gói bên trong là mấy củ khoai lang nướng có mùi thơm xộc vào mũi làm anh có cảm giác đói. Anh bước tới bàn ngồi xuống vừa bóc vừa thổi của khoai ăn mà trong lòng có một chút cảm động vì cô gái ấy tốt bụng với mình, cũng biết quan tâm lo lắng cho mình. Cô gái đợi anh ăn xong củ khoai liền bảo - Anh xem con dùm tôi, tôi đi nấu cơm. Quang Tường nhìn cô gái, gật nhẹ đầu đồng ý, với ánh mắt sáng long lanh anh bắt gặp đôi mắt phượng đẹp như mùa thu trong vắt nhưng lại đượm buồn chất chứa.

Anh đến bên chiếc võng cùng với giọng ê a u a của bé mà anh cũng hòa theo để trò chuyện giữa 2 người không cần nội dung. Thấy đầu bé con nằm ngoắc nghẻo sang một bên, sợ bé mỏi cổ nên anh khòm người nhẹ nhàng nghiêng đầu bé thẳng lại thì cảm giác như một vòi nước bắn mạnh vào mặt, nóng nóng và mùi khó chịu. Với Tính cách sạch sẽ như anh thì không thể chịu đựng nổi khi bi trẻ con chạm vào người chứ đừng nói tới là bắn uế lên người anh. Nhưng sao hôm nay anh lại thấy không còn khó chịu, anh chỉ thấy bất ngờ và xem như chuyện bình thường. Anh ra trước sân múc nước mưa trong chiếc lu đất rửa đi rửa lại đến khi không còn ngửi thấy mùi khai khai trẻ con thì quay gót vào nhà đảo mắt xuống bế bắt gặp hình ảnh Các Ngọc Lý cặm cụi thổi bếp nấu cơm, cái bóng dáng thướt tha khom khom người đưa mặt vào cái lò thổi lửa, gương mặt thanh tú ửng đỏ vì than nóng khiến nàng có phần xinh đẹp gợi mến yêu trong lòng anh. Bóng dáng này thật sự rất thân quen trong tâm trí, anh cảm thấy tình thương của trong anh có chút ấm áp, trái tim anh như thể không nghe theo lý trí anh, nó như muốn lôi kéo anh đến bên cô ấy. Đang có chút thoáng thất thần trong lý trí thì đã thấy mâm cơm còn phảng phất khói trắng nhẹ nhẹ trên nồi cơm đất và tô canh khoai ngun ngút thơm lừng. Khung cảnh này, mùi vị này, cảm giác một gia đình ấm áp này quen thuộc như đã từng xảy ra trong cuộc đời anh. Anh thấy cay cay sống nơi đầu sống mũi. Không biết vì cảm động bữa cơm hay vì thương xót cho mình. Anh đứng đó nhìn từng hành động của cô gái trẻ như thể đang xem một cảnh ở trong phim trên tivi. Bởi vì nó xa lạ và ở khung cảnh xa lạ, không gian xa lạ. Cô gái xa lạ này là ai, và những gì đang xảy ra đã khiến anh rất đỗi hoang mang.