Lắm Chuyện

Chương 12: Khó chịu thật



Trần Tỷ:

Khó chịu thật.

Đến Vân Nam chụp ngoại cảnh lại xảy ra chuyện, đúng thật là không thuận lợi chút nào, đi chụp ảnh thì bị dị ứng, nổi mẩn khắp người, ăn nấm còn ngộ độc.

Tôi biết tôi ăn nấm bị ngộ độc và sinh ra ảo giác, tôi không biết người khác thế nào, dù sao mọi thứ trước mắt tôi đều méo mó.

Hơn nữa, dường như tôi còn thấy Đường Tự Đình.

Đường Tự Đình trở nên vừa gầy vừa cao, mái tóc gần chạm trần nhà đến nơi, cơ thể cứ vặn vẹo qua lại như một con rắn háu ăn, tôi cực kỳ muốn anh ấy ngồi xuống đừng cử động nữa, anh ấy lắc lư làm tôi hoa mắt, vừa hoa mắt lại cảm thấy buồn nôn.

Tôi đưa tay về phía anh ấy rất nhiều lần, muốn túm lấy bàn tay ở gần tôi nhất của anh ấy nhưng túm vài lần cũng không chạm vào được.

"Trần Tỷ, em đang bắt cái gì vậy?"

"Em đang bắt Đường Tự Đình."

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài và tiếng gãi tai vô cùng rõ ràng, thính giác của tôi trở nên nhạy cảm dị thường, không chỉ xuất hiện ảo giác mà dường như tôi còn nghe thấy Đường Tự Đình nói chuyện? Hơn nữa, xúc cảm đang nắm lấy tay tôi cũng rất quen thuộc.

Tôi cảm thấy mũi mình cay cay, nhéo một cái vào lòng bàn tay anh ấy.

"Không phải nói là bị ngộ độc nhẹ thôi sao?"

"Đây đã được xem là triệu chứng nhẹ rồi, cậu xem, cậu ấy vẫn có thể nhận ra cậu mà."

Tôi cảm thấy Đường Tự Đình đang sờ mặt tôi, lòng bàn tay anh ấy lạnh buốt, tôi nghiêng đầu tránh đi.

"Sao mặt lại trắng thế này?"

"Lúc mới vào viện, bác sĩ đã gây nôn cho cậu ấy."

Vừa rồi quả thật tôi đã nôn rất lâu, dịch mật gần như nôn ra gần hết, bây giờ gốc lưỡi vẫn còn tê dại, khoang miệng vừa chua vừa đắng, nước bọt trong miệng nóng hừng hực.

Tiếng trò chuyện bên tai vẫn tiếp tục, tôi kéo chăn qua đầu, nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của mình xuyên qua chăn, giọng nói bên ngoài chăn như trôi nổi trên mặt nước, dập dờn chảy vào tai tôi.

Thật ra tiếng nói chuyện của bọn họ rất nhỏ nhưng bây giờ cái gì tôi nghe được đều như thể cầm loa hét lên, vô cùng chấn động màng nhĩ.

Giọng nói vẫn đang tiếp tục: "Bác sĩ có nói gì không? Có nghiêm trọng không? Đại khái khi nào thì khỏi?"

"Bác sĩ nói Trần Tỷ không được xem là nghiêm trọng, bao giờ có thể xuất viện phải xem tình hình sáng mai thế nào."

Tôi vẫn thấy ồn nên lật người lại, lẩm bẩm: "Đừng làm ồn nữa, tai tôi đau."

Tôi cảm thấy quá khó chịu đến nỗi khi trở mình lại thấy bụng cồn cào, nằm sấp trên giường nôn mấy lần nhưng đã không nôn ra được gì nữa.

Đường Tự Đình vỗ nhẹ vào lưng tôi, còn nắm tay tôi nữa.

"Đừng nhúc nhích, trên tay em đang cắm kim." Chắc là giọng nói của Đường Tự Đình.

"Là kim cố định, không sao đâu." Là giọng của A Giang.

"A Giang, hình như tôi đã nhìn thấy Đường Tự Đình..." Tôi lại nằm xuống, yếu ớt nói.

"Ừ, là anh."

"Mẹ anh đã khỏe hơn chút nào chưa?"

"Khoẻ rồi, đã xuất viện rồi."

"Xuất viện rồi thì tốt."

"Em nghỉ ngơi thật tốt đi, có anh ở đây rồi."

"Bọn mình đã chia tay rồi..." Nói xong, tôi cảm thấy cổ họng đau rát, "A Giang? A Giang có ở đó không? A Giang, tôi hơi khát, anh rót giúp tôi ly nước đi."

Tôi không nghe thấy tiếng A Giang đáp lại, thay vào đó là tiếng bước chân và tiếng mở cửa đóng cửa, sau đó là tiếng rót nước róc rách, Đường Tự Đình trong ảo giác đang cầm ly nước, đỡ tôi ngồi dậy, lại đút vài ngụm nước cho tôi.

Lại qua một lúc nữa, trên mu bàn tay tôi được đắp một chiếc khăn ấm, anh ấy lau tay và mặt cho tôi, cả người tôi đều âm ấm.

Sau đó, tôi mê man ngủ thiếp đi, hình như trong ảo giác tôi có nói gì đó với Đường Tự Đình nhưng tôi đã không còn nhớ nữa.

-

-

Khi mở mắt ra lần nữa, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng, mặt trời đã lên cao.

Cảm giác biến dạng trước mắt đã biến mất, ngoại trừ đèn huỳnh quang trắng trên đầu vẫn đang lắc lư ra thì không còn cảm giác khó chịu nào khác.

Tôi vừa cử động thì cảm thấy cánh tay hơi nặng, tôi rướn cổ lên nhìn, Đường Tự Đình còn đang nằm bò ra giường tôi, anh ấy đang ngủ.

Tôi tưởng vẫn là ảo giác của tôi nên dụi mắt, tôi vừa cử động thì Đường Tự Đình cũng tỉnh lại.

Ánh mắt mới ngủ dậy của Đường Tự Đình vẫn còn mờ mịt, hai mắt xuất hiện hai lớp mí sau khi ngủ, hốc mắt thâm quầng, trên cằm còn mọc một lớp râu.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy hồi lâu: "Đường Tự Đình, anh đến khi nào vậy?"

"Đến từ tối hôm qua."

"Anh......"

"Em......"

"Anh nói trước đi..."

"Em nói trước đi..."

Hai chúng tôi mở miệng cùng lúc, tôi trực tiếp ngồi dậy, Đường Tự Đình cũng ngồi thẳng lên một chút trên ghế.

Đường Tự Đình vẫn là người nói đầu tiên: "Em thế nào rồi? Cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?"

"Khoẻ hơn, một chút rồi." Tôi nhìn xung quanh, trong phòng bệnh chỉ có tôi và Đường Tự Đình, không có ai khác, A Giang cũng không có ở đó.

Tôi còn ngửi thấy mùi rượu trên người Đường Tự Đình, không nặng mùi nhưng vẫn ngửi ra được.

"Anh uống rượu sao?"

"Tối qua có xã giao."

"Làm phiền anh rồi," Tôi nhích mông tìm một tư thế thoải mái hơn, "A Giang nói cho anh biết sao?"

"A Giang gọi cho anh."

Anh ấy nói xong, cả hai chúng tôi cũng không tìm được chủ đề nữa một hồi lâu, dường như không có gì để nói, cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Bác sĩ đến kiểm tra phòng, nhìn vào mắt tôi, sau khi đo nhiệt độ và hỏi tôi về một số triệu chứng, hỏi xong hết rồi thì nói phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm một ngày mới được.

Tôi do dự một lúc rồi nói: "Bác sĩ, bây giờ tôi không thể xuất viện sao?"

Bác sĩ nhìn tôi một cái: "Không phải vừa rồi cậu nói vẫn còn hơi đau đầu, đèn trên đầu vẫn đang lắc lư sao?"

"Tôi... khỏe hơn một chút rồi, cũng không chóng mặt đến mức đó."

Đường Tự Đình đột nhiên lên tiếng: "Bác sĩ, không xuất viện, chúng tôi sẽ ở lại thêm một ngày."

Bác sĩ nhìn tôi rồi lại nhìn Đường Tự Đình, "Nghe lời người nhà vậy, ở lại bệnh viện theo dõi thêm một ngày."

Tôi vẫn luôn gục đầu ngồi đó, bác sĩ rời đi một lúc lâu rồi mới nói: "Em muốn xuất viện."

"Không cho."

"Em cứ muốn xuất viện đấy." Tôi cao giọng.

Đường Tự Đình "hừ" tôi một tiếng, lần này giọng nói khá lớn: "Không cho."

Bị anh ấy gào, tôi nhấc chăn lên muốn xuống giường, kết quả là đứng dậy mạnh quá nên suýt thì ngã khỏi giường, đập đầu xuống đất.

"Em cứ muốn xuất viện đấy, anh không quản được em..." Vừa bị váng đầu, tôi nói chuyện cũng rất liều mạng.

Một tay Đường Tự Đình đỡ được tôi, "Trần Tỷ, em đang ngông cái gì? Với dáng vẻ hiện tại của em thì em xuất viện kiểu gì? Xuất viện rồi thì ai chăm em?"

"Dù sao cũng không cần anh quan tâm."

Cũng không biết có phải là do tôi hoa mắt hay không, tôi thậm chí còn nhìn thấy thái dương Đường Tự Đình đang nảy lên liên tục, hẳn là vô cùng tức giận.

Trong lúc giãy giụa, tôi lại bắt đầu khó chịu, dạ dày khó chịu, lồng ngực khó chịu, khắp nơi đều khó chịu nên tôi lại nằm xuống, quay lưng với Đường Tự Đình.

Tôi nghe thấy Đường Tự Đình hít một hơi thật sâu, lần này nhỏ giọng nói: "Em đang làm mình làm mẩy với ai đấy?"

Tôi không nói gì, anh ấy nói tiếp: "Em bị dị ứng với lông động vật, em còn ra vẻ cái gì? Công ty em chỉ có mình em là nhiếp ảnh gia thôi sao? Anh không tin trước khi em đến Vân Nam không biết rằng sẽ chụp ảnh động vật, biết mình bị dị ứng mà em còn đi làm gì?"

Tôi quay đầu lại, "Sao anh biết em bị dị ứng với lông động vật?"

"Trần Tỷ..." Đường Tự Đình mở to mắt, như thể cảm thấy câu hỏi của tôi quá khó tin, "Anh và em quen nhau bảy năm, có cái gì mà anh không biết?"

"Anh biết em dị ứng thì tại sao lúc nào cũng nói muốn nuôi chó?"

"Có lần nào anh nuôi thật chưa?" Đường Tự Đình cau mày rất chặt, "Trước đây có lúc nào là anh không chiều theo ý em?"

"Có lần em thấy trong người không khỏe, luôn cảm thấy ăn không ngon, buổi tối đột nhiên nói với anh là muốn ăn vịt muối, nửa đêm anh ra ngoài mua cho em, kết quả là thứ mua về không phải là hương vị mà em muốn, anh lại chạy ra ngoài đổi sang một tiệm khác, trước khi đi anh còn đặc biệt tra cứu trên mạng, cửa hàng đó mười một giờ mới đóng cửa, hương vị hay danh tiếng đều tốt nhất, anh đã lái xe hơn mười cây số nhưng vẫn không đuổi kịp, lúc đến nơi đã đóng cửa rồi..."

"Anh biết em rất bướng trong việc ăn uống, chỉ chịu hương vị lần đầu em ăn, lần đầu tiên bọn mình ăn vịt muối là ở Nam Kinh, con mẹ nó anh thậm chí còn muốn mua vé đi Nam Kinh để mua cho em......"

"Còn có một lần khác, em cãi nhau với trợ lý trước đó của em nên tâm trạng không tốt, cộng thêm lúc ở nhà ngủ trưa gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, lúc đó anh đang đi công tác, em trực tiếp lái xe chạy tới, anh bỏ lại công việc đang làm về khách sạn với em, cuối cùng đơn hàng đó đã tiêu tùng, khi đó công ty vừa mới thành lập, đơn hàng đó đối với công ty mà nói là vô cùng quan trọng."

"Còn nữa......"

Đường Tự Đình nói rất nhiều trong một hơi, tôi nhịn lại cảm giác chua xót nơi đầu mũi để ngắt lời anh ấy: "Đường Tự Đình, sao trước đây anh không nói với em? Em không cần anh nuông chiều em không có giới hạn như vậy."

Đường Tự Đình nói: "Trước đây anh không cảm thấy những thứ này có gì cả, sau này lúc cãi nhau..."

Anh ấy chưa nói xong đã dừng lại ở đó, tôi biết vế sau anh ấy còn chưa nói chính là, sau này lúc cãi nhau, một giây phút nào đó cũng đã từng hối hận vì lựa chọn của mình khi đó.

Tôi vẫn hỏi anh ấy: "Anh có biết vì sao không?"

"Vì sao?"

"Bởi vì tình cảm của bọn mình lúc đó rất tốt, cho dù trong hoàn cảnh nào, anh của khi đó nhất định sẽ làm như vậy, có thể sẽ có một chút do dự nhưng anh của khi đó không cho rằng đó là trở ngại. Thế nhưng sau này, tình cảm của chúng ta nhạt đi, hẳn là anh từng nghĩ rất nhiều lần nhỉ, anh nhất định cảm thấy tại sao lúc đó Trần Tỷ lại làm như vậy, tại sao lại tuỳ hứng như vậy nhỉ? Tại sao mình lại nuông chiều em ấy như thế?"

Đầu tôi đau, tốc độ nói cũng rất chậm: "Nói đến cuối, chỉ có một biến số đã thay đổi, đó là tình cảm giữa chúng ta đã thay đổi, cho nên những oán hận và do dự tích tụ trong lòng anh trước đây bây giờ lại bị khui ra, lại liên tục giày vò và khuếch đại trong vô số hồi ức."

Trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, Đường Tự Đình không lên tiếng.

"Đường Tự Đình, bây giờ bọn mình đã chia tay rồi, cảm ơn tối qua anh đã chăm sóc." Tôi dụi mắt trên gối, "Anh về đi, em không muốn chuyện tối qua vào một lúc nào đó sau này... sẽ trở thành nỗi hối hận sau khi bị khuếch đại của anh..."