Lắm Chuyện

Chương 14: Thật sự không hối hận (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Nối tiếp chương trước, góc nhìn của Đường Tự Đình)

Tôi đỡ đũng quần, đứng hồi lâu vẫn không tiểu ra được.

Trần Tỷ đã ra ngoài từ lâu rồi, lại qua mười phút sau, tôi nghe thấy bên ngoài có người gọi mình, tôi mặc quần xong, rửa tay rồi đi ra ngoài.

Bởi vì chột dạ nên trước khi lên xe, tôi đã cúi đầu nhìn đũng quần rất nhiều lần.

May mà không có ai để ý, trước khi ngồi xuống, tôi đã lấy balo trên giá xuống đặt lên đùi để che lại.

Thật ra sau khi lên xe đã trở lại bình thường rất nhanh, có nhìn cũng không nhìn ra được, hơn nữa ai không có việc gì mà nhìn chằm chằm vào đũng quần người khác làm gì?

Tôi không biết lúc đó Trần Tỷ thật sự đã nhìn chằm chằm vào đũng quần tôi, chuyện này là sau này em ấy mới nói với tôi, sau khi bọn tôi chính thức quen nhau.

Tôi vừa ngồi xuống, Trần Tỷ đã hỏi sao mặt tôi lại đỏ như vậy, tôi dùng mu bàn tay vuốt cái trán thật ra không hề đổ mồ hôi của mình, nói một câu "Tại nóng quá".

Trần Tỷ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cũng nóng thật, mấy ngày nay càng lúc càng nóng."

Đàn em ngồi trước tôi quay đầu lại nói: "Lão Đường, em còn thấy lạnh đây này, điều hoà trong xe bật đủ mà."

Tôi đá ghế cậu ta từ đằng sau: "Ngồi xe cho đàng hoàng, đâu ra mà lắm lời thế."

Lại một tràng cười vang, Trần Tỷ cũng cười, em ấy mặc quần đùi còn chưa dài tới đầu gối, một khi ngồi xuống thì hai bên quần cọ xát vào đùi, em ấy rất gầy, chân cũng rất thẳng.

Trước đây tôi không có khái niệm cụ thể về kiểu đàn ông mình thích, buổi tối cũng từng tưởng tượng về điều đó nhưng kể từ lần đó, tất cả những tưởng tượng trước đây của tôi đều trở nên cụ thể thành một người——

Trần Tỷ.

Tôi lấy nước trong balo ra uống hơn một nửa chai nhưng vẫn không kìm nén được chút rạo rực đó trong lòng.

Nửa đoạn đường sau, Trần Tỷ vẫn luôn nhắm mắt lại, đầu dựa vào cửa sổ, cũng không biết có phải do dán miếng dán chống say hay không, cuối cùng em ấy cũng ngủ thiếp đi.

Buổi tối, cuối cùng chúng tôi cũng vào được núi, đường núi gập ghềnh không bằng phẳng nên xe buýt lắc lư dữ dội, Trần Tỷ vẫn chưa tỉnh lại, tôi nghiêng người về phía em ấy, đầu em ấy lắc lư sau đó dựa lên vai tôi ngủ tiếp.

Em ấy ngủ ngon lành còn tôi thì không, bởi vì tôi uống quá nhiều nước lại còn nhịn tiểu lâu, suýt nữa thì bùng nổ.

May mắn là đến nơi rất nhanh, bọn tôi sẽ ở trong núi nửa tháng.

Trần Tỷ ngủ được một giấc, tôi hỏi cơn say xe của em ấy đã đỡ hơn chưa, em ấy nói đã đỡ hơn nhiều rồi, lúc xuống xe sắc mặt đã không còn quá khó coi nữa, tinh thần cũng không tệ, em ấy rất tò mò về địa điểm mới nên liên tục cầm máy ảnh chụp ảnh.

Trước khi đến đây, chúng tôi đã điều phối thoả đáng với ủy ban thôn địa phương, nửa tháng đó bọn tôi sẽ sống trong vài căn nhà nhỏ trong ủy ban thôn.

Điều kiện có hạn, vài người ở cùng một phòng, gái với gái, trai với trai.

Chúng tôi nhường phòng có toilet cho hai cô gái đi cùng, những ông lớn còn lại phải tập hợp lại, hai ba người một phòng là được.

Tôi và đàn chị đi theo trưởng thôn trước để trao đổi về sắp xếp sau đó của chúng tôi.

Tôi là người cuối cùng quay lại, tính cả tôi thì có tổng cộng năm người, hai căn phòng, bốn người bọn họ bao gồm cả Trần Tỷ đã chọn xong rồi, mỗi phòng có hai người, chỉ còn thiếu mỗi tôi.

Bọn họ hỏi tôi chọn phòng nào, Trần Tỷ đi chụp ảnh còn chưa về, tôi không biết em ấy chọn phòng nào nhưng tôi cũng không thể không xấu hổ mà hỏi thẳng, tôi nói muốn xem hai phòng thế nào rồi mới chọn.

Tôi vốn tưởng rằng sẽ xem đồ của Trần Tỷ ở đâu, em ấy chọn phòng nào thì tôi chọn phòng đó, kết quả là đồ của em ấy vẫn chưa để vào, cả hai phòng đều giống nhau, mỗi phòng có hai chiếc giường gỗ đơn.

Tôi đứng trước cửa hai căn phòng nhìn hồi lâu, có người giục tôi ra ngoài ăn cơm.

Tôi vừa xoay người lại thì thấy Trần Tỷ ôm túi máy ảnh quay lại, chào tôi rồi đi vào căn phòng bên phải tôi, đặt túi máy ảnh lên bàn.

Chuyện chọn phòng tôi đã dời lại đến bữa tối, có người chuyển chủ đề sang hỏi tôi đã chọn xong chưa, sao tôi lại lề mề thế, không phải chỉ là chọn phòng thôi sao.

Trần Tỷ cũng đang nhìn tôi, tôi quét mắt sang nhìn mặt em ấy một cái rồi giơ ngón tay chỉ vào căn phòng Trần Tỷ vừa bước vào kia: "Phòng bên phải kia đi."

Trần Tỷ nghe tôi chọn xong thì không nhìn tôi nữa, cúi đầu bắt đầu và cơm trong bát, đầu em ấy sắp rơi vào trong bát đến nơi rồi.

-

-

Buổi tối tôi đánh răng rửa mặt trong sân, trong sân có một cái giếng để tự lấy nước, nước trong giếng rất sạch nên có thể uống trực tiếp.

Nước trong giếng lúc lấy ra lạnh như băng, mùa hè rửa tay rửa mặt cực kỳ mát, tôi còn dùng nước lạnh gội đầu. Lẽ ra trước khi ngủ không cần phải mát mẻ quá mức, vì vậy mà buổi tối tôi đã không ngủ được.

Những gì tôi đang nói không bao gồm người khác, chỉ có tôi và Trần Tỷ.

Vì chỉ có hai chiếc giường nên đàn em ngủ bên cạnh tôi đã ghép hai chiếc giường gỗ đơn lại, thế nên buổi tối ba người chúng tôi chen chúc ngủ chung.

Tôi ngủ ở giữa, đàn em ở bên trái, vừa nằm xuống đã dính gối ngủ thiếp đi, tiếng ngáy rúng động, còn có cả tiếng vọng vô cùng thần kỳ.

Bên phải chính là Trần Tỷ, em ấy vô cùng yên tĩnh, sau khi nằm thẳng ra thì không nhúc nhích nữa, tôi cũng không động đậy.

Nhưng sau một thời gian dài bất động, sau lưng đã đau nhức, tuy hai chiếc giường ghép lại với nhau nhưng vẫn còn một khe hở, kê một tấm nệm lên cũng vô ích.

Ba người đàn ông trưởng thành chen nhau ngủ, cánh tay tôi dán sát vào tay Trần Tỷ, Trần Tỷ sợ muỗi đốt nên mặc bộ đồ ngủ mỏng dài tay, cách một lớp vải, làn da chúng tôi nóng hổi, nóng đến mức tôi muốn ra ngoài lấy ít nước giếng rửa mặt lần nữa.

Tôi khó khăn trở mình, chiếc giường gỗ kêu lên cọt kẹt mấy tiếng.

"Chưa ngủ à?" Trần Tỷ nhỏ giọng hỏi tôi.

Cửa sổ ở đây không lớn, rèm cửa rất mỏng, mỏng đến mức không thể che được ánh trăng, căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông chìm ngập trong ánh trăng.

Trần Tỷ nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời.

"Chưa nữa," Tôi lại nằm thẳng lại, "Cậu cũng chưa ngủ à? Tôi còn tưởng cậu ngủ rồi cơ."

"Không quen lắm..."

Trần Tỷ chỉ nói một câu như vậy, sau này tôi mới biết là em ấy không quen ngủ với người khác, hơn nữa còn là ba người ngủ với nhau.

Tôi: "Cấn muốn chết..."

Trần Tỷ: "Tôi đổi chỗ cho anh nhé? Tôi ngủ ở giữa."

"Không cần, không cần," Tôi nói ngay, "Thế này là được rồi."

Trần Tỷ vẫn ngồi dậy, lấy một cái chăn lông từ trong túi em ấy ra rồi gấp lại, "Đặt dưới người anh đi, lót thêm một lớp nữa chắc sẽ tốt hơn."

Tôi cũng ngồi dậy, đàn em trở mình, tiếng ngáy ngừng lại trong chốc lát, tôi tưởng cậu ấy đã tỉnh nên cầm chăn đứng đó bất động, Trần Tỷ cũng bất động đứng bên cạnh giường.

Rõ ràng chúng tôi không làm gì cả nhưng tôi lại chột dạ, bởi vì trong lòng tôi quả thật đã nảy sinh chút chuyện khác, như thể đã làm điều gì đó sợ bị người khác phát hiện, thậm chí đến thở ra một hơi cũng không dám.

Đàn em vẫn chưa tỉnh lại, tiếng ngáy nhanh chóng tiếp tục, thậm chí còn to hơn vừa nãy, lúc này tôi mới yên tâm thở ra một hơi, trải chăn lót mà Trần Tỷ đưa cho tôi ra.

Tôi dùng tay vỗ lên đó, rất mềm mại, còn có thể ngửi thấy mùi xà phòng trên chăn lông.

"Cậu dùng nước giặt nào vậy?"

"Trăng Xanh."

"Mùi gì vậy?"

"Hoa oải hương."

"Lần sau tôi sẽ đổi sang loại đó, mùi khá thơm."



(nước giặt Trăng Xanh hương hoa oải hương)

Trần Tỷ "ừm" một tiếng rồi không nói nữa, đến khi tôi nằm xuống mới nhận ra cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người bọn tôi có hơi mập mờ.

Trần Tỷ lên giường, nằm nghiêng người, quay lưng về phía tôi.

Tôi vẫn không ngủ được, quần áo trên người Trần Tỷ có mùi giống như tấm chăn dưới người tôi, em ấy quay lưng về phía tôi, khoảng cách giữa chúng tôi xa ra một chút, không còn dán vào nhau nữa.

Rõ ràng là không có gì cả nhưng con mẹ nó tôi lại nhận ra thằng em thật không yên phận, con mẹ nó lại cứng nữa rồi.

Tôi không dám cử động, sợ Trần Tỷ phát hiện nên rốt cuộc lại ngồi dậy, ra sân lấy một chậu nước lạnh dội sạch hoàn toàn.

Tiếng ve cứ kêu ríu rít không ngừng, kêu đến mức khiến cho tôi bấn loạn, giống như bén lửa, nước giếng lạnh ngắt cũng không dập tắt được bao nhiêu.

Đêm hôm đó tôi cũng không biết sau đó làm sao mà tôi ngủ được, quanh mũi luôn là mùi thơm thoang thoảng đó, tôi còn nằm mơ, trong giấc mơ tôi lạc vào một rừng cây, cứ đi theo mùi hương đó, cuối cùng càng đi càng sâu hơn, mùi thơm càng nồng hơn.

Nhưng tôi còn chưa tìm được nguồn gốc của mùi hương đó thì trời đã sáng, gà bên ngoài đã gáy trước, tôi tỉnh dậy hồi lâu nhưng mùi hương trong mơ vẫn chưa tan đi, cứ mở mắt nhìn chằm chằm xà nhà trên đỉnh đầu, chán nản nhìn hồi lâu.

Tôi biết nguồn gốc của mùi hương đến từ trên người Trần Tỷ, thật sự cực kỳ thơm.

Đàn em đã ra ngoài, Trần Tỷ cũng đã mặc quần áo xong, đang cúi người đi giày.

"Tối qua anh đã nói mớ."

Trần Tỷ thuận miệng nói một câu, doạ tôi một trận, "Tôi, tôi nói mớ à? Tôi đã nói cái gì?"

"Không nghe rõ." Trần Tỷ nói.

Tôi vừa thở ra một hơi thì Trần Tỷ lại nói: "Chỉ nghe được một câu 'Rất thơm', không phải một câu, anh nói hai ba câu, cứ liên tục nói 'Rất thơm'."

Nói xong, em ấy còn nói đùa với tôi: "Có phải là mơ thấy cô gái nào không?"

"Không phải, không phải," Tôi đột nhiên ngồi dậy, "Tôi không mơ thấy cô gái nào cả, tôi đã mơ thấy cậu..."