Lắm Chuyện

Chương 25: Nhớ anh ấy thật rồi (2)



(Tiếp tục góc nhìn của Trần Tỷ)

Hồi tôi và Đường Tự Đình mới bắt đầu hẹn hò, Đường Tự Đình rất ngây thơ nhưng lúc đó tôi cũng giả vờ khá ngây thơ, cũng không thể nói là giả vờ, dù sao vừa mới quen nhau nên cũng rất tiết chế.

Hai đứa bọn tôi đã xác định mối quan hệ được vài tháng rồi nhưng những cử chỉ thân mật nhất cũng chỉ dừng lại ở nắm tay, thậm chí hôn môi cũng chưa từng.

Ngay cả cái nắm tay đầu tiên cũng vô cùng thận trọng, sau này nhiều lúc tôi còn nghi ngờ Đường Tự Đình có lẽ không có hứng thú với tôi, hoặc anh ấy chỉ muốn có một tình yêu Plato (*) trên tinh thần.

(*) tình yêu Plato: chỉ tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tình dục giữa hai người.

Tôi cũng không gấp rút về việc quan hệ, chỉ là trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.

Nói tiếp về cái ngày tôi ép Đường Tự Đình tỏ tình đi, ngày hôm sau Đường Tự Đình về nhà, sáng hôm đó tôi ra sân bay tiễn anh ấy.

Bọn tôi đến sân bay trước vài tiếng, ngồi đợi ở sảnh lớn, anh ấy lặng lẽ đưa tay sang, ban đầu là móc ngón trỏ của tôi, một lúc sau lại móc ngón giữa và ngón áp út của tôi, sau đó mới phủ lên toàn bộ bàn tay tôi.

Bàn tay của Đường Tự Đình rất lớn và rất ấm, có thể ôm trọn cả bàn tay tôi vào trong lòng bàn tay của anh ấy. Anh ấy nắm được một lúc thì lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, tôi vừa ngẩng đầu nhìn anh ấy thì thấy trán anh ấy cũng toàn là mồ hôi.

"Anh nóng à?" Tôi hỏi anh ấy, thật ra tôi cũng thấy nóng, chỉ là thể chất của tôi không hay ra mồ hôi nhưng tim lại đập rất nhanh.

"Không nóng." Anh ấy lau mồ hôi trên đỉnh đầu, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Có hơi nóng thật."

"Anh về nhà mấy ngày?"

"Khoảng một tuần sẽ quay lại, sau khi quay lại còn chuẩn bị làm vài việc ở phòng làm việc."

Khi đó Đường Tự Đình đã chuẩn bị lập nghiệp rồi, mặc dù được nghỉ hè nhưng anh ấy cũng không nghỉ ngơi được mấy ngày.

Sau khi anh ấy về Thành Đô thì ngày nào cũng gọi điện cho tôi, sự nhiệt huyết khi mới quen giống như một ngọn lửa vậy, không ngừng bốc lên cao, khoảng cách hơn 1.500 cây số giữa bọn tôi đã trở thành một chất dẫn cháy cực kỳ tốt.

Trong những ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè năm đó, tôi vẫn luôn đắm chìm trong những nhận thức mới mẻ rằng tôi đã có người yêu, người yêu của tôi là đàn ông, người yêu của tôi tên là Đường Tự Đình, người yêu của tôi cực kỳ đẹp trai, và người yêu của tôi là đàn anh của tôi...

Cảm giác đó quá kỳ diệu.

Tối hôm sau, Đường Tự Đình gọi điện hỏi tôi về sắp xếp trong kỳ nghỉ hè, tôi nói ba mẹ tôi về quê rồi nên không có sắp xếp gì khác.

"Vậy em có muốn đến Thành Đô không?" Anh ấy hỏi tôi.

Lúc đó bọn tôi mới xa nhau chưa đầy 36 tiếng.

Thật ra tôi đã từng đi Thành Đô vài lần, từng đến nhiều điểm tham quan khác nhau nhưng tôi vẫn giả vờ như không biết, hỏi anh ấy: "Ở Thành Đô có nơi nào chơi vui không?"

"Thế thì nhiều lắm..." Đường Tự Đình liệt kê cho tôi những chỗ ăn, chỗ uống và chỗ đi chơi ở Thành Đô qua điện thoại, anh ấy nói anh ấy rất thích ăn lẩu.

Dạ dày của tôi vẫn luôn không được khoẻ nên không ăn được đồ cay, thế nhưng tôi vẫn nói với anh ấy rằng lẩu rất ngon.

Đêm đó tôi vẫn đang do dự xem có nên đi Thành Đô không, tôi muốn đi nhưng trong cơ thể lại có một người tí hon khác kéo tôi lại rất mạnh.

Tôi cũng biết căn nguyên nằm ở đâu, bởi vì lời tỏ tình của Đường Tự Đình là do tôi ép buộc mà ra, nếu tối hôm đó tôi không đến gặp Đường Tự Đình thì hai đứa bọn tôi có lẽ vẫn còn trong giai đoạn mập mờ.

Vì vậy suy nghĩ tôi theo đuổi anh ấy vẫn luôn quanh quẩn trong đầu tôi, người tí hon nói với tôi rằng tôi phải duy trì mức độ bình tĩnh và kiềm chế nhất định.

Một mặt tôi đắm chìm trong ngọt ngào không kìm được nhưng mặt khác lại đang mâu thuẫn, hai cảm giác mạnh mẽ đó hoà quyện với nhau, đêm hôm đó tôi đã trải qua vừa sốt ruột vừa nóng lòng.

Ngày hôm sau tôi vẫn đi Thành Đô, mang theo máy ảnh, tôi nói với Đường Tự Đình rằng tôi đến để chụp ảnh, đó là một lời nói rất kém chất lượng và thừa thãi.

Đường Tự Đình đặt trước cho tôi một khách sạn gần nhà anh ấy, phòng đơn có giường lớn, có lần hai đứa bọn tôi ra ngoài tình cờ gặp mẹ anh ấy đang đi mua đồ tạp hoá, chúng tôi suýt chút nữa đã chạm mặt nhau nhưng may mà Đường Tự Đình lẹ mắt, kéo tôi nhanh chóng rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.

Sau khi trở về, anh ấy nói ba mẹ anh ấy vẫn chưa biết xu hướng tính dục của anh ấy, tôi nói với anh ấy rằng hồi cấp hai đã come out với ba mẹ rồi, khi đó tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi chứ không muốn gây áp lực cho Đường Tự Đình, huống hồ gì lúc đó hai đứa bọn tôi chỉ vừa mới hẹn hò.

Những cặp đôi xung quanh, bất kể là nam nữ hay đồng giới, đến với nhau rồi lại chia tay, chia tay rồi lại có người mới, chứng kiến ​​bao lần phân phân hợp hợp, không ai có thể đảm bảo được tương lai sẽ ra sao, ngay cả ngày mai cũng không đảm bảo được.

Vừa mới yêu thôi, cho dù có váng đầu hoa mắt nhưng trong lòng tôi vẫn có suy nghĩ đó.

Suy nghĩ "Đã ở bên nhau rồi cũng không phải mọi chuyện thuận lợi, có thể sẽ chia tay" này đã dần dần biến mất khi tôi và Đường Tự Đình ngày ngày ở bên nhau.

Tôi chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về quá trình và thời gian mà suy nghĩ đó biến mất, đến bây giờ khi hồi tưởng lại, tôi đang ngồi chân trần trên chiếc ghế gập mà bà chủ siêu thị chuẩn bị cho tôi, tôi còn mua chịu một chai nước suối, một hộp sôcôla và một gói snack trước.

Mùi vị sôcôla ở mức trung bình, quá ngọt nên tôi chỉ ăn một miếng, tôi mở snack vị cà chua ra, vừa ăn vừa ngẩng đầu lên nhìn chiếc TV nhỏ trong siêu thị, TV đang chiếu một bộ phim Hồng Kông kinh điển.

-

-

Nửa tiếng sau, Đường Tự Đình tới, một tay xách vali, một tay xách một cái túi đựng một bộ quần áo và một đôi giày.

Tôi nhận ra bộ quần áo đó, là của Đường Tự Đình, còn đôi giày là anh ấy mới mua.

Bà chủ liếc mắt nhìn Đường Tự Đình, biết anh ấy tới tìm tôi, trên mặt bà ấy không có cảm xúc gì, cắn vài hạt dưa, hếch cằm lên ra hiệu cho Đường Tự Đình về mã QR trên quầy thu ngân.

"Ba mươi hai tệ rưỡi."

(32.5 tệ ≈ 110,000 VNĐ)

Đường Tự Đình lấy điện thoại ra quét mã QR để thanh toán, sau đó ngồi xổm xuống mang giày cho tôi.

Môi anh ấy mím lại, quai hàm căng chặt, tôi biết anh ấy đang giận, đi giày xong cho tôi rồi lại đưa quần áo cho tôi.

Tôi cầm quần áo đứng dậy hỏi bà chủ: "Có phòng thay đồ không?"

Bà chủ chỉ vào góc cua ở dãy kệ cuối cùng: "Nhà vệ sinh ở bên kia."

Tôi mặc quần áo của Đường Tự Đình có hơi rộng, vai bị rộng hơn một chút, vạt dưới áo sơ mi cũng dài hơn một chút, trên quần áo đều là mùi của anh ấy, trước đây trên người tôi cũng có mùi của anh ấy nhưng sau khi chia tay đã không còn nữa, bây giờ đã có lại rồi.

Tôi túm cổ áo của anh ấy đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, trên đó vẫn còn mùi bột giặt trong nhà, quen thuộc và ấm áp, lúc này tôi mới nhận ra hoá ra mùi hương có thể xoa dịu lòng người...

Mặc quần áo xong, tôi lề mề đứng trước gương một lúc lâu, tâm trạng hơi phức tạp, cũng có một chút vi diệu.

Vừa rồi tôi đi chân trần và mặc quần áo ướt sũng, cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, gọi cho Đường Tự Đình cuộc gọi đó chỉ là vì tôi vừa mới bò ra khỏi biển nên bị ấm đầu mà thôi, không quan tâm gì cả mà chỉ muốn nói chuyện với anh ấy, nghe giọng nói của anh ấy.

Tôi lại lề mề một lúc, có thể nghe thấy bà chủ đang nói chuyện với Đường Tự Đình, rất nhanh sau đó, ngoài cửa kính nhà vệ sinh có một bóng đen phản chiếu, là Đường Tự Đình.

Anh ấy gõ cửa: "Trần Tỷ, thay quần áo xong chưa?"

"Xong rồi, em ra ngay đây."

Tôi vừa mở cửa, sắc mặt Đường Tự Đình vẫn còn đen thui, anh ấy vẫn đang tức giận, lần này không chỉ có tức giận mà còn có chút đau lòng?

Tôi mỉm cười với anh ấy, anh ấy khẽ thở dài rồi nắm tay tôi bước ra ngoài.

Suốt đường đi bọn tôi không nói một lời nào, tôi im lặng đi theo anh ấy, đi bộ khoảng năm phút là đến khách sạn.

Đường Tự Đình dẫn tôi đi làm thủ tục nhận phòng, tầng 8, phòng 803, phòng đơn với giường lớn, mấu chốt còn là phòng dành cho cặp đôi.

Lòng bàn tay Đường Tự Đình lại đổ mồ hôi, lòng bàn tay tôi cũng ướt đẫm.

Trên người tôi nồng nặc mùi tanh của nước biển, tôi rút tay ra bảo đi tắm trước đã, Đường Tự Đình "ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Lúc tôi tắm xong đi ra, Đường Tự Đình đang gọi điện thoại, vừa nghe đã biết là điện thoại công việc.

Tôi đi chân trần một vòng quanh phòng, cuối cùng ngồi lên ghế sofa, không biết nhìn đi đâu nên cứ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Đường Tự Đình cúp điện thoại, ngồi ở mép giường đối diện với tôi: "Lần trước ở Vân Nam, em nói sai rồi."

Tôi còn đang suy nghĩ nên tìm chủ đề gì để nói với Đường Tự Đình thì anh ấy đột nhiên lên tiếng, tôi chưa kịp phản ứng lại.

"Lần trước ở Vân Nam, em nói anh đã hối hận, em nói sai rồi."

Ghế sofa bị tôi túm ra vài nếp nhăn, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: "Sao lại sai?"

Đường Tự Đình nghiêm túc nhìn tôi: "Anh không hối hận, chưa bao giờ hối hận, cũng chưa bao giờ cảm thấy không đáng, những gì em nói là sai."

Tôi vẫn ngơ ngác lắng nghe, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc như vậy trên mặt Đường Tự Đình, bất lực, không biết làm sao, hoảng loạn, còn có sự buồn bã rất rõ.

Dưới mắt Đường Tự Đình còn có hai quầng thâm, đó là Đường Tự Đình mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Anh ấy cứ nhìn tôi như vậy, nói với tôi rất nhiều điều.

"Em nói tình cảm của bọn mình đã phai nhạt, khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ, cái gì gọi là tình cảm phai nhạt? Là do bọn mình không còn nói chuyện nhiều như trước? Là do bọn mình không dính lấy nhau như trước? Là do ​​bọn mình đã hiểu hết những khuyết điểm của nhau? Hay là do bọn mình đã chán ngán cuộc sống hiện tại?"

"Anh thừa nhận những năm qua anh đã từng... có giai đoạn mệt mỏi, trước đó bọn mình còn cãi nhau, sau này ngay cả cãi vã cũng không còn nữa, sáng nào cũng gặp em, tối nào cũng gặp em, anh và em chưa bao giờ xa nhau."

"Khoảng thời gian này bọn mình chia tay, buổi sáng không thấy nhau, buổi tối cũng không thấy, người luôn đi tới đi lui trong cuộc sống của anh đột nhiên biến mất, anh nhận ra anh không chấp nhận được. Căn phòng trống rỗng, không có ai ăn cơm với anh, khi uống say cũng không có ai tắm cho anh, trước khi đi ngủ và buổi sáng sau khi thức dậy, tay anh lúc nào cũng sờ sang ga trải giường bên cạnh theo thói quen, vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo."

"Tối qua anh có tìm thế nào cũng không tìm được em, sau khi xuống máy bay lại mất liên lạc một lần, đầu óc anh trống rỗng..."

"Sợ hãi, anh chưa bao giờ sợ hãi đến vậy..."

Không biết nước mắt đã rơi xuống từ bao giờ, rơi lên đùi tôi tạo thành hai mảng bóng đen ướt đẫm trên nền vải xanh xám.

Tôi nghiêng đầu đi, không muốn Đường Tự Đình nhìn thấy, dùng mu bàn tay quẹt một cái. Đường Tự Đình đến bên cạnh tôi lúc nào tôi cũng không nhận ra, anh ấy sờ đầu tôi, lại nhéo một cái lên cổ tôi.

Tôi không muốn khóc nhưng tôi lại quá không có tiền đồ, nước mắt càng lau càng nhiều, dây hết ra mặt.

"Trần Tỷ, bọn mình quay lại nhé?" Đường Tự Đình nửa ngồi xổm nửa quỳ trên mặt đất, lau nước mắt cho tôi từng chút một.

Mũi tôi bị nghẹt nên không nói nên lời, chỉ có thể hít vào thở ra bằng miệng.

"Nếu như em không bằng lòng quay lại thì bọn mình yêu nhau lại lần nữa, nếu một ngày nào đó sau này, tình cảm của bọn mình lại phai nhạt thì bọn mình lại yêu lại lần nữa, nếu như mỗi lần đều không qua được bảy năm, dựa vào tính toán rằng bọn mình có thể sống được một trăm năm, bọn mình còn có thể yêu lại thêm mười lần nữa, đương nhiên nếu lần này có thể kéo dài đến một trăm tuổi sẽ tốt hơn, bởi vì anh cũng muốn trải nghiệm tình cảm sau khi vượt qua giai đoạn mệt mỏi sẽ như thế nào, anh vẫn chưa từng trải nghiệm."

Lòng bàn tay Đường Tự Đình ôm lấy mặt tôi, vành mắt đỏ hoe: "Bọn mình làm quen lại nhé, chào em, Trần Tỷ. Anh tên Đường Tự Đình, hơn em hai tuổi. Trùng hợp thật, anh và em là bạn cùng trường này, anh là người Thành Đô, thích ăn lẩu nhưng cũng có thể không ăn... Anh đến Thanh Đảo tìm người, bây giờ tìm được người rồi, gần đây quả thật vận may của anh không tốt lắm, vậy nên em có sẵn lòng chia sẻ một chút vận may của em với anh không? Bởi vì trước đây anh đã từng nói với một người rằng, anh và người đó hợp lại mới gọi là may mắn..."

- --

Gin: lúc đọc đến đoạn cuối toi đã rưng rưng 🥺