Làm Cún Con Của Anh

Chương 10



Vào nửa đêm, bên ngoài yên tĩnh thanh bình, bầu trời xanh thẳm vắng lặng treo đầy những vì sao lấp lánh.

Điện thoại bên giường reo lên, Thẩm Kiều Kiều giật mình tỉnh giấc, là cuộc gọi của Lục Mính, nhìn đồng hồ, gần bốn giờ sáng.

Cô buồn ngủ nghe máy: "Ừm..."

"Ngủ rồi à?" Giọng Lục Mính mang theo vẻ bí ẩn quyến rũ, xen lẫn tiếng gió, có vẻ như đang ở ngoài trời.

Thẩm Kiều Kiều nhắm mắt ngoan ngoãn đáp lại: "Ừm, khuya quá..."

Lục Mính lắc đầu: "Nhưng anh muốn làm tình quá, muốn sờ ngực em, cắm huyệt em, Thẩm Kiều Kiều à, anh ngủ không được, nó cứng quá..."

Giọng nói có phần đè nén của Lục Mính khiến bên dưới Thẩm Kiều Kiều ướt sũng, cô kẹp chăn vào đùi, vô thức cọ xát: "Ừm, mai đến trường nói tiếp được không?"

"Nhưng anh muốn gặp em ngay bây giờ, em có thể ra ngoài gặp anh không?"

Anh nói muốn gặp cô, câu nói bình thường ấy trở nên mơ hồ giữa đêm khuya.

Thẩm Kiều Kiều ngồi dậy hít sâu một hơi, lẳng lặng bước đến cửa sổ, sàn nhà lạnh buốt khiến cô tỉnh táo hơn, cô nhấp nháy mắt nhìn đèn đường: "Anh ở ngoài à?"

"Ừ."

Cắn nhẹ môi, cô từng chữ một nói: "Anh có thể đến nhà em."

"À... cũng được, địa chỉ ở đâu nào?"

"Khu Cẩm Uyển tòa nhà số một tầng hai, leo lên cửa sổ, phía sau tòa nhà có thang bộ bằng gỗ, anh tới sẽ thấy thôi."

Khi nói những lời đó, tim Thẩm Kiều Kiều đập loạn nhịp.

Lần đầu tiên cô mời con trai vào phòng, lại là lúc nửa đêm...

Nếu bị mẹ phát hiện, chắc chắn sẽ bị mắng té tát.

Nhưng mà, không được, cô cũng rất muốn gặp Lục Mính.

Nhớ cảm giác ngón tay anh đâm vào tiểu huyệt cô, nhớ khuôn mặt anh chôn vào ngực cô liếm láp, nhớ hơi thở ấm áp của anh cách cô gần đến thế.

Những thứ độc nhất vô nhị chỉ có ở Lục Mính, cô rất nhớ.

"Được." Bên kia dường như Lục Mính cười khẽ rồi cúp máy.

Thời gian chờ đợi dài đăng đẳng, Thẩm Kiều Kiều cố ý thay bộ đồ ngủ khác, là quà sinh nhật của cô em họ tặng cô tháng trước, váy ngủ màu trắng, vạt váy chỉ đến gốc đùi, che đúng phần mông, viền ren thắt nơ, phần ngực khá thấp, làm cặp vú no đầy của Thẩm Kiều Kiều lộ ra hờ hững, cô cố tình không mặc áo ngực, làn da trắng nõn lộ ra, chỉ che phần núm vú và bên dưới, vạt áo rất sâu.

Trước đây cô ngại mặc, cảm thấy hở hang quá, nhưng... Lục Mính chắc sẽ thích kiểu này. Anh từng nói không thích các cô gái mặc nội y, như vậy nếu muốn làm tình sẽ rất bất tiện.

Cửa sổ mở toang, Thẩm Kiều Kiều đứng chân trần trước gương, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào hình ảnh chính mình đang phản chiếu, nghĩ đến Lục Mính sắp tới, mặt cô nóng ran lên, cắn cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng hồi hộp mong chờ.

Rầm.

Đột nhiên một hộp đồ bay vào từ cửa sổ, rơi ngay xuống vị trí giường, chỉ phát ra tiếng động nhỏ.

Thẩm Kiều Kiều đi tới, nhặt hộp đồ trên ga giường, là một hộp bao cao su còn nguyên.

Mông bị ai đó bóp mạnh, Thẩm Kiều Kiều suýt thét lên, tim đập rơi mất một nhịp, miệng bị một bàn tay lạnh buốt bịt lại, mùi hương quen thuộc xộc tới, giọng nói cũng quen thuộc cất lên khe khẽ: "Là anh đây."

Thẩm Kiều Kiều quay đầu lại, thấy Lục Mính đang nhìn mình chằm chằm, híp mắt mỉm cười, trên người anh còn thoang thoảng mùi rượu: "Không mặc quần lót, ngoan thật đấy."

Thẩm Kiều Kiều che miệng anh lại: "Suỵt, nhỏ giọng chút đi."

"Trong nhà có ai à?" Anh cười hớn hở, thấy cô mím môi liền đoán ra: "Có người mà còn bảo anh tới, không sợ lúc làm tình bị phát hiện sao? Nhớ anh đến thế cơ à?"