Làm Cún Con Của Anh

Chương 13



"Ưm..."

dương v*t hung hăng đâm vào, thậm chí không chút nương tay, chui hết toàn thân vào âm hộ, to đến mức quá thể, ngón tay Thẩm Kiều Kiều bám trên vai anh siết chặt, cảm giác đau đớn khi bị xâm nhập mạnh mẽ phần nào giảm bớt.

Lục Mính ôm eo cô đâm vào một sâu hơn, cảm giác đau nhức dai dẳng dần được thay thế bằng một cảm giác rất kì lạ, khi dương v*t nóng rực của anh hung hăng đâm vào sẽ khiến cô không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Thẩm Kiều Kiều không dám to tiếng, sợ đánh thức người trong nhà, chỉ có thể chôn mặt vào cổ anh, thích ứng nhịp độ không theo quy luật của anh, ngửi nhẹ mùi hương quyến rũ trên người anh, thật rõ ràng và trực tiếp nói với cô rằng Lục Mính đang ở tư thế thân mật nhất xâm nhập cô.

Làm tình với Lục Mính, là điều Thẩm Kiều Kiều cách đây một tháng không dám nghĩ tới.

Xuất tinh hai lần trên ghế, Lục Mính vẫn chưa thỏa mãn, ôm Thẩm Kiều Kiều lên giường, cô gái nhỏ dưới thân anh đã mệt lả nhưng vẫn dạng ra cặp đùi trắng nõn muốn làm vui lòng anh.

Nhưng Lục Mính còn nắm lấy đùi cô, chôn mặt vào giữa hai chân Thẩm Kiều Kiều.

"Ưm..." Khi đầu lưỡi mềm mại của anh chạm vào âm hộ, Thẩm Kiều Kiều vô thức vươn eo, đưa háng dán sát môi anh hơn.

Lục Mính đang liếm bên dưới cô, cảm giác kì lạ quá, nhưng miệng cô không kiềm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ, Thẩm Kiều Kiều ngượng ngùng đưa tay ngăn cản: "Đừng... đừng liếm, kỳ cục quá a… Ưm..."

Nhưng anh không hề ngẩng đầu lên, chỉ nắm lấy tay cô, đầu lưỡi tinh quái tăng nhanh tốc độ, mút mát hạt đậu thịt, càng khiêu khích hơn.

"Ưm... ừm… Ưm... Lục... á á!"

Tiểu huyệt phun ra dâm dịch trong suốt, hơi ngọt lịm, bắn lên mũi cao thẳng của anh.

"Phun nhiều đến thế mà còn bảo không muốn." Lục Mính cười khẽ, kéo mạnh đùi của Thẩm Kiều Kiều, đè lên trên cô, đôi mắt đen lấp lánh hơi say, anh hỏi:

"Thích thế này chứ? Thẩm Kiều Kiều, thích anh liếm em như vậy chứ?"

"Thích." Cô ngây người nhìn anh, tim đập như trống dồn, nhưng trả lời rất quả quyết.

"Đơn giản là thích bị liếm huyệt, hay chỉ thích bị anh liếm huyệt?"

Thẩm Kiều Kiều bị câu hỏi của anh làm đỏ cả mặt, quay mặt sang chỗ khác không lên tiếng.

Thật là, sao có thể hỏi kiểu đó chứ.

"Không trả lời à, vậy anh hỏi em, trộm ảnh anh làm gì?" Anh vuốt ve vành tai cô, hành động hiếm thấy Lục Mính thể hiện trước mặt người khác, cố chấp như đứa trẻ.

"Em không lấy trộm!" Thẩm Kiều Kiều hơi nóng, nhăn mày đối diện anh, lại thấy đôi mắt lấp lánh cười nhìn mình: "Thật à?"

"Em... nhặt, nhặt được."

"Tại sao lại nhặt cái đó? Thẩm Kiều Kiều, nhìn anh này, trả lời thật lòng."

"Vì thích anh, nên lén lút chú ý mọi thứ liên quan đến anh." Thẩm Kiều Kiều cũng không hiểu sao mình lại có can đảm, nói nhỏ nhẹ và rõ ràng từng chữ.

Gió đêm se lạnh, nhưng cô vẫn tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi nghe thấy hơi thở ổn định của Lục Mính bắt đầu trở nên gấp gáp, tỉnh táo nhận ra mình có vẻ quá vội vàng muốn ở bên anh, tỉnh táo nhìn thấy chính mình ngày càng chìm sâu trong mắt anh.

Trong đôi mắt sáng của chàng trai là những cảm xúc khác lạ đang dâng trào.

"Còn anh, anh có thích em không?" Thẩm Kiều Kiều cảm thấy mình hơi lạ, dám hỏi anh câu hỏi như vậy.

Thích à, câu hỏi đó trước giờ Lục Mính chưa từng suy nghĩ kỹ, nhưng có vẻ, anh thích cô từ rất sớm rồi.

Từ hồi cấp một khi cô vô tình va vào người anh, lập tức cuống quýt cúi đầu xin lỗi một hơi dài, Lục Mính đã chú ý đến cô gái nhút nhát này.

Cô khác với các bạn nữ khác, không có bạn thân, cô luôn im lặng, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trong suốt như không khí, tệ hại nhất là nửa năm trước anh vô tình nhìn thấy quần lót của Thẩm Kiều Kiều dưới váy, khiến anh cương cứng suốt cả tiết học.

Hôn nhân thất bại của bố mẹ khiến anh chán ghét tình cảm nam nữ, anh đã chứng kiến sự cãi vã, ném đồ đạc là chuyện thường ngày, hai người từng yêu thương giờ nhìn nhau đã thấy khó chịu, kết cuộc cuối cùng là ly hôn.

Lục Mính từng nghĩ mình sẽ cô độc suốt đời, cho đến chiều hôm đó, anh quên mang đồ về nên đã quay lại trường thì thấy cô gái vẫn luôn im lặng cẩn thận đặt một bức thư tình vào ngăn bàn của mình.

Dưới ánh nắng chiều, vẻ đẹp thanh thuần trong sáng của cô mang đến cho anh cảm giác bình yên chưa từng có, trái tim trôi nổi bất định của anh bỗng tìm được chốn neo đậu.

Anh nghĩ, nếu mối quan hệ giữa con người với nhau bắt đầu từ một khoảnh khắc nào đó, thì khoảnh khắc của anh và cô chính thức bắt đầu từ buổi chiều hôm ấy.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!