Làm Cún Con Của Anh

Chương 7



Giờ tự học, Thẩm Kiều Kiều đang cắn môi suy nghĩ bài toán.

Giọng Lục Mính bất chợt vang lên bên tai: "Đổi chỗ."

Thẩm Kiều Kiều quay đầu, thực sự là anh.

Thân hình cao ráo, khuôn mặt điển trai lạnh lùng.

Trên bàn của bạn cùng bàn Mạnh Kỳ xuất hiện một chồng sách không phải của cô ấy.

"Lớp trưởng, chuyện gì vậy, sao đột nhiên phải đổi chỗ thế?" Mạnh Kỳ nhìn Thẩm Kiều Kiều, còn cô thì đang không hiểu chuyện gì.

"Trường gần đây đang thử phương pháp ôn tập một thầy một trò, cơ sở toán của Thẩm Kiều Kiều quá yếu, tôi sẽ đến hỗ trợ cậu ấy."

Lục Mính nói một cách nghiêm túc, Mạnh Kỳ cũng không nghi ngờ gì, thậm chí còn hơi thương hại Thẩm Kiều Kiều.

Ai cũng biết Lục Mính thường lạnh nhạt với mọi người, ít nói, mặc dù rất đẹp trai nhưng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Mạnh Kỳ nhanh chóng dọn đồ đi, lúc đi còn không quên liếc nhìn Thẩm Kiều Kiều một cái với ý tứ 'chúc cậu may mắn'.

Trong khi Lục Mính tự nhiên ngồi kế bên Thẩm Kiều Kiều. "Lớp trưởng, sao anh... lại ngồi đây?" Quá nhiều nghi vấn, cô không biết phải hỏi thế nào.

"Lý do thứ nhất anh đã giải thích rồi, anh tự nguyện xin giáo viên chủ nhiệm, toán của em quá tệ, cần bổ sung kiến thức cơ bản không dễ dàng, nên mỗi chiều tan học em phải ở lại làm bài, không có quyền từ chối."

Lục Mính đột ngột áp sát lại gần, giọng hơi khàn khàn: "Còn lý do thứ hai"

"Là anh muốn ở gần em hơn."

Thẩm Kiều Kiều nhìn khuôn mặt điển trai cách mình chưa đến một gang tay, không khỏi hoảng hốt.

Trong đầu vẫn văng vẳng giọng nói lãng đãng của anh.

Chỉ là muốn ở gần em thôi.

Vậy là, anh cũng có tình cảm với mình...

"Đừng nhìn anh, nhìn vào bài."

Lục Mính cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của cô, ngón tay thon dài lả lướt trên sách: "Bài này sai rồi, không nên chọn c."

Thẩm Kiều Kiều dần bắt nhịp cách suy nghĩ của Lục Mính để giải bài.

Sau giờ học, lớp học im phăng phắc chỉ nghe tiếng lá cây ngoài cửa sổ bị gió thổi soạt soạt và tiếng bút viết trên giấy.

Viết xong câu cuối cùng trên bài kiểm tra, Thẩm Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, tự tin đưa bài cho Lục Mính.

Đề bài kiểm tra do Lục Mính đích thân biên soạn từ những dạng bài cơ bản mà anh đã dạy cô.

Thẩm Kiều Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, mới học thêm một tiếng đồng hồ mà sân trường chỉ còn vài ba người.

Tuy nhiên, ở bên Lục Mính, dù phải về muộn bị mẹ mắng, cô cũng sẵn lòng.

"Thẩm Kiều Kiều." Giọng anh nghe không rõ vui hay giận.

Cô quay lại, mắt vẫn lấp lánh: "Sao ạ?"

Bài kiểm tra được đặt trên bàn, Lục Mính dùng bút đỏ khoanh vài chỗ sai: "Tạm đủ điểm, nhưng mấy câu này, anh đã giảng nhiều lần rồi, sao em cứ sai chỗ tương tự vậy?"

Thẩm Kiều Kiều làm lại, nhận ra do mình quá cẩu thả viết nhầm.

Rõ ràng đều biết cả, huống hồ Lục Mính còn kiên nhẫn dạy cô nhiều lần, kết quả vẫn tồi tệ.

Thẩm Kiều Kiều sợ đến mức không dám nhìn anh, đỏ mặt cúi gằm xuống bài, giọng nhỏ xíu lễ phép: "Xin... xin lỗi, tại em làm vội quá."

"Cấm cúi đầu xuống, Thẩm Kiều Kiều, ngẩng lên nhìn anh." Giọng anh khiến người ta không thể từ chối, quá áp đảo.

Cô ngước đôi mắt nhút nhát như nai con, trong veo tựa hồ nước.

"Cấm khóc." Giọng anh lạnh lùng, ngón tay vẫn lau nước mắt cho cô.

Cô gái nhỏ mũi đỏ hoe, hàng mi dài còn đọng lại giọt lệ, sợ sệt nhìn anh.

"Thẩm Kiều Kiều, học với anh đây, làm sai là phải bị phạt." Anh nghiêm túc nói quy tắc với cô.