Làm Đại Ma Đầu Biến Thành Tiểu Khả Ái

Chương 20: Có nhỏ bức cải biến, có thể một lần nữa xem



Chẳng biết Kim Hoàng bị hoán ra từ lúc nào, lại một lần chủ động che chở cho tiểu hài, giúp nàng dưỡng hồn.

Lúc nãy Dụ Tư Dực đen Phược Hồn đan nghiền thành bột, thêm vào bên trong cơm canh, vì vậy thời gian này Kỳ Lân sẽ không thể tự ý rời khỏi cơ thể nàng, nhưng đây chỉ là kế sách tạm thời, muốn giải quyết triệt để vấn đề này, phải nhanh chóng đưa A Giản đến Ly tuyền tẩy tủy, dù sao chỉ khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định mới có thể khống chế hồn thú.

Dụ Tư Dực suy tư một phen, quyết định chờ đến ngày nàng từ bí cảnh đi ra sẽ sắp sếp chuyện này.

Nói tới bí cảnh này, trong lòng lại hiện lên lo âu, kiếp trước lúc này tu vi của nàng đã đạt tới Đại Năng cảnh, bởi vì không cẩn thận đi lạc vào trận pháp bí cảnh, mới đối đầu với vạn ách linh xà.

Linh xà kia đã sống ngàn năm, tu vi thâm sâu không lường được, nàng căn bản đánh không lại, may mắn lúc đó đại xà lột da, tu vi giảm nhiều, trong tay nàng lại có bảo khí Tước Vũ của Chúc Khấu, mới giữ được cái mạng nhỏ, cuối cùng còn có thể lấy ra Kim Hàn Ngọc.

Ở kiếp này, thời gian ba năm sau khi xuất quan đều dùng để tìm kiếm Giản Tùy Tâm, linh lực và tu vi không hề tu luyện, tuy so với người tu cùng thế hệ có phần cao hơn, nhưng nếu gặp lại con rắn kia, e rằng chỉ còn con đường chết, càng không cần phải nói đến việc lấy Kim Hàn Ngọc.

Chỉ sợ ngày mai phải hồi Tông môn, Dụ Tư Dực thở dài, hơi nghiêng người, tầm mắt vô thức lần nữa rơi vào tiểu hài bên cạnh.

Lúc này tiểu cô nương đang ngủ say, hai mắt nhắm chặt chăm chú, hàng lông mi thật dài, lại thật đen, theo ánh trăng yếu ớt rọi vào, trông giống như một cái quạt nhỏ, nhìn theo hàng mi, một đạo cong vút ưỡn theo đường sống mũi, nhẹ nhàng nhún theo nhịp thở, trông vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, Dụ Tư Dực nhìn si ngốc, cánh môi hơi giật giật.

"Đời này, ta nhất định không phụ ngươi."

Nội tâm bị hàn băng bao phủ lúc này lại trở nên nhu tình, ý nghĩ đáng sợ ban ngày bốc lên trong đầu một lần nữa như đang cảnh báo nàng, không chỉ là ý muốn sở hữu, mà tiềm thức lại muốn cầm tù nuôi nhốt, đây thật sự là ý nghĩ của nàng sao?

Vấn đề này quấy nhiễu nội tâm, khiến Dụ Tư Dực ròng rã một đêm không thể ngủ.

Ngày thứ hai, trời vừa sáng đã vội vã chạy đến chỗ Dụ Thi Linh, đưa thuốc cho nàng, muốn nàng giúp tiểu hài bôi thuốc.

"Muốn ta bôi thuốc cho Tiểu Giản? Biểu tỷ có ý gì?" Dụ Thi Linh không rõ, biểu tỷ từ trước đến nay lo lắng cho tiểu hài, sao cam lòng để người khác bôi thuốc cho nàng.

"Hôm nay ta trở về Tông môn bế quan, ba tháng sau Đỉnh Thiên bí cảnh sẽ mở, đến lúc đó ta sẽ cùng phụ thân bọn họ đi vào."

"Không thể ở nhà tu luyện sao? Dù gì, nơi đây cũng là Linh Hư Sơn."

Dụ Tư Dực lắc đầu một cái, cái ý nghĩ hôm qua làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, nàng vẫn nên tách ra khỏi Giản Tùy Tâm một khoảng thời gian, suy đi nghĩ lại, không bằng trở về Tông môn.

"Tu luyện nào phải chuyện đơn giản như ngươi nghĩ, cần thanh tâm vô niệm với có thể tiến hành."

Ở Dụ gia tại sao lại không thể thanh tâm? Dụ Thi Linh thấp giọng thì thầm, cũng không dám để biểu tỷ nghe thấy, chuyển đề tài, nói.

"Tiểu Giản có biết chuyện này?"

"Ta chưa kịp nói với nàng."

Trở về Tông môn là quyết định Dụ Tư Dực vừa đưa ra, tiểu hài bây giờ còn đang ngủ, không thể vì chuyện này gọi người tỉnh dậy.

"Biểu tỷ, Tiểu Giản lúc nào cũng kề cận ỷ lại bên ngươi, ngươi đi rồi cũng không nói với nàng một tiếng, chỉ sợ lúc tỉnh dậy sẽ không vui."

A Giản ỷ lại ta?

Tâm trạng thiếu nữ khẽ nhúc nhích, đôi mắt hơi mở to, trên mặt tuy không có biểu lộ gì, nhưng nội tâm mơ hồ hiện lên vui sướng.

"Đợi người tỉnh, ta sẽ đi nói với nàng." Dụ Tư Dực nói một nửa, rồi ngừng lại, cân nhắc một lúc mới mở ra lời nói có ra ý vị sâu xa, "Mấy ngày này ta không ở Dụ gia, sự việc lớn nhỏ trong nhà ngươi thay ta để ý nhiều một chút, nếu có chuyện gì, lập tức phái người báo tin tới Tông môn."

Tuy đang nói đến sự việc xảy ra trong nhà, nhưng Dụ gia có Văn Kỳ thúc thúc, sao lại xảy ra chuyện? Lời này nói ra, ngoại trừ ám chỉ Tiểu Giản còn có thể là ai? Dụ Thi Linh ra vẻ cảm thán, biểu tỷ thật thương vị tiểu đồ đệ này đến tận xương tủy!

"Được rồi, ngươi cùng ta đến Thảng Tân Uyển."

"Đến xem tiểu thư Tuần gia kia?"

Dụ Tư Dực trầm ngâm chốc lát, cuối cùng gật đầu, "Hôm nay ta cùng nàng trở về Tông môn."

Tuần Thiên Tinh lưu lại Dụ gia đã được một thời gian, Dù Dụ Tư Dực không chủ động giúp nàng dưỡng hồn, thân thể đã khá hơn rất nhiều, cơ thể có chút linh khí.

Đêm qua nàng phát bệnh, trời vừa sáng đã ho ra máu, lúc này Vân Bích bưng trong tay cái chén màu đen nhỏ giúp nàng uống thuốc, mùi thuốc nồng nặc trong chén bay ra, nghe qua cũng biết được vô cùng đắng.

Không biết vì sao Tuần Thiên Tinh nổi chướng khí, làm thế nào cũng không chịu ngoan ngoãn uống thuốc.

Dụ Tư Dực và Dụ Thi Linh bước vào cửa mới phát hiện trên sàn đều là mãnh vỡ.

"Sư tỷ!"

Vào khoảnh khắc đó, Tuần Thiên Tinh nhíu chặt lông mày, bắt đầu triển khai khuôn mặt vừa mừng vừa sợ, không lo thân thể vốn suy yếu, vội vã từ trên giường bò ra, lại bị Vân Bích ngăn cản.

"Tiểu thư, bệnh của nàng..."

"Ta không sao rồi," Tuần Thiên Tinh giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Vân Bích không cho, động tác gấp gáp khiến gương mặt đỏ lên mấy phần, nặng nề ho khan, "Khụ khụ khụ..."

Dụ Tư Dực đứng một bên lạnh lùng nhìn, trong con ngươi là một mảng lạnh lẽo, không nửa tia tâm ý đau lòng, "Nếu không còn chuyện gì, hôm nay ta và ngươi hồi Tông môn."

Lời vừa nói, đôi chủ tớ sững người tại chỗ, ngay cả Dụ Thi Linh cũng có chút kinh ngạc, nghe nói tình cảm của biểu tỷ và vị sư muội này xưa nay rất tốt, hôm nay tận mắt chứng kiến suy cho cùng có sự khác biệt lớn, không nói hai người có tình cảm tốt, chỉ nhìn hình ảnh trước mắt, e là biểu tỷ vô cùng căm ghét tiểu thư Tuần gia, nàng âm thầm phân thích, đón xem cuộc vui.

"Tiểu thư, người xem ta đã nói với người cái gì, người kia căn bản không đem chúng ta để trong lòng, chúng ta cần gì phải vội vàng vui mừng khi họ đến, hiện tại thân thể người mới vừa có chuyển biến, nhân gia liền muốn đuổi chúng ta đi."

Vân Bích vốn không thích Dụ Tư Dực, lần này thấy nàng không chút biểu lộ thương hoa tiếc ngọc, trong lòng càng khó chịu, rõ ràng biết đêm qua tiểu thư phát bệnh, còn muốn đem người rời đi, thực sự một điểm cảm thông cũng không có, Dụ Thi Linh nghe vậy khẽ cau mày.

"Ngươi nói bậy bạ gì vậy...Khụ khụ..."

Tuần Thiên Tinh nhỏ giọng phản bác, bởi vì tâm tình quá mức kích động, càng ho không thể dừng, khuôn mặt nhìn qua có chút mất mát, trong cặp mắt ẩn hiện hơi nước, tựa hồ một giây sau sẽ khóc, người không biết, chỉ sợ nghĩ nàng ở Dụ gia phải chịu nhiều oan ức.

Dụ Thi Linh nhíu mày càng chặt, cảm thấy hai người này hơi đáng ghét, rõ ràng các nàng muốn ở lại nơi này, hiện tại được như ý nguyện còn bày ra loại dáng vẻ này.

Ngữ điệu châm chọc trong giọng nói của Vân Bích, Dụ Tư Dực tự nhiên nghe ra, sắc mặt hơi đổi, cảm thấy lần trước cái tát kia còn chưa đủ mạnh, lại để cho tiểu nha đầu này quên đi thân phận, nàng đang muốn lôi ra răn dạy, thì Dụ Thi Linh đã mở lời.

"Chủ tử nói chuyện, là nơi tiểu nha hoàn ngươi có thể chõ miệng vào? Tuần gia dạy dỗ hạ nhân như thế sao?"

"Không bằng Tuần tiểu thư đem nha đầu này giao cho ta quản giáo, đảm bảo sau này không còn dám ăn nói xằng bậy."

Dứt lời Dụ Thi Linh còn cười cười nghịch ngợm, trong mắt lóe lên ánh sáng nhiệt tình, tựa hồ thật sự muốn giúp Tuần Thiên Tinh giáo huấn nha hoàn, mà Vân Bích đã sớm bị hai câu này chọc cho tức giận, khuôn mặt một mảnh trắng bệch, chén thuốc mới trong tay hơi rung động.

"Vân Bích, còn không mau quỳ xuống...Khụ khụ khụ..."

Đương nhiên Tuần Thiên Tinh sẽ không thật sự đem người giao cho Dụ Thi Linh, nàng khó khăn chống cánh tay ngồi xuống, lúc nãy ho nhiều như vậy, sắc mặt hiện ra một luồng hồng hào không bình thường, Dụ Thi Linh chỉ liếc mắt nhìn, trong lòng hơi châm châm.

Vân Bích dù không tình nguyện, cũng không dám trái lời Tuần Thiên Tinh, đùng đùng đặt chén thuốc lên bàn, vừa tàn nhẫn trừng mắt nhìn Dụ Thi Linh, lúc này mới không phục mà quỳ gối trước giường.

"Vân Bích không hiểu chuyện, là do ta quản giáo không nghiêm, không thể làm phiền Nhị tiểu thư."

Chén thuốc đặt trên bàn ở ngay trước mắt Dụ Thi Linh, mùi hương cay đắng hòa lẫn khí tức trong veo, mùi vị này hết sức quen thuộc, là tổ yến sừng hươu thượng hạng.

"Chén thuốc này đều là đồ đại bổ, ngươi thật không biết tốt xấu, thân thể tiểu thư nhà ngươi vốn yếu ớt, ngày ngày ăn những thứ này căn bản không có lợi, ngược lại sẽ khiến nàng ngày càng suy yếu."

Dụ Thi Linh cười cười, đem bát lên môi thưởng thức, lơ đãng hướng về trước mặt Vân Bích rồi nói.

"Ta đoán Tuần tiểu thư có tật ho ra máu, nếu tiếp tục ăn vào, chỉ sợ không chỉ đơn giản ho ra máu như vậy."

Vân Bích lúc này mới biết mình đã làm chuyện xấu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cổ họng như có vật gì chặn lại, một lời giải thích cũng không thể nói ra.

"Hôm nay ngươi cùng ta trở về Tông môn," Dụ Tư Dực lên tiếng, ngữ khí vẫn lãnh mạc như trước, "Để sư tôn giúp ngươi xem một chút."

Tuần Thiên Tinh không biết trong lòng Dụ Tư Dực tràn đầy căm ghét, nghe thấy nàng muốn dẫn mình hồi Tông môn, còn tưởng nàng có ý quan tâm, trên mặt khẽ nở một nụ cười, dịu dàng gật đầu.

"Hãy để ta dạy dỗ Vân Bích."

- -----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương 1 có nhỏ bức cải biến, có thể một lần nữa xem.