Làm Đại Ma Đầu Biến Thành Tiểu Khả Ái

Chương 39



Lời Phùng Kha nói, Dụ Tư Dực đều hiểu, trưởng bối muốn thúc giục nàng thành thân.

Nhớ tới những năm tiểu cô nương nhoài người vào ngực nàng gào khóc ríu rít, nội tâm Dụ Tư Dực khẽ động, thời khắc này sinh ra mấy phần tâm tư muốn đem người làm của riêng, nhưng nàng vẫn còn một chút lý trí, ý nghĩ này vừa hiện lên, lập tức bị ép xuống.

Thành thân --- hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp.

"A Giản còn nhỏ, không biết thế nào gọi là tình ái, bây giờ nói với nàng chuyện này, chỉ sợ nàng cũng không hiểu."

"Nàng không hiểu, ngươi cũng không hiểu sao? Hai ngươi là nhân duyên trời định, nhất định phải nên duyên."

Phùng Kha nhẹ nhàng khuyên bảo, nàng nhìn ra, từ lâu chất nữ đã tình nồng ý đậm với Tiểu Giản, bằng không năm đó sẽ không để Chúc Khấu uy hiếp, thậm chí tình nguyện phá hủy Hồn thú cũng không giúp Tuần Thiên Tinh dưỡng hồn.

Thần Hoàng có thể dưỡng hồn, nhưng sau khi xác định người thương, chỉ giúp tức phụ tương lai dưỡng hồn --- đây là tổ huấn Dụ gia trăm ngàn năm qua lưu truyền.

Từng câu từng chữ Phụ nhân nói ra khảm sâu vào lòng Dụ Tư Dực, khiến nội tâm kiên định của nàng bắt đầu lung lay.

"Chuyện của bọn trẻ, cứ để các nàng tự quyết định đi! Chúng ta không nên quản quá nhiều."

Dụ Văn Tê cười ha hả, nếu chất nữ không muốn thành thân sớm như vậy, trong lòng nhất định có suy tính.

Ngày đó Dụ Tư Dực tuổi trẻ nhập ma không một ai hay biết, nam nhân này tính cách phóng khoáng thoái mái chỉ cho rằng nàng vì gánh vác gia tộc áp lực quá nặng, Dụ gia kì vọng vào nàng quá nhiều, mới ra nông nỗi đó, vì thế chuyện thành thân này, hắn không dám can thiệp nhiều.

Phùng kha thấy trượng phu nói vậy, cảm thấy bản thân nóng vội, con cháu tự có phúc của con cháu, sẽ có ngày Tư Dực muốn thành thân với Tiểu Giản, nàng không cần nhất thời hối hả.

Chuyện thành thân, như vậy liền bỏ qua.

Trưởng bối hỏi Dụ Tư Dực, những năm đó trải qua những gì, vết thương hồi phục như thế nào, nàng đã sớm chuẩn bị kĩ càng từng lời giải thích.

Năm đó Kim Hoàng mất đi cặp cánh, đau nhức tận cùng, lúc ra khỏi nhà suýt chút nữa hôn mê, nàng gắng gượng cưỡi ngự kiếm bay về cực bắc, nơi đó quanh năm băng tuyết che phủ, phóng tầm mắt nhìn đến đâu đều là Tuyết Sơn trải dài trắng xóa, cũng nhờ Băng Hàn mà đau đớn trong cơ thể nàng bớt đi phần nào.

Bên trong Băng Thiên Tuyết Địa, lúc này Dụ Tư Dực mới biết cái gì gọi là --- sống không bằng chết.

Mười năm ròng rã sống ở nơi trời đông giá rét, Dụ Tư Dực cũng không biết làm thế nào mà nàng có thể vượt qua quảng thời gian đó, mỗi một lần muốn từ bỏ, muốn đóng băng tại đỉnh Tuyết Sơn, thì sợi hồng tuyến xuất hiện trên cổ tay, gọi nàng tỉnh dậy từ trong tuyết lạnh.

Có vài lần, nàng đau đớn đến nỗi xuất hiện ảo giác, hoảng hốt nhìn thấy tiểu cô nương bi thương đi về phía nàng, ôm thi thể đông cứng gào góc.

May thay tất cả chỉ là huyễn ảnh, A Giản được người Dụ gia bảo vệ rất tốt, nàng đi đâu tiểu hài nhi cũng không biết, bằng không với tính cách của nàng, ắt sẽ khóc nhè.

Nghĩ tới tiểu hài nhi vì nàng rơi nước mắt, trong lòng Dụ Tư Dực phát nhiệt, nội tâm cứng rắn mạnh mẽ trở nên mềm mại, hướng về phía ba vị trưởng bối, nói: "A Giản tính cách đơn thuần, những việc đã qua, ta không muốn nàng bận lòng."

Phùng Kha nghe hiểu hàm ý trong lời nói, một lần nữa âm thầm tán thưởng, dù bên ngoài lãnh mạc vô tình, nhưng trong lòng luôn trọng tình trọng nghĩa, mối nhân duyên này, chỉ mong Tiểu Giản không phụ tấm lòng của Tư Dực.

Trong lúc mọi người nói chuyện ở phòng khách, tiểu cô nương đã thay y phục bước ra.

Dáng người yểu điệu thướt tha, chỉ đứng yên một chỗ đã hấp dẫn ánh mắt người khác, dù sao, hôm nay là lần đầu tiên ra ngoài cùng người thương.

Y phục trên người Giản Tùy Tâm màu vàng nhạt, thanh nhã lại kiều diễm, Kim Hàn Ngọc lơ lửng bên hông phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cảm thấy ánh mắt bốn người nhìn mình có chút minh diễm cảm động, trên mặt thiếu nữ hiện lên vẻ sốt sắng, khuôn mặt thanh tú không tì vết ửng đỏ, ngay cả chóp mũi cũng mang theo giọt mồ hôi, một cơn gió thổi qua, góc áo khẽ đung đưa, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt ống áo, cặp mắt linh lệ xấu hổ, do dự một lúc mới bước chân đi tới trước mặt người thương.

Thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, dưới ánh mặt trời càng tươi sáng chói mắt, Dụ Tư Dực nhìn đến phát ngốc.

Phùng Kha nhìn ra tiểu cô nương chăm chút trang phục tỉ mỉ, nhớ tới hôm nay là thất tịch, ba người nhìn nhau cười cười, không muốn quấy rầy sư đồ gặp nhau, liền rời khỏi phòng khách.

Tiểu cô nương thấy trưởng bối đi rồi, hồng nhiệt trên mặt mới tiêu đi chút, trước đây mỗi lần nàng hỏi khi nào Dụ Tư Dực mới về, lúc nào Phùng Kha cũng chọc ghẹo, nói nàng là tiểu tức phụ Dụ gia nuôi từ bé, rõ ràng đơn giản là lời trêu đùa, những mỗi một lần đều khiến nàng đỏ mặt, hồi hộp không thôi, Giản Tùy Tâm cảm thấy hài lòng, không nhịn được mà nuôi hy vọng xa vời, nếu đây là sự thật thì tốt bao nhiêu.

"Sư tôn..."

Dụ Tư Dực thích nhất dáng vẻ ngoan ngoãn e thẹn của Giản Tùy Tâm, tuy trên mặt không biểu lộ nửa phần, nhưng trong lòng đã mềm mại thành một mảnh.

"Chuẩn bị xong?"

Tiểu cô nương cắn môi gật gù, bất ngờ bị một bàn tay lạnh lẽo mềm mại nắm chặt tay nàng, một giây sau, bên tai vang lên giọng nói từng xuất hiện vô số lần trong mộng: "Năm đó, ta cũng nắm tay ngươi như vậy, mang về Dụ gia."

"Lúc đó ngươi vừa gầy vừa nhỏ, bây giờ, trở thành Đại cô nương."

Dụ Tư Dực nói, trên môi nở nụ cười, quay đầu nhìn tiểu cô nương, đúng như dự đoán, khuôn mặt tiểu hài nhi đỏ nhàn nhạt, hai quả lê nhỏ khi ẩn khi hiện, thật giống như lúc còn bé, đáng yêu làm người nhìn muốn hôn một cái.

"Vì sao đột nhiên Sư tôn nhắc tới chuyện này?"

Trước khi quay về, Dụ Tư Dực nghĩ qua tiểu cô nương nay đã trưởng thành, nhưng giờ phút này vẫn có mấy phần cảm giác vô thực, nàng xoay mặt đi cười cười, vẫn chưa trả lời, một lần nữa cảm thấy may mắn, năm đó không để tiểu cô nương này chạy mất.

Hai người nắm tay bước đi, động tác rất tự nhiên.

Dụ gia cách chân núi một khoảng dài, hai người sóng vai cạnh nhau, như ngầm hiểu ý, tuy đi chậm nhưng mỗi một bước chân đều bao gồm ôn nhu và yêu thương.

Tiết trời lúc này chuyển từ hè sang thu, gió nhẹ thổi qua, trêu chọc đám hoa dại trên núi tỏa ra mùi hương thoang thoảng, cũng không biết bao lâu mới đi hết đoạn đường, mặt trời sắp xuống núi, Giản Tùy Tâm có hơi không nỡ, nàng thật sự rất thích bên cạnh nữ nhân này, hết thảy ái mộ cả hai đời đều dành cho nàng mà vẫn cảm thấy chưa đủ.

Các nàng cùng nhau đi một đoạn đường, chỉ hận không thể đi tới mấy ngày mấy đêm.

Đây là lần đầu tiên Dụ Tư Dực đón thất tịch, nghe Dụ Thi Linh nói, lễ thất tịch, phố thị phồn hoa náo nhiệt, vào buổi tối, thiếu nữ khuê các ngày thường đóng cửa trong nhà, hôm nay cũng sẽ gặp gỡ ý lang quân, cầu ông trời ban cho mình một mối nhân duyên tốt.

Sắc trời dần tối, không thể cứ mãi trì hoãn ở chân núi, hai tay hơi động, nắm chặt bàn tay nhỏ, nửa ngày trôi qua, mới không nỡ mà buông ra.

Cùng lúc tiếng chim hót nhàn nhạt vang lên, tiểu cô nương không hiểu hiện lên vài tia oan ức, yên lặng thu tay vào tay áo, đợi nàng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một con Phượng Hoàng to lớn mỹ lệ, chưa đợi nàng phản ứng, đã bị Dụ Tư Dực nắm lấy eo kéo lên tấm lưng mềm mại.

Mặt trời trốn đằng sau khiến những đám mây biến thành màu đỏ nhạt, Giản Tùy Tâm chỉ cảm thấy tim nàng đập càng lúc càng nhanh, lén liếc mắt một cái, nhìn thấy nữ nhân đang ôm nàng trong lòng đưa mắt nhìn về phía trước, lúc này Giản Tùy Tâm mới thả lỏng một chút.

Kim Hoàng vẫy cánh, vung lên một trận gió to, theo sau là tiếng phượng hót vang trời, Kim Hoàng vọt lên từ mặt đất, mở rộng hai cánh, cứng cáp mạnh mẽ, Giản Tùy Tâm nhìn thấy có chút dị dạng không đúng, Kim Hoàng ngày trước và bây giờ tựa hồ có chút khác biệt.

Dụ Tư Dực bế quan mười năm, nói vậy hiện nay đã bước vào Viên Mãn cảnh, tu vi cao như thế, đại khái Hồn thú của nàng phải mạnh hơn mà thôi.

Kim Hoàng lướt nhanh trên không trung, một lúc sau đã giảm tốc độ, cuối cùng đứng trước một cổng thành cao lớn nghiêm trang.

Tân Châu thành nơi có phàm nhân tụ tập gần Dụ gia nhất, có tới hàng ngàn hàng vạn người sinh sống, xưa nay vốn phồn hoa, mà hôm nay là thất tịch, càng náo nhiệt phi thường, trên đường rộn rộn ràng ràng, người người chen chúc, hai bên đường treo hoa đăng màu đỏ, lần đầu tiên hai người nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời ngừng lại trước cổng thành nửa ngày, sau đó mới nhấc chân tiến vào.

Đường xá quá đông người, tiểu thương buôn bán nhộn nhịp, Giản Tùy Tâm lẫn trong đám người, nhìn rồi lại nhìn, tầm mắt không biết nên để vào nơi nào, không cẩn thận, nàng và Dụ Tư Dực bị đám người tách ra.

Tiểu thương phía sau lưng hỏi nàng muốn mua hoa đăng hay không, bán rẻ cho nàng, tiểu cô nương nào có tâm tình quan tâm những thứ này, bất an đứng tại chỗ, không dám đi loạn, cũng không biết qua bao lâu, đối diện xuất hiện một nữ tử thân mang bạch y, chính là Dụ Tư Dực nàng luôn tâm tâm niệm niệm.

"Sư tôn!" Tiểu cô nương giống như hài tử lạc đường, lúc này tìm thấy người thương, không quản nhiều, đi ngược đoàn người muốn đi về phía đối diện, nàng bị đám người đẩy tới đẩy lui, trâm cài tinh xảo trên đầu rơi xuống tự lúc nào cũng không hay.

Dụ Tư Dực đứng ở phía xa, nhìn thấy tiểu cô nương mặt mày lo lắng tìm nàng, bước chân ngày càng gần hơn, đợi đến khi hai người ở cùng một chỗ, Giản Tùy Tâm mới phát hiện trên tay Dụ Tư Dực cầm đèn hoa đăng, mặt trên còn vẽ hoa sen, rất hợp với nàng.

"Lúc nãy thấy đèn hoa sen rất đẹp, muốn mua một cái, quay lại đã không thấy ngươi." Dụ Tư Dực đưa hoa đăng tới trước mặt Giản Tùy Tâm, khóe môi cong lên, thấy tiểu cô nương bất động ngây ngốc, lại hỏi: "Không thích sao?"

Thật ra nàng muốn mua đèn đồng tâm, nhưng hôm nay là lễ thất tịch, đèn đồng tâm có ý nghĩa đặc biệt, suy nghĩ một hồi, lo lắng dọa tiểu đồ đệ sợ, cuối cùng chọn mua đèn hoa sen.

"Rất thích." Giản Tùy Tâm đỏ mặt sững sờ nửa ngày, lúc này đưa tay run rẩy nhận lấy.

Có lẽ Sư tôn không biết ý nghĩa của nó, đèn hoa sen chính là cầu yêu, đèn đỏ là cầu thân, mà đèn đồng tâm đại diện cho một đời một kiếp.

Lễ thất tịch, hoa đăng không thể tùy tiện trao cho người khác.

Trên đường người lui người tới, nam nam nữ nữ trên tay đều cầm theo hoa đăng, Giản Tùy Tâm nghe âm thanh huyên náo bên tai, trong lòng càng khẩn trương, rộn ràng, nàng cúi đầu chăm chú nhìn đèn hoa sen trong tay, đèn nhỏ đung đưa, chiếu lên khuôn mặt nhỏ đang đỏ phừng phừng.

Dụ Tư Dực không biết ý nghĩa của từng loại hoa đăng, thấy tiểu cô nương nhìn đèn hoa sen chằm chằm không rời mắt, còn tưởng vì lần đầu nhìn thấy nên cảm thấy mới mẻ, khẽ cười nói: "Nếu ngươi thích, mỗi loại đều mua một cái."

Dứt lời, một nam tử cần đèn uyên ương đi tới, tranh vẽ trên đèn vô cùng sống động, Dụ Tư Dực cảm thấy rất đẹp, dắt tay tiểu cô nương chỉ vào hoa đăng trên tay nam tử.

"Ta thấy đèn uyên ương kia cũng không tệ."

Đèn uyên ương, là bày tỏ tâm ý.

Khuôn mặt tiểu cô nương, đỏ rực một mảnh.

- --------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Vừa lúc cây chanh, chua xót.