Làm Dâu Nhà Giàu - Vô Thường

Chương 2: Tình Yêu Đáng Giá Bao Nhiêu?



“Con thực sự muốn lấy cô ta làm vợ? Lục Đông Thâm, con tỉnh táo lại đi có được không? Con muốn mẹ tức chết con mới hài lòng có đúng không?”

Tất cả mọi người ở bên ngoài đều nói cô ở bên cạnh Lục Đông Thâm đều là vì tiền của anh.

Bọn họ nói quả thật không sai, nhìn người đàn ông hào hoa, giàu có, có sự nghiệp vững chắc như vậy, không có cô gái nào là không động tâm cả.

Tịch Miên cũng cho rằng anh ở bên cạnh cô là vì hứng thú nhất thời. Dù sao thì trái tim của đàn ông hào hoa lắm tiền cũng là thứ khó nắm bắt.

Nhưng thời gian trôi qua, thứ khiến cho cô muốn ở lại bên cạnh Lục Đông Thâm lại là sự dịu dàng, ấm áp của anh. Thứ mà từ nhỏ cô đã luôn khao khát có được.

Không ai hiểu được, đứa trẻ mang tuổi thơ thiếu thốn tình thương như cô dùng cả cuộc đời để mong tìm kiếm cho mình một chốn nương tựa.

Mỗi một khi cô cần, anh đều sẽ chạy đến bên cạnh cô. Anh luôn ôm cô một cách dịu dàng như vậy.

Còn nhớ khi bà nội của Tịch Miên bệnh nặng phải nhập viện, cô đã khóc rất nhiều. Phải biết bà nội là gia đình duy nhất còn lại của cô. Nếu như mất đi bà ấy, cô sẽ mất tất cả.

Lúc hoảng loạn đó, cô đã gọi cho Lục Đông Thâm. Anh đang tham dự một cuộc đàm phán rất lớn ở nước ngoài nhưng đã nhanh chóng đáp phi cơ chạy về với cô. Cũng nhờ có anh sắp xếp bác sĩ tốt nhất mà bà nội cô mới có thể qua khỏi.

Dần dần, ngoài bà nội ra thì Lục Đông Thâm chính là người quan trọng thứ hai trong cuộc đời cô.

Đây không phải là lần đầu tiên mẹ của Lục Đông Thâm tỏ thái độ khó chịu về việc anh quen cô.

Lần đầu tiên gặp mặt mẹ của Lục Đông Thâm đã thẳng tay ném cho cô một xấp tiền trước mặt.

“Cô là Tịch Miên?”

“Phải, bác là.”

“Lục Đông Thâm là con trai tôi. Cô biết hôm nay tôi tới đây là để làm gì chứ? Tiền con trai tôi bao nuôi cô không đủ hay sao mà cô còn phải đi hát góp vui cho người khác như vậy chứ?”

Hôm nay khi đến hộp đêm, cô đã cảm thấy vô cùng kỳ lạ rồi. Kết quả lại được một người phụ nữ bao cả phòng chỉ để gặp riêng cô.

Người ta nói, với xuất thân của cô, kiếp sau cũng không có cửa bước vào Lục gia. Đừng mơ mà làm dâu nhà giàu.

Cô vẫn biết điều đó và chưa bao giờ dám vọng tưởng về điều đó. Nhưng hôm nay được gặp trực tiếp mẹ của Lục Đông Thâm, cô mới cảm nhận thấy khí chất của phu nhân giới hào môn là điều không thể xem thường được.

“Cô nói đi, con trai ta trả cô bao nhiêu tiền để cô ngủ với nó?”

“Bác à, cháu tôn trọng bác vì bác là mẹ của Đông Thâm. Nhưng cũng xin bác hãy tôn trọng cháu một chút.”

“Đây là ba mươi vạn, hãy tránh xa con trai của chúng tôi ra. Thằng bé là cậu cả nhà họ Lục, là người thừa kế của tập đoàn Lục Thị. Còn cô chỉ là một con hát, xướng ca vô loài, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cho cô bước chân vào nhà họ Lục nửa bước đâu.”

“Bà Lục, lấy lại tiền của bà đi. Tôi không phải loại phụ nữ đó. Tôi ở bên cạnh anh Đông Thâm không phải là vì tiền như bà nghĩ đâu.”

Ánh mắt của bà Lục thoáng hiện ra một tia khinh thường. Bà ta không hề có ý thu hồi lại tiền mà ngược lại còn rút từ trong ví ra một tờ chi phiếu đưa cho cô.

“Hãy ra một cái giá đi! Cô nói… cô ở bên cạnh Đông Thâm không phải là vì tiền, vậy thì cô định nói là vì cô yêu nó chắc? Tôi sẽ trả theo ý cô muốn, những thứ không mua được bằng tiền là bởi vì nó chưa đạt được đến lòng tham của cô đâu đúng không?”

Tịch Miên ghét nhất chính là ai coi thường cô, cô trực tiếp đứng dậy khỏi bàn. Đúng thật là những người nhà giàu là những người coi khinh người khác, trong mắt bọn họ mọi thứ đều có thể mua được bằng tiền.

Nhưng mà không phải là bao gồm cả cô.

Cô tôn trọng bà vì bà là mẹ của người đàn ông cô yêu. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó thôi, cô sẽ không bao giờ để người khác chà đạp lòng tự trọng của mình ở dưới đáy bàn chân.

“Nếu như bác muốn thì hãy nói con trai bác trực tiếp chia tay cháu. Còn cháu sẽ không bao giờ chia tay anh ấy đâu, bởi vì con trai bác đã nói cho dù bác trả bao nhiêu để bắt cháu rời xa anh ấy thì anh ấy cũng sẽ trả gấp đôi để cháu ở lại bên cạnh anh ấy.”

“Nhân lúc tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng thì hãy mau biết điều mà cút đi. Bằng không tôi sẽ khiến cho cô cả đời này phải hối hận vì dám khiêu khích tôi đấy.”