Làm Gối Ôm Cho Hào Môn Chó Dại

Chương 7: Thịnh thế bạch liên



Thay quần áo xong, Hàn Thịnh từ phòng ngủ đi ra liền thấy Trì Thược đang ngồi trong phòng bếp an tĩnh ăn cơm.

Thanh niên gò má xinh đẹp, chỉ ngồi ở chỗ đó, cũng đã có khí tức thanh nhuận, giống như cậu đem đến cho căn nhà không hề có sinh khí này của Hàn Thịnh một tia sinh cơ phồn thịnh.

Loại khí tức này khiến cho Hàn Thịnh đang đứng yên ở cạnh cửa, cũng có chút luyến tiếc không muốn rời khỏi nơi an lành này.

Hàn Thịnh đi tới gần bàn ăn, lên tiếng đánh vỡ bình tĩnh khiến người khác quyến luyến này.

"Một lát nữa sau khi ăn xong, tài xế sẽ đưa cậu trở về." Ánh mắt của Hàn Thịnh lại rơi xuống trên đôi môi của Trì Thược.

Như là vừa mới phát hiện, đôi môi của thanh niên có hình dáng rất đẹp.

Mà lúc này bởi vì Trì Thược vừa mới uống nước xong, trên bờ môi nhạt màu của cậu còn dính chút nước. Vì vậy, liền khiến cho đôi môi cánh hoa kia lập tức tràn đầy thủy quang liễm diễm.

Đột nhiên lại xuất hiện mê người.

Hàn Thịnh ánh mắt càng thêm tối tăm.

Nhưng mà đồng sắc của hắn vốn dĩ đậm màu, cho nên xem như lúc này con ngươi có biến hóa, thì Trì Thược vẫn không phát hiện ra được. Trì Thược sở dĩ sẽ lưu lại nơi này ăn bữa sáng, mà không phải lập tức rời đi chính là vì có một chuyện muốn hỏi Hàn Thịnh.

Lời nói đến bên khóe môi, nhưng cậu lại thấy Hàn Thịnh giống như lập tức phải ra cửa. Trì Thược sờ sờ môi, cuối cùng chỉ là đem đôi đũa trong tay phải nắm chặt một chút.

Tình huống như vậy trước đây cậu chưa từng gặp qua, cho nên cũng không có bất kì kinh nghiệm gì để cậu so sánh. Hàn Thịnh đột nhiên quá phận như vậy, khiến trong lòng Trì Thược có chút lui bước cùng trốn tránh.

Trì Thược không nói gì, chỉ gật đầu ừ một tiếng. Hàn Thịnh cũng thoáng gật đầu, liền xoay người rời đi.

Cửa phòng vừa mở ra, liền lập tức được đóng lại.

Trì Thược quay đầu lại tiếp tục ăn cơm. Cho dù là động tác hay thần sắc, thì cậu đều biểu hiện đến vô cùng bình tĩnh, không hề có chút dị thường nào. Nhưng chỉ có mình cậu biết, vào giờ phút này, trong lòng cậu cũng không có nhiều bình tĩnh như vậy.

Vừa nãy, lúc Hàn Thịnh cùng cậu nói lời từ biệt. Người kia nói hắn phải đi trước, Trì Thược cảm thấy ngoài kinh ngạc còn có kì quái. Cậu cũng không biết sao lại như vậy, thế nhưng cậu lại có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt nghiêm túc của hắn.

Lúc Hàn Thịnh cười, khóe miệng rõ ràng không có bất kì độ cong nào. Nhưng Trì Thược chính là biết được đối phương tâm tình không tệ. Mà nguyên nhân của việc không tệ kia, thì Trì Thược không hề hoài nghi, chính là bởi vì cậu.

Xem toàn bộ trạng thái tinh thần của Hàn Thịnh, hẳn là tối hôm qua hắn ngủ rất ngon. Trì Thược nhớ tới việc, người này từng cho cậu xem qua báo cáo kiểm tra của bệnh viện, trên đó xác minh việc hắn có chứng mất ngủ rất nghiêm trọng.

Mới vừa rồi trên bàn ăn, hai người ở khoảng cách gần như vậy. Trì Thược liền phát hiện, tơ máu trong đôi mắt Hàn Thịnh không cũng không còn dày đặc như trước kia nữa. Cho nên, thân thể của cậu đối với Hàn Thịnh mà nói, thực sự có tác dụng trị liệu chứng mất ngủ.

Trì Thược mang một bụng đầy tâm tư mà tự hỏi.

Không biết đĩa rau đã bị cậu ăn hết từ khi nào, nhưng Trì Thược lại chỉ một mực ăn cơm. Dì giúp việc từ phòng bếp đi ra, thấy Trì Thược đang mất tập trung liền muốn nhắc nhở cậu một chút, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi.

Sợ chính mình quá mức nhiệt tình, sẽ đem đứa nhỏ này dọa sợ. Bà vẫn là lần đầu tiên thấy Hàn Thịnh dẫn người khác về nhà, hơn nữa ngày hôm qua còn là ôm trở về.

Thấy thái độ đối xử của Hàn Thịnh với thanh niên, hiển nhiên là cực kì để ý đứa bé này. Tuy rằng người Hàn Thịnh yêu thích là nam, nhưng nam nữ thì cũng chẳng sao cả.

Dù sao, vẫn tốt hơn việc Hàn Thịnh chỉ có một mình.

Hơn nữa, chỉ bằng vào khuôn mặt tuấn tú của thanh niên này, cũng đủ để khiến người khác lần đầu tiên thấy cậu, trong lòng liền không khỏi sinh ra yêu thích.

Trì Thược ở bên kia chậm rãi ăn cơm, thì bên này dì Giang đã suy nghĩ tới việc, có nên đem chuyện Hàn Thịnh đem người ta về nhà ngủ, nói cho ba mẹ hắn một tiếng.

Hàn Thịnh mặc dù không phải con trai độc nhất của Hàn gia, nhưng kỳ vọng của cha mẹ hắn đối với hắn lại cực kì cao. Mắt thấy những hài tử cùng thế hệ ở nhà khác, đều đã có thể chạy có thể nhảy, thậm chí còn có thể đi mua nước tương, nhưng Hàn Thịnh ngay cả tình nhân cũng không có lấy một người.

Chỉ là đối với tính cách cùng tính khí của Hàn Thịnh, cho dù là cha mẹ hắn đứng ra, thì việc hắn không thích, cũng không ai có thể buộc hắn làm.

Người yêu của Hàn Thịnh là nam, như vậy chuyện đứa nhỏ, thì chỉ có thể ở bên ngoài nhận con nuôi hoặc là từ trong Hàn gia nhận nuôi một đứa.

Dì Giang đều đã suy nghĩ đến cả vấn đề về đứa nhỏ.

Sau khi cơm nước xong, Trì Thược liền lấy một tấm khăn giấy lau miệng. Cậu vừa đứng lên định giúp đỡ thu dọn bát đũa, thì dì Giang đã bước nhanh tới tiếp nhận bát đũa từ trong tay Trì Thược.

"Tôi đến, tôi đến, cậu đừng làm bẩn tay." Dì Giang không để cho Trì Thược hỗ trợ. Hơn nữa, ánh mắt nhìn về phía của Trì Thược, cũng giấu không được vẻ yêu thích sắp tràn ra.

Như là đang nhìn ------

Trì Thược trong lúc nhất thời cũng không rõ ràng lắm.

"Người trẻ tuổi các cậu cứ bận rộn việc của mình, nơi này để tôi tới thu thập là được, cậu nếu bận cứ đi trước đi." Dì Giang một bên vừa thu dọn vừa nói.

Trì Thược từ trong nhà đi ra, lại đi thang máy xuống dưới lầu. Sau khi xuống dưới lầu, đi ở trên lối đi bộ, thì Trì Thược lúc này giống như mới cảm giác được về tới hiện thực.

Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, mọi chuyện xảy ra đều có vẻ hơi không chân thực. Cậu uống rượu say, sau đó lại ngủ ở trong xe, cũng không hề hay biết mà ngủ thẳng tới khi về đến nhà của Hàn Thịnh.

Trước đây, cậu cũng không phải chưa từng uống say, nhưng ngày hôm qua làm sao lại ngủ say đến như vậy. Giống hệt như heo chết, cũng may là còn chưa bị người khác đem bán.

Trì Thược cong môi cười cười, loại phương thức điều tiết bản thân này, ngược lại khiến cho những chuyện phiền lòng tối hôm qua quấy nhiễu cậu, giống như cũng trở nên không còn quan trọng mấy.

Xe tới chân núi ắt có đường. Không có gì là không thể giải quyết.

Chuyện lúc trước cùng Hàn Thịnh, Trì Thược đều gạt người bên cạnh, bao gồm cả người đại diện Hạo ca. Người duy nhất biết chuyện này là trợ lí Tiểu Nghiêm, Trì Thược cũng từng cố ý căn dặn cậu ta cũng phải giữ kín.

Thủ đoạn của Hàn Thịnh bọn họ đều rõ như ban ngày, nhưng thực ra Trì Thược cũng không lo lắng cho mình. Tuy rằng, thời gian tiếp xúc cùng Hàn Thịnh, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng Trì Thược không hề có lí do mà tin tưởng Hàn Thịnh sẽ không làm tổn thương đến cậu.

Chỉ là những người khác ngoại trừ cậu, thì Trì Thược cũng không thể bảo đảm. Dặn dò Tiểu Nghiêm đừng nói, ở một trình độ nào đó cũng là vì muốn bảo vệ đối phương.

Cứ như vậy qua hai ngày, Hạo ca liền lái xe đến dưới lầu Trì Thược. Sau khi nhận được điện thoại, Trì Thược liền cầm chìa khóa nhanh chóng ra cửa.

Ngồi vào trong xe, Hạo ca quay đầu quan sát quần áo Trì Thược mặc hôm nay, áo lót T shirt màu trắng, áo lạnh bằng bông màu đen, dưới thân cũng là quần thấp eo màu đen.

Vẫn là phong cách Trì Thược yêu thích từ trước tới nay. Đều nói người là dựa vào ăn mặc, nhưng kì thực những lời này nói ngược lại cũng rất đúng. Quần áo phổ thông, nhưng được mặc ở trên người có tướng mạo tốt cũng có thể trở nên chói lóa trong nháy mắt.

"Bữa tiệc hôm nay, có thêm mấy nhà đầu tư." Hạo ca khởi động xe, đồng thời thu hồi ánh mắt, cùng Trì Thược đang ngồi ở vị trí phó lái nói.

Ngữ khí cố ý ngừng lại một chút, dư quang lại liếc nhìn Trì Thược. Chú ý tới khóe miệng cậu mím chặt, hắn mới nói tiếp: "Tôi biết cậu cũng không muốn đi đường tắt gì gì đó."

"Cũng chỉ là tùy tiện ăn một bữa cơm mà thôi, làm quen một chút, coi như biết được nhiều thêm mấy người."

Hạo ca không muốn để Trì Thược nghĩ rằng, hắn đang dẫn cậu đi tiếp nhận quy tắc ngầm, nên mới cố ý giải thích với cậu một chút.

"Trừ cậu ra, còn có thêm mấy nghệ sĩ của công ty cũng sẽ cùng đi."

"Cảm ơn Hạo ca, khiến anh nhọc lòng rồi." Trì Thược cũng có điểm giới hạn của mình, nhưng trước khi chạm tới mức giới hạn này, thì cậu cũng không phải kẻ cố chấp ngu xuẩn không chịu thay đổi.

Chính xác như những gì Hạo ca nói, ăn bữa cơm mà thôi, cậu cũng không có tổn thất cái gì.

"Công ty sẽ không bỏ qua cậu, tôi cũng sẽ không." Ngay ngày hôm qua, Hạo ca liền thu được một tin, chính là chương trình thực tế mà hắn sử dụng ân tình để tìm cho Trì Thược một vị trí, lại bị người khác đoạt mất.

Hạo ca nói những lời này, là muốn trước tiên cho Trì Thược một châm dự phòng. Trì Thược lúc này vẫn còn chưa biết việc kia, cậu chỉ là có chút kì quái Hạo ca đột nhiên lại nói như vậy, nhưng ngược lại cậu cũng không nghĩ gì nhiều.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng."

Chờ đến chỗ ăn cơm, Trì Thược liền nhìn thấy được mấy khuôn mặt quen thuộc trên bàn ăn. Đặc biệt là một gã trong số đó, ánh mắt của gã lúc nhìn sang cậu, cùng mấy tháng trước đều giống nhau như đúc.

Nóng rực cùng thèm nhỏ dãi rõ ràng, giống như là bất cứ lúc nào cũng muốn nhào tới, sau đó lập tức lột bỏ quần áo của Trì Thược.

Ánh mắt kia khiến cho Trì Thược cảm thấy căm hận từ trong đáy lòng. Cậu dời đi tầm mắt nhìn về phía nơi khác, lần này vừa nhìn liền thấy được Phỉ Lộ đang ngồi ở bên phải của gã đàn ông kia.

Một tay của gã đặt ở ghế dựa sau lưng Phỉ Lộ, hai người dựa gần vào nhau, tư thái thế kia người tinh tường vừa nhìn liền biết quan hệ giữa hai người bọn họ. Quả nhiên, mình đoán không sai, Phỉ Lộ đây là muốn quyến rũ kim chủ.

Ngược lại khiến cho Trì Thược hơi kinh ngạc, chính là người Phỉ Lộ quyến rũ sẽ lại là gã kia. Nghe nói, gã ở trên giường có chút đam mê khiến người khác phải buồn nôn. Phỉ Lộ lớn lên lại da mỏng thịt mềm, ngoại hình là càng là loại đa số mọi người đều thích.

Ở bên ngoài, thì tính cách thiết lập của hắn cũng là ngoan ngoãn thanh thuần. Trì Thược chọn một chỗ cách xa hai người kia, sau đó liền ngồi xuống. Lúc ánh mắt căm hận của Phỉ Lộ nhìn cậu, Trì Thược lại chỉ là cười hữu hảo đáp lại Phỉ Lộ.

Trì Thược cười cho dù là ngụy trang, thì cũng dễ nhìn hơn so với rất nhiều người phát ra từ chân tâm, sáng rực như tranh vẽ, lại xán lạn như đào mận. Phỉ Lộ nhất thời bên trong hận ý, lại nhiều thêm một chút đố kị.

Hắn vừa bắt đầu liền biết, kim chủ hắn quyến rũ sẽ tìm tới hắn, hoàn toàn là bởi vì gã "muốn" Trì Thược mà không đạt được, lùi lại một bước liền chọn hắn làm vật thay thế.

Gã ở trên giường có ham mê biến thái, Phỉ Lộ nhiều lần bị dằn vặt đến mức có lúc cảm thấy, mình có thể sẽ chết ở trên giường đối phương. Nếu như không phải bởi vì Trì Thược, nói không chừng hắn căn bản sẽ không phải chịu loại vận mệnh như vậy.

Tất cả đều là do Trì Thược.

Trì Thược cũng mặc kệ hận ý của Phỉ Lộ cơ hồ sắp ngưng tụ thành thực thể. Nếu như nói trước đây, Trì Thược không hiểu tại sao Phỉ Lộ lại hận cậu như vậy, thì bây giờ thấy được cảnh này, cậu ước chừng đã có thể đoán được nguyên nhân.

Rõ ràng, người Phỉ Lộ nên hận hẳn là gã đàn ông bên cạnh hắn. Trì Thược tinh mắt, chú ý tới chỗ cổ tay lộ ra ngoài tay áo của Phỉ Lộ có một chút vết tích đỏ sậm, kết quả Phỉ Lộ lại cố tính muốn đem hận ý chuyển tới trên người cậu.

Trì Thược chỉ cảm thấy Phỉ Lộ thật sự đáng thương. Hắn nói hắn muốn tìm kim chủ, thì tốt xấu gì cũng phải lựa chọn một chút. Lại trèo lên một kẻ cặn bã có sở thích x ngược, cũng chỉ có thể nói hắn thật sự là có mắt như mù.

Trì Thược đột nhiên lại nở nụ cười, e rằng ngay cả chính Phỉ Lộ cũng biết được tất cả mọi chuyện, nhưng để đạt được mục đích của hắn, hắn biết rõ đối phương là kẻ cặn bã, nhưng vẫn muốn đi theo tìm ngược.

Người như vậy, đều không đáng được đồng tình.

Phỉ Lộ ngồi đối diện, trừng mắt nhìn khuôn mặt bình thản của Trì Thược, đôi mắt như muốn phun ra lửa. Người này vẫn luôn như vậy, biểu tình nhàn nhạt, thật giống như không có chuyện gì có thể đặt vào trong mắt của cậu.

Chỉ một mình ngươi cao quý, thanh cao đúng không, những người khác đều là rác thải. Phỉ Lộ càng nghĩ càng giận, đột nhiên biểu tình hắn biến đổi, đưa tay bưng lên ly rượu trước mặt.

Hắn khắp nơi đều là áy náy nói: "Trì ca, tôi có lời muốn nói với anh, vừa lúc cũng mượn cơ hội này, tôi muốn nói lời xin lỗi với anh."

Phỉ Lộ thanh âm không lớn, nhưng lại đem lực chú ý của mọi người trên bàn ăn đều hấp dẫn đến đây, hấp dẫn đến chỗ hai người là hắn và Trì Thược. Một ít người đã biết chuyện, thì nhất thời lộ ra thần sắc mong đợi xem kịch vui.

Ánh mắt của Trì Thược đối diện với Phỉ Lộ, chỉ thấy trong mắt đối phương không hề có áy náy, mà chỉ có ác liệt trào phúng cùng châm biếm.

"Thực sự xin lỗi vì đã lấy vai diễn của anh, Trì ca anh nhất định rất yêu thích vai diễn này đi. Tôi cũng không biết tại sao công ty lại an bài như vậy, có phải là do Trì ca anh được an bài công việc khác, hai bên có xung đột, cho nên anh mới không thể không từ bỏ nhân vật này?"

Phỉ Lộ mấy câu nói đến rõ ràng, còn kém ở trên trán mình khắc mấy chữ lớn 'Đây chính là thịnh thế tiểu bạch liên'.

Đều làm diễn viên, Trì Thược mặc dù không quá thích công phu làm bộ làm tịch, nhưng trên căn bản thì kĩ năng diễn xuất của cậu so với Phỉ Lộ tốt hơn rất nhiều.

"Phải a, đúng là vì nhất thời có an bài khác. Không có chuyện gì đâu, cậu cứ việc nhận, cũng không cần phải có gánh nặng trong lòng. Nhân vật kia tôi nghĩ cậu trước đây chưa từng tiếp xúc qua, có thể sẽ khống chế không tốt. Ở chỗ tôi có bản phân tích nhân vật, lần sau tôi mang đến công ty, nếu cậu rảnh rỗi thì tới lấy."

Mắt thấy sắp giương cung bạt kiếm, đảo mắt một cái lại bị Trì Thược dùng tứ lạng bạt thiên cân đẩy ra rồi. Trì Thược cười đến gió xuân hòa khí, trái lại phía Phỉ Lộ, thì tươi cười trên mặt hắn lại dường như sắp chống đỡ không được.

Tác giả có lời muốn nói: chương sau Hàn tổng xuất hiện một cước đạp bay pháo hôi cùng cặn bã ^_^