Lâm Hạ - Bạch Lạc

Chương 1: Lâm Hạ



Năm nay Lâm Hạ vừa học hết cao trung, cô không chọn một trường học tốt mà lựa chọn học một trường học bình thường gần nhà, chuyên ngành quản lý văn phòng, mong rằng sau này có một công việc nhàn hạ, có nhiều thời gian có thể để cô có thể theo đuổi tình yêu của mình.

Tang Kiệt, đàn anh khóa trên mà cô theo đuổi đã ra trường, nhưng cô không ngại ngần điều đó, bởi Tang Kiệt có trí thông minh hơn người, vừa mới bước chân vào đại học hơn một năm đã có thể vừa đi học vừa đi làm ở một công ty lớn, điều đó khiến hàng tá người thán phục.

Chỉ là bản thân mỗi người đều không thể biết rằng Tang Kiệt có gia đình tương đối phức tạp, từ trước đến giờ mọi người chỉ biết đến anh sống trong một gia đình không hoàn hảo, mẹ anh sống tần tảo nuôi dưỡng anh đến khi anh vào đại học. Với gia cảnh như vậy mà anh lại có thể có thành tích vượt trội đương nhiên càng khiến cho bất kì một ai đi chăng nữa chỉ cần nhắc đến tên anh là ngưỡng mộ vô cùng.

Những năm cấp ba của Lâm Hạ cũng vậy, vì anh mà si mê thậm chí không ngại mất mặt. Cô sẵn sàng tuyên bố với tất cả mọi người chuyện cô thích anh, công khai tỏ tình cùng anh. Nhưng hai năm đấy đều không được anh một lời đáp lại.

Trên hành lang của ngôi trường cấp ba đó, lúc nào cũng có bóng dáng Lâm Hạ đứng bên ngoài nghìn vào Tang Kiệt bên trong. Bất kì giỡ nghĩ giữa giờ nào cô cũng dùng năm phút ít ỏi của mình để lên lầu ba ngắm anh trong lớp học. Cũng dường như Tang Kiệt biết đường điều đó liền không bao giờ bước chân ra khỏi cửa.

Gần cuối học kì một, cả trường đều trải qua cuộc thi thử giữa kì, cho đến khi nhìn bảng thông báo số điểm, Lâm Hạ cũng chưa một lần tìm đến tên của mình, mà chỉ nhìn chăm chú vào người đứng thứ hạng đầu tiên của khóa trên. Tuổi mười bảy ai cũng từng nông nổi, cho đến khi va vấp vào một điều gì đó không may mới khiên cho chúng ra nhận ra bản thân mình đi lầm đường lạc lối.

Đối với những đứa trẻ khác, các thầy cô cũng đau đầu vì họ mải chơi, trốn học, thậm chí cũng có nhiều người không có hứng thú với lớp học bổ túc kiến thức mà nhà trường đề ra cho. Nhưng Lâm Hạ thì khác, cô ấy vốn dĩ không phải là học sinh cá biệt chỉ là từ khi lên lớp mười một, cô liền nhìn trúng Tang Kiệt để rồi cuối cùng mỗi khi nhắc đến cô cả gia đình và nhà trường đều không biết nên nói điều gì thêm nữa. Lâm Hạ thường xuyên phải nghe lời quở trách của ba mẹ liền sinh ra phá phách, cô lười học hơn, thậm chí xếp hạng liên tục tụt xuống, nhưng cô vẫn liền tục phản hồi lại với già đình và nhà trường rằng cô đang thúc đẩy mọi người tiến lên tốt hơn.

Bởi vậy lên nhà trường mở một câu lạc bộ học tập của các anh chị khóa trên. Mỗi tối thứ tư hàng tuần, câu lạc bộ học tập của các anh chị khóa trên bổ sung thêm kiến thức cho các em khóa dưới liền kề. Lâm Hạ cũng đăng kí đi học vì đơn giản câu lạc bộ đó có Tang Kiệt.

Khi tất cả mọi người chăm chú học tập thì Lâm Hạ lại ngây ngô ngồi ngắm Tang Kiệt. Cho đến gần chín giờ tối khi mọi người đã học gần xong, mọi người liền nhanh chóng hoàn thành bài tập để có thể trở về nhà. Nhưng cuốn sổ của Lâm Hạ lại chả ghi được mấy chữ.

Cho đến khi mọi người vang lên câu nói tan học, Lâm Hạ uể oải thu dọn cặp sách nhưng lại nghe được một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

- Mọi người đi về, Lâm Hạ ở lại.

Khi mọi người dời khỏi chỉ còn lại Lâm Hạ cùng Tang Kiệt ở lại trong căn phòng, anh nhẹ nhàng cầm cuốn tập bước nhanh đến chiếc bàn cô đang ngồi, ngồi xuống bên dưới đối diện cô. Không gian dường như dừng lại. Trái tim Lâm Hạ rộn ràng rung lên, lần đầu tiên anh với cô có thể gần nhau đến như vậy.

Nhưng thời phút si mê của cô chẳng được bao lâu liền nghe thấy người con trai đối diện cất lên tiếng nói:

- Lâm Hạ, hôm nay mọi người cùng nhau giải toán, các bạn học khác làm được bảy bài, có những bạn lực học tốt hơn sẽ giải được mười bài, nhưng em nhìn lại vở của em xem, em thậm chí còn viết chưa đến nửa trang giấy. Nếu cứ như này, kết quả thi giữa kì của em sẽ ngoài top ba trăm người đấy.

- Vậy thì sao? Đàn anh Tang định dậy thêm bổ túc kiến thức cấp tốc cho e sao?

- Lâm Hạ, trước đây em không phải có thành tích tụt lùi như thế, đừng yêu đương nữa?

- Em thấy yêu đương với học tập không liên quan đến nhau, là học sinh tốt nhất cũng nên yêu đường mà. Em có thể chứng minh được điều đó.

- Được, vậy em chứng minh đi. Nếu em chứng minh được anh nhất định sẽ cho em một điều kiện,

Lâm Hạ vui vẻ cười thật tươi, đôi mắt cô khi cười cong hình bán nguyệt. Nhẹ nhàng đặt bút viết lên giấy từng dòng từng chữ một. Học sinh bằng ăn cộng ngủ cộng yêu đương. Heo bằng ăn cộng ngủ. Suy ra học sinh bằng heo cộng yêu đương, nếu học sinh không yêu đương nhất định sẽ bằng heo, vậy tội gì cô lại chấp nhận bằng heo mà không chấp nhận yêu đương chứ.

Nghe được lý luận của cô xong cũng khiến Tang Kiệt bất giác nở nụ cười, cô quá lém lỉnh. Nhưng câu tiếp theo cô nhất định đồi Tang Kiệt phải đồng ý điều kiện của mình. Nhưng anh đều không đồng ý. Mấy cái điều kiện của cô đều như là, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học, cùng nhau nắm tay, quay đi quay lại đều là không có điều gì tốt cho học tập hết. Cuối cùng điều kiện của Tang Kiệt đưa ra chính là anh sẽ dậy cô bổ túc kiến thức.

Từ sau hôm đó trở đi, mỗi một buổi chiều Lâm Hạ thường mang sách vở của mình đến tầng ba khi nhà hiệu bộ, sau khu nhà này có một mảng sân rộng có mái che, đủ để cho mọi người học nhóm. Nhưng nơi này từ trước đến giờ dường như chưa ai từng đến, chỉ đến khí Tang Kiệt đến đây xin phép các thầy cô dùng nơi này để dạy bổ túc cho Lâm Hạ.

Cứ mỗi buổi chiều hai người lại cùng nhau giải đề toán, thậm chí Lâm Hạ còn có thể giải được tất cả những bài toán trong chường trình phổ thông của khối mười hai, điều này khiến cho Tang Kiệt không khỏi ngạc nhiên, hóa ra tất cả những điều mọi người nhìn thấy thì ra đều là Lâm Hạ muốn nổi loạn mà thôi.

Cách ngày thi học kì một vài ngày, Lâm Hạ liền phát sốt, cô nghỉ học ròng rã gần một tuần, điều này khiến cho tốc độ học tập của cô so với các bạn cùng lớp liền thụt lùi mất một vài kiến thức. Tang Kiệt chỉ biết là Lâm Hạ không đến chỗ anh học tập, anh cũng ngại ngần nên không đến lớp cô hỏi thăm tình hình. Chỉ là bỗng nhiên Lâm Hạ không đến nơi này nữa, Tang Kiệt liền thấy không quen.