Lâm Hạ - Bạch Lạc

Chương 20: Trở lại thành phố



Mông lung một hồi lâu cuối cùng Lâm Hạ cũng chìm dần vào giấc ngủ. Chẳng hiểu do quán tính, hoặc do thói quen khi ngủ của Lâm Hạ đã thay đổi. Sáng ngày hôm sau khi tỉnh giấc lại, cô đã nằm trọn trong vòng tay của Tang Kiệt, không biết nên giải thích như nào để tránh ngượng ngùng. Chỉ đành tách ra khỏi vòng tay anh sau đó chuẩn bị bữa sáng.

Đây có lẽ cũng là bữa sáng đầu tiên cô chuẩn bị cho anh sau khi hai người gặp lại nhau.

Cả ngày hôm đó, Tang Kiệt dính lấy Lâm Hạ như sam, cùng nhau đi chợ, cùng nhau đi ra vườn nho, thậm chí cùng nhau nấu cơm, cùng nhau nói chuyện, tưởng chừng như hai người đang sống trong thế giới của riêng hai người họ, nhưng chẳng còn những bộn bề của cuộc sống.

Tang Kiệt cũng vì tìm được tung tích của cô mà vác máy tính đến tại nơi này, tranh thủ ngoài những lúc bám bíu Lâm Hạ, thì đều tập trung làm việc và giải quyết công việc nhanh nhất. Chỉ có Lâm Ngạn phía bên kia vừa ôm mẩu bánh mì vừa oán thán sếp đi để lại cho anh một núi công việc, nửa năm nay anh vừa mới biết đến yêu đương, vậy mà sếp không những không thông cảm cho anh, còn muốn anh bị người yêu bỏ giống sếp mới cam lòng sao. Nếu không phải hai người là bạn cùng chơi với nhau lâu năm, có lẽ Lâm Ngạn sẽ tuyệt đối không chấp nhận sống như vậy nữa.

Lâm Ngạn đang ngồi cắn dở chiếc bánh mì thì thấy phòng làm việc của anh mở ra. Lộ Phỉ Phỉ xách trên tay chiếc cặp lồng đến, nhìn anh cười thật tươi, từ khi cô không còn làm việc ở Tang Thị nữa thì đã đến làm việc ở một thương hiệu bán mĩ phẩm nhỏ, công việc không bó buộc nhiều thời gian, chủ yếu là tư vấn bán hàng qua mạng, vậy nên cô có nhiều thời gian để đi tìm Lâm Hạ hơn. Chỉ tiếc một điều là cô đã đi gần như hết các thành phố lân cận nhưng vẫn chưa tìm thấy Lâm Hạ.

Đôi lúc Lộ Phỉ Phỉ từng nghĩ không lẽ Lâm Hạ lại chạy trốn, nhưng đến khi cô biết được Tang Kiệt tạ lỗi với nhà họ Lâm, cô cuối cùng cũng không còn mắng nhiếc Tang Kiệt, sau thời gian đó, Lâm Ngạn cũng bảy tỏ lòng mình cùng cô, hóa ra đến khi này cô mới biết hai người đã vì nhau cùng rung động.

Vừa ăn cơm Lộ Phỉ Phỉ mang đến Lâm Ngạn vừa nói với bạn gái mình thông tin đã tìm được Lâm Hạ, điều này làm Lộ Phỉ Phỉ vui mừng như muốn phát điên, cuối cùng cũng có thể tìm được cô ấy, nếu đã vậy, cô nhất định cùng bạn thân của mình làm rõ bảy phần trăm cổ phần mà bạn thân đã được ông Tang tặng trong di chúc. Ít nhất cô ấy mất cả thanh xuân để theo đuổi một người, vậy mà không nhận phần đó thì thật uổng phí thanh xuân.

Quả nhiên qua vài ngày sau, Lâm Hạ cuối cùng cũng quay trở về cùng Tang Kiệt, hai người lại bên nhau như chưa có chuyện gì, đơn giản nhẹ nhàng cùng nhau trải qua cuộc sống giống như một đôi vợ chồng trẻ.

Chuyện hai người sống chung vốn trước giờ chưa hề che giấu, cũng không phải lần đầu hai người từng chung sống cùng nhau. Ban đầu khi biết hai người cùng sống chung ông bà Lâm đều khuyên ngăn con gái suy nghĩ lại. Ông bà đương nhiên hiểu Lâm Hạ yêu Tang Kiệt như nào, nhưng dù sao đi chẳng nữa cô vẫn là con gái, chưa gả vào nhà họ Tang đã đến đó ở cùng anh, sau này lo sợ con gái vì bị nghe những lời dị nghị mà buồn lòng. Lâm Hạ vẫn là một lần nữa sống cho tình yêu của mình. Hai người ở bên cạnh nhau hạnh phúc như vậy, có lẽ nào sau này vẫn phải chia xa.

Từ khi trở lại Lâm Hạ cùng Tang Kiệt đến Tang Thị để làm việc, cô không còn làm ở vị trí trợ lý của anh nữa, mà chuyển qua bộ phận dự án để làm, chăm chú chuyên tâm vào những công việc ở đây, đơn giảm chỉ là lo nguyên một mảng về xuất nhập khẩu.

Tập đoàn Tang Thị là tập đoàn có đường biển khá phát triển, có nhiều tàu thuyền lớn, đương nhiên cũng là phương tiện vận chuyển hàng hóa qua nhiều nước thuận lợi nhất. Đây cũng là phần cốt lõi để cho Tang Thị vững trãi trên thị trường hiện tại.

Nhưng món mồi béo bở cũng có lắm kẻ dòm ngó, nguồn thu nhập này càng khiến cho nhiều người muốn chiếm dụng làm của riêng của chính mình. Trong ngoài đều dòm ngó khiến Lâm Hạ mỗi lần lên hồ sơ kiểm hàng cũng tốn quá nhiều thời gian và công sức.

Nhưng đã là món mồi đương nhiên cũng có nhiều kẻ gặm nhấm, trong có ngoài có, khiến cho nhiều người vốn dĩ không ngờ tới nên xuất hiện sẽ phải xuất hiện.

Hôm nay một vị khách không mời đã đến cửa Tang Thị, người này vốn dĩ trước giờ Lâm Hạ không để ý đến, chỉ có một vài lần từ thời còn là sinh viên đại học đã từng gặp qua một vài lần, là bạn của Viêm Thịnh, trước giờ cũng chảng mấy khi nói chuyện qua, nhưng đã gặp lại không nói cùng nhau cũng có phần không được lịch sự lắm.

Hà Dĩ Lăng nhìn qua nhìn lại xung quanh căn phòng của Lâm Hạ, nơi này được trang trí quá đơn giản, nhưng nói qua nói lại, sự đơn giản này lại làm nổi bật lên khuôn mặt của cô ở nơi này, giống y như một bông hoa hướng dương ngược nắng.

- Lâm Hạ, nhiều năm không gặp, hiện tại em làm việc ở căn phòng nhỏ bé này có thiệt thòi quá không, bông hoa nhỏ như em đáng lẽ lên đến một nơi nào đó để có thể khoe sắc thắm đượm, nơi này, không hợp với em đâu.

- Khoe sắc như nào, là mỗi ngày mặc một bộ đầm thật đẹp, trên mặt trang điểm đủ loại son phần kèm mùi nước hoa, sau đó hàng ngày đi cùng công đi đến gặp đủ các loại khách hàng sao?

- Sao em nặng lời vậy, nếu em không muốn gặp khách hàng nhiều, em có thể chỉ cần gặp một mình anh, được không, anh nghe Vương Cảnh Chiêu nói em vẫn chưa có bạn trai, nếu em không ngại anh có thể cùng em..

- Hà Dĩ Lăng, trước khi nói chuyện nào đấy nên tháo nhẫn kết hôn ra. Anh đã có vợ rồi, vì sao vẫn còn thói chăng hoa thèm của lạ vậy. Hơn nữa, nơi này tôi không nói chuyện phiếm, tôi chỉ nói chuyện công việc, nếu anh không thiện chí, vậy mời anh dời đi nơi khác.

- Kiêu ngạo vậy sao? Được vậy anh cùng em nói chuyện công việc, sắp tới anh muốn chuyển một lô hàng từ trong nước sang Mỹ, muốn tham khảo giá vận tải bên em, nếu hợp lý anh có thể cho em cả phần trăm hoa hồng, cho em thêm một chút tiền mua bộ đầm để mặc, dáng người em nếu mặc một bộ đầm body ôm sát, có lẽ không ít ánh mắt dõi theo.

- Số lượng hàng, số kiện, khối lượng, tôi sẽ tính chi phí và gửi cho email cho anh.

Lâm Hạ lạnh lùng thốt ra từng lời nói nhỏ nhẹ, ngỏ ý tiễn khách cũng giống như ngỏ lòng không muốn phiền hà, tâm tư Lâm Hạ chỉ đặt lên một mình Tang Kiệt, cho dù người đàn ông như nào đi chăng nữa cũng chẳng thể có nổi hào quang giống như của Tang Kiệt mỗi khi dứng trước mắt cô.