Lâm Hạ - Bạch Lạc

Chương 27: Muốn đón cô trở về



Cả ngàn câu hỏi trong đầu anh nối tiếp nhau nhưng chỉ hiện rõ lên một câu hỏi duy nhất đó là cô ấy còn yêu anh nữa không?

Tang Kiệt nhớ lại lời nói khi đó cô đã nói với anh "Tang Kiệt, gặp phải chuyện như này bản thân em cũng rất hoang mang, bản thân em lo sợ chính em là người bị xâm hại, nhưng anh thì sao, đứng từ cương vị là bạn trai của em, anh có nhìn thấy trên người em có vết thương không, thậm chí anh còn không hề che chắn giúp em mà lại đứng nơi đó chất vấn em". Quả thật khi đó trên người cô vết thương chi chít, nhưng anh lại chẳng còn tâm trí để hỏi cô có đau không, có muốn anh giúp cô trả thù không.

Khi đó anh chỉ muốn biết rốt cuộc cô đã cùng hắn ta làm những chuyện gì. Một người phụ nữ anh yêu thương nhất bị người đàn ông khác chà đạp, anh không những không quan tâm đến vết thương trên người cô mà chỉ lo lắng mình bị cắm sừng. Để rồi hiện tại tự mình phải nhủ với lòng mình, anh thật sự thất bại vì yêu cô chưa đủ bằng mặt mũi mình.

Hôm nay khi ngồi uống rượu ở bàn bên cạnh, nghe thấy Viêm Thịnh gọi tên Hà Dĩ Lãng, anh đã muốn đứng dậy dời đi, nhưng bất ngờ anh lại nghe thấy cậu ta nói Lâm Hạ mang thai, lại nghe được Hà Dĩ Lãng nói anh ta không được chạm vào cô ta, chỉ có đôi bàn tay đó, anh không ngần ngại dùng cả chiếc trai thủy tinh cắm xuống bàn tay đó, để cho hắn biết được đôi tay đó đã sờ không đúng chỗ rồi.

Tang Kiệt lấy chiếc điện thoại của mình ra gọi điện cho Lộ Phỉ Phỉ, liền biết cô ấy đã chặn số điện thoại của anh, anh lại quay thêm một dãy số khác.

- Lâm Ngạn, Lộ Phỉ Phỉ có ở cùng cậu không?

- Có, Tang tổng có chuyện gì không? Cô ấy ngủ rồi.

- Tôi quên mất đã khuya rồi, sáng mai cậu hỏi cô ấy tin tức của Lâm Hạ giúp tôi được không, tôi muốn đón cô ấy trở về.

- Được.

- Cậu ngủ đi.

Tiếng cúp điện thoại ở đầu dây bên kia vang lên, cũng là lúc ánh mắt của Lộ Phỉ Phỉ giống như dao găm chĩa về phía Lâm Ngạn. Sao anh lại không biết cô căm phẫn như nào chứ. Anh còn nhớ ngày hôm đó khi anh cùng Tang Tổng đến nhà kho. Trên mặt đất quần áo vương vãi, trên trán Lâm Hạ có vài vệt máu đã khô, khóe miệng cũng giống như bị đánh rất nhiều lần. Nhưng là một người trợ lý, anh không dám cởi chiếc áo tây trang của mình ra che chắn lại cơ thể cho cô. Liền nhẹ nhàng gọi điện cho Lộ Phỉ Phỉ báo cô đi đến nơi này, mang thêm chiếc áo khoác thật dài càng tốt.

Đến ngày hôm sau cô trở về, cả người mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng đen đủ biết đêm qua cô vất vả chăm sóc Lâm Hạ như nào. Nhưng kể từ khi đó, bất kì chuyện gì liên quan đến Lâm Hạ cô đều không kể với anh nữa, chỉ cần anh nhắc đến liền nhanh chóng bị cô đuổi xuống khỏi giường. Chuyện này quả thật đối với anh là một nỗi khổ sở không nói lên lời.

Trước đây cô đồng ý tha thứ cho anh vì Tang Kiệt đón được Lâm Hạ về, hiện tại cô và anh còn chưa hết mặn nồng liền sảy ra thêm một chuyện lớn, anh không thể nào điều hòa cuộc sống phù hợp với cả hai thái cực nóng lạnh như này được.

- Anh không cần hỏi, em tuyệt đối không nói, hơn nữa, Lân Hạ nói rồi, tuyệt đối không tha thứ có Tang Kiệt, anh bảo anh ta đi chết đi thì khác có cơ hội.

- Bảo bối, Tang tổng thực sự biết sai rồi, anh ấy trả thù cho Lâm Hạ rồi, tên kia chắc chắn không còn có cơ hội ngóc nên nữa, tin tưởng anh được không?

- Em đương nhiên tin anh, nhưng e không tin anh ta.

- Bảo bối.

- Anh muốn ra sô pha ngủ sao?

- Thôi thôi thôi, anh không hỏi nữa là được.

Ngày hôm sau, Tang Kiệt nhận được câu trả lời của Lâm Ngạn cũng không thể khiển trách anh nổi. Lỗi lầm này là do anh làm sao có thể trách móc người làm trợ lý như Lâm Ngạn được, huống hồ đối với Lộ Phỉ Phỉ kia chắc hắn Lâm Ngạn càng không thể so sánh với Lâm Hạ được.

Không thể hỏi trực tiếp vậy anh tìm cô một cách gián tiếp vậy.

Anh biết được thông tin Lâm Hạ đi làm tại Viêm Thị, đó là công ty của Viêm Thịnh, cũng là nơi duy nhất lúc này có thể nhận cô. Anh thuê người bí mật đi theo cô những buổi tan tầm về, cuối cùng sau hai ngày cũng có thể có kết quả. Cô ấy vậy mà lại ở trọ trong một căn nhà chưa đến năm mươi mét vuông.

Mỗi buổi sáng cô phải ngồi xe bus đến gần ba mươi phút mới có thể đến được nơi cô làm việc. Buổi chiều lại tiếp tục ngồi xe bus ba mươi phút nữa, sau đó trở về khu chợ nhỏ gần nhà, mua một chút rau củ trở về nhà nấu cơm buổi tối.

Tang Kiệt muốn đến gặp cô.

Nhưng khi anh ngồi trong chiếc xe của mình người dáng hình người phụ nữ nhỏ bé đờ đẫn bước đi từng bước vô định đôi lúc lại cúi đầu xuống đất thở dài, anh bất chợt thấy lòng mình cũng trở lên bế tắc. Bởi vì anh khiến cô ấy không còn là Lâm Hạ đôi mắt sáng long lanh chỉ cần nhìn thấy anh là nở nụ cười rực rỡ.

Sau cùng anh cũng đợi được cô về nhà, đóng lại cánh cửa gỗ màu nâu cũ kỹ. Nhìn cánh cửa trước mặt mình anh bất giác thở dài, cánh cửa này cũ kĩ như vậy sao có thể an toàn được chứ.

Tang Kiệt đứng dựa lưng vào bức tường cạnh đó, lặng lẽ đưa điếu thuốc lên hít từng hơi một, anh không biết từ khi nào mình quen với mùi khói thuốc, nhất là lúc này đây khi tâm trạng quá đôi ưu tư anh càng không thể tách ra được.

Dưới chân anh đã có vài đầu mẩu thuốc lá, nhưng anh vẫn cảm thấy tâm trạng chẳng thế vơi đi chút nào, nơi phòng trọ này anh đã đứng rất lâu nhưng không hề có người qua lại, càng khiến anh thấy nơi này đối với cô không còn an toàn nữa. Ném chiếc đầu lọc thuốc lá trên tay xuống đất, anh nhẹ nhàng lấy đầu mũi dày da sáng loáng dẵm lên để dập tắt, sau đó vẫn là đưa bàn tay thon dài lên gõ vào cánh cửa gỗ.

Một lần gõ, vẫn là không nghe thấy tiếng động gì.

Đến lần thứ hai cuối cùng anh cũng nghe thấy bước chân ra mở cửa. Nơi này cách âm cũng không hề tốt.