Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 10: Người tên Hoắc Nghiêu



Nam Bùi vứt được Tống Cảnh Sâm đi xong, quay về nhà thì đã tối muộn.

Đèn trong nhà họ Nam vẫn còn sáng.

Nam Bùi thoáng ngẩn người, sau khi vào nhà, trông thấy Nam Thành Thước và Lý Nhã đang ngồi trên ghế sô pha, trên mặt cậu dần hiện lên vẻ do dự.

Thấy con trai đã về, mắt hai người sáng lên, vội vàng đứng dậy hỏi:

"Bùi Bùi, thằng nhóc kia có bắt nạt con nữa không?"

"Hôm nay cậu ta đã từ chối con thẳng thừng như vậy rồi, hay là sau này chúng ta đừng tìm cậu ta nữa."

"Đúng đấy, con xem ngày nào cậu ta cũng trưng cái bản mặt thối ấy ra cho ai xem chứ?" Nam Thành Thước khó chịu nói, "Nếu không phải con thích cậu ta, ba không bao giờ để loại người đó bước vào cửa nhà họ Nam đâu."

Nam Bùi ở trong lòng âm thầm giơ ngón cái vì câu nói chuẩn không cần chỉnh của Nam Thành Thước, ngoài mặt lại bày ra dáng vẻ thâm tình, nói, "Ba, mẹ, gần đây công việc của anh Cảnh Sâm rất bận rộn, nên có lẽ tâm tình không được tốt, con có thể hiểu được."

Thấy con trai thấu hiểu lòng người như thế, ba mẹ Nam đưa mắt nhìn nhau, thở dài một tiếng, không hẹn mà cùng nghĩ, rốt cuộc đến bao giờ đứa con trai ngốc nhà mình mới nhìn rõ được bộ mặt thật của Tống Cảnh Sâm đây?

Đúng vào lúc này, Lý Nhã chú ý thấy trên tay áo Nam Bùi có vết rách, còn dính chút bụi đất nữa, không khỏi cau mày, "Bùi Bùi, con bị ngã à?"

Nam Bùi theo ánh mắt bà nhìn xuống ống tay áo, bấy giờ mới phát hiện, vừa nãy lúc xả thân cứu Tống Cảnh Sâm, áo cậu đã bị mặt đường cọ rách.

Tuy không quá nghiêm trọng, nhưng cũng đủ thấy tình huống lúc đó nguy cấp thế nào.

"À...... không có gì đâu." Nam Bùi lắc lắc đầu, "Không cẩn thận quệt phải thôi ạ."

Lý Nhã vẫn rất lo lắng kiểm tra cánh tay Nam Bùi một lượt, xác định không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm. Bà biết tính con trai mình, chuyện không muốn nói đừng hòng cạy miệng được, chắc hẳn vết rách này không thoát khỏi quan hệ với Tống Cảnh Sâm.

"Lần sau chú ý một chút." Lý Nhã mím mím môi, mềm giọng nói, "Đừng để mình bị thương suốt như thế."

Một lời hai ý, vừa để Nam Bùi chú ý an toàn, vừa để cậu đừng khiến mình bị tổn thương vì chuyện tình cảm.

Nam Thành Thước không dịu dàng tinh tế như Lý Nhã, nhưng cũng dùng cách thức của mình biểu đạt sư quan tâm với Nam Bùi ---- cho cậu một khoản tiền để mua quần áo mới.

"Bùi Bùi, có chuyện không vui thì đi mua vài thứ con thích đi." Nam Thành Thước hào phóng nói, "Dẫu sao chút tiền ấy nhà chúng ta cũng bỏ ra được."

Nam Bùi bất giác nghĩ, có ba mẹ như vậy mà còn đi làm một tên simp hèn mọn, dâng tiền cho nhân vật chính thật đúng là không biết suy nghĩ.

Nhưng cậu rất nhanh đã tỉnh táo lại, cười cười cảm ơn sự quan tâm của ba mẹ, lên lầu trở về phòng mình, khóa cửa phòng lại.

Cậu dựa lưng vào cửa, hít thở sâu một hơi, vai chầm chậm hạ xuống.

Mấy ngày nay cậu vẫn luôn bận rộn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, để cốt truyện trở về đúng quỹ đạo vốn có, đồng thời giúp ba nhân vật chính từng bước tiến về phía thành công trong lĩnh vực của mình.

Bao gồm cả việc không chút do dự xông lên cứu Tống Cảnh Sâm vừa rồi, cũng chỉ là vì sợ cốt truyện sụp đổ thôi.

Nam Bùi cảm thấy mình là một bộ máy thực hiện nhiệm vụ không có cảm xúc, những nhục nhã mà mấy nhân vật chính kia dành cho cậu, đều không thể khiến cảm xúc của cậu dao động mảy may.

Mới đầu, cậu coi tất cả mọi người đều là NPC, bao gồm cả ba mẹ trong cốt truyện.

Nhưng sự quan tâm của Nam Thành Thước và Lý Nhã vừa rồi lại khiến trong lòng cậu nảy sinh cảm xúc kỳ lạ.

Đồng thời, cậu không khỏi nhớ lại cảnh tượng cứu Tống Cảnh Sâm trước đó......trong lòng cảm nhận được chút sợ hãi muộn màng.

Tuy cậu đang ở trong một cuốn tiểu thuyết thật đó, nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu cũng không thể sống lại, trở về thế giới nguyên bản của mình được.

Hệ thống cảm nhận được dao động cảm xúc của Nam Bùi, mở miệng hỏi, "Ký chủ, cảm xúc của cậu suy sụp là vì Lý Nhã và Nam Thành Thước quan tâm, khiến cậu nhớ đến ba mẹ mình à?"

Nam Bùi không lập tức trả lời.

Một lúc sau, cậu khôi phục bình tĩnh, đi tới bên máy lọc nước đặt trong phòng, cầm cốc lên uống vài ngụm.

Sau đó, cậu mới lắc lắc đầu, bình tĩnh trả lời hệ thống, "Ở thế giới nguyên bản, ta không có ba mẹ."

Hệ thống nghe vậy, trầm mặc giây lát, giọng nói lạnh lẽo của máy móc lại mang theo mấy phần áy náy vang lên, "Xin lỗi cậu, ký chủ."

"Không sao." Nam Bùi ngược lại không tỏ vẻ gì, dẫu sao từ nhỏ đến lớn cậu đều sống như vậy quen rồi, "Ta chỉ là có chút mệt mỏi thôi, chạy đi chạy lại mấy chỗ liền mà."

Hệ thống nghĩ nghĩ, nói, "Ký chủ, hay là cậu nhân cơ hội này trải nghiệm cảm giác có gia đình đi."

Nam Bùi lại uống thêm ngụm nước, sau đó đáp, "Nói thật, ta đã không còn nhớ rõ bộ dáng ba mẹ nữa rồi, từ nhỏ tới lớn đều ở trong cô nhị viện, tuy ta cũng từng nghĩ nếu có người trở thành ba mẹ mình thì tốt biết mấy, nhưng mà nơi này với ta mà nói chỉ là một thế giới giả thuyết thôi, tất cả đều không có quan hệ với ta."

Hệ thống có thể cảm nhận được cảm xúc của con người, nhưng không quá hiểu những tâm tư phức tạp ấy.

Nhưng dù như vậy, nó vẫn ngoan ngoãn nói, "Tôi hiểu rồi, ký chủ."

Nam Bùi rất nhanh đã thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, với cậu mà nói, bây giờ chuyện quan trọng hơn là hoàn thành phần diễn của từng câu truyện, sớm ngày đạt đến mục tiêu.

Để tránh xảy ra tình huống suýt nữa lật xe như ngày hôm nay, Nam Bùi nghiêm túc suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể giảm thiểu rủi ro phá vỡ thiết lập nhân vật vì phải liên tục thay đổi tuyến truyện.

Suy nghĩ hồi lâu, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đầu, Nam Bùi nói với hệ thống, "Nếu trong mỗi cuốn tiểu thuyết ta đều có khối tài sản lớn, vậy ta dùng tiền đó mua một căn nhà cũng được đúng không?"

"Tài sản thuộc về cậu trong tiểu thuyết có thể dùng, nhưng buộc phải dùng để theo đuổi nam chính." Hệ thống nói, "Ký chủ, cậu muốn mua nhà làm gì?"

"Đương nhiên là để phục vụ cho việc simp nam chính rồi." Nam Bùi đáp, "Mỗi ngày ta đều phải chạy đi chạy lại giữa các khu của thành phố Lục Tấn, còn phải đến các biệt thự khác nhau thay quần áo nữa, thời gian cấp bách, nguy hiểm bại lộ sẽ tăng cao. Thế nên, ta tính mua một căn ở gần cả ba nam chính."

Như vậy thì lúc không có nhiệm vụ, Nam Bùi có thể ở trong căn nhà đó, đợi đến khi nhiệm vụ kích phát, có thể lập tức thay trang phục phù hợp chạy tới hiện trường.

Hệ thống, "......Nghĩ như vậy cũng không phải không được."

Nhận được sự phê chuẩn của hệ thống, Nam Bùi nói làm liền làm, bắt đầu nghiên cứu bản đồ, không bao lâu sau đã tìm được một căn biệt thự có vị trí rất tốt.

Căn biệt thự này nằm ở trung tâm thành phố Lục Tấn, có sân vườn và bể bơi riêng, tựa như viên ngọc xinh đẹp được khảm ngay chính giữa thành phố.

Vị trí của nó cách nơi ba nam chính ở đều cực gần, chỉ cần lúc bình thường Nam Bùi ở đó, là có thể giảm thiểu thời gian chạy qua chạy lại rất nhiều.

Có điều, Nam Bùi tra thử thì thấy, căn biệt thự này đã có chủ rồi.

Cậu không khỏi có chút thất vọng, muốn tìm thử trên bản đồ một căn khác thay thế nhưng không tìm được.

Nếu muốn giảm độ khó của nhiệm vụ cũng như giảm thiểu rủi ro phá vỡ thiết lập nhân vật thì căn biệt thự này là lựa chọn duy nhất của Nam Bùi.

Vì thế, Nam Bùi bắt đầu tra thử thông tin về chủ nhân căn biệt thự.

Chủ nhân căn biệt thự tên là Hoắc Nghiêu, ngoài dự liệu của Nam Bùi, người này là một doanh nhân đến từ khu bắc thành phố Lục Tấn.

Hoắc Nghiêu cực kỳ điệu thấp, trên mạng gần như không tìm được thông tin gì có liên quan tới anh ta, cứ như thể đây là một người hoàn toàn trong suốt vậy.

Xuất phát từ tò mò, Nam Bùi tiếp tục tra tìm, phát hiện thực lực của nhà họ Hoắc phía sau Hoắc Nghiêu cực kỳ hùng hậu, khắp thành phố Lục Tấn đâu đâu cũng có sản nghiệp của nhà họ, đến cả nhà họ Nam cũng không cách nào sánh bằng.

Nhưng mà một gia tộc như vậy, lại chẳng có lấy một chút xíu cảm giác tồn tại nào, không khỏi khiến Nam Bùi nghĩ mãi không ra.

"Có lẽ là vì khu bắc thuộc phần dữ liệu thừa ra chăng." Hệ thống giải đáp nghi vấn của cậu, "Hoắc Nghiêu cùng nhà họ Hoắc đều không phải nhân vật trong ba cuốn tiểu thuyết, cũng không có được hào quang của nhân vật chính, nên mới không được mọi người chú ý đến."

Cách giải thích này cũng rất hợp lý.

Nếu đã không phải nhân vật trong cuốn tiểu thuyết nào, vậy thì Nam Bùi có tiếp xúc với Hoắc Nghiêu cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới cốt truyện.

Cậu lập tức quyết định mua lại căn biệt thự từ tay Hoắc Nghiêu.

Hôm sau, Nam Bùi vận dụng các mối quan hệ của nhà họ Nam, cuối cùng cũng lấy được số điện thoại của thư ký Hoắc Nghiêu.

Sau khi điện thoại kết nối, Nam Bùi lễ phép nói ra mục đích của mình, lại dọa thư ký giật mình một trận, có điều cô vẫn dịu dàng nói, "Xin ngài đợi một lát, để tôi xin ý kiến Hoắc tổng."

Thư ký bước vào phòng làm việc của Hoắc Nghiêu, chỉ thấy tổng giám đốc đang nghiêm túc làm việc.

Hoắc Nghiêu mặc một bộ Âu phục may đo màu đen thuần của thương hiệu lớn, phô bày một cách hoàn hảo dáng người anh, vai rộng, eo hẹp, chân dài, cho dù chỉ ngồi yên trên ghế da không làm gì cũng toát lên đầy đủ phong thái của một vị tổng tài hoàn mĩ.

"Hoắc tổng......" Thư ký thật cẩn thận mở miệng, "Có một cuộc điện thoại tới từ nhà họ Nam, muốn hỏi về căn biệt thự ở trung tâm thành phố Lục Tấn của ngài."

Hoắc Nghiêu không dừng việc trên tay lại, chỉ lười nhác nhấc mi mắt lên, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, "Chuyện gì?"

"Ngài.....có dự định bán căn biệt thự đó không ạ?" Thư ký chầm chậm hỏi.

Trên người Hoắc tổng luôn bao trùm một loại cảm giác áp bách, nếu không phải đối phương đến từ một gia tộc lớn như nhà họ Nam, cô cũng không dám tới hỏi Hoắc Nghiêu vấn đề này đâu.

"Gan ai mà lớn vậy..." Hoắc Nghiêu dừng động tác lại, mắt lạnh như băng nhìn về phía thư ký, hỏi, "Lại dám hỏi mua căn biệt thự có vị trí đẹp nhất của tôi à?"

Thư ký bị Hoắc Nghiêu nhìn như vậy, mồ hôi lạnh túa ra đầy người, run run rẩy rẩy đáp, "Hoắc tổng, là cậu chủ nhà họ Nam ạ, cậu ấy đưa ra giá rất cao......"

"Tôi không hỏi là ai muốn mua." Khóe môi Hoắc Nghiêu thoáng nhếch lên, giọng điệu trào phúng nói, "Ý của tôi là, dù là ai đi nữa, tôi cũng không bán căn biệt thự ấy đâu."

Nói xong, Hoắc Nghiêu lại bổ sung thêm một câu, "Bởi vì nó......rất quan trọng với tôi."

Thư ký nghe Hoắc Nghiêu nói vậy, nào còn dám nhiều lời nữa, vừa liên tục gật đầu nói 'xin lỗi Hoắc tổng', vừa lui ra khỏi phòng làm việc của anh.

Trở về phòng làm việc của mình, thư ký cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cô lịch sự cầm điện thoại lên, trả lời Nam Bùi, "Ngài Nam, thật ngại quá, Hoắc tổng của chúng tôi nói ngài ấy không định bán căn biệt thự đó."

Nam Bùi thoáng kinh ngạc, hỏi lại, "Sao lại thế? Giá tôi đưa ra rất cao, tổng giám đốc của các cô chắc chắn không phải chịu thiệt mà......"

"Xin lỗi ngài Nam." Thư ký lau lau mồ hôi, nói tiếp, "Hoắc tổng của chúng tôi làm việc trước giờ đều tùy thuộc vào tâm tình."

Nói xong, thư ký cúp máy.

Nam Bùi có chút buồn bực.

Tùy thuộc vào tâm tình là có ý gì?

Lẽ nào cậu phải đến lấy lòng Hoắc Nghiêu mới được?

Sao lại có một tổng giám đốc tùy tính như thế chứ?

Cái người tên Hoắc Nghiêu này......đúng là kỳ lạ thật đấy.

- --------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cũng là Hoắc Nghiêu sau này: Mười căn có đủ không?