Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 35: “Cài ảnh tôi làm hình nền trên vòng bạn bè”



Tống Cảnh Sâm tiến vào nhà thi đấu, gấp rút muốn tìm được Nam Bùi, vì thế đưa mắt nhìn khắp xung quanh kiếm tìm bóng dáng cậu.

Bỗng nhiên tầm mắt hắn bị hai người trên sâu khấu thu hút —-

Trên sâu khấu, Nam Bùi đang ôm cậu nhóc cao lớn.

Cảnh tượng hai người ôm nhau kia khiến Tống Cảnh Sâm vô thức nhíu mày.

Tống Cảnh Sâm nhìn thẳng về phía Nam Bùi, không hiểu sao lại cảm thấy hình ảnh này có chút cay mắt. Hắn đứng yên tại chỗ, ngón tay thon dài siết chặt. Một lát sau, hắn đang định nhấc chân đi lên sân khấu thì đột nhiên trông thấy Nam Bùi lịch sự đẩy cậu nhóc kia ra.

Giây tiếp theo, Nam Bùi cười cười, lần lượt ôm những thành viên khác của chiến đội TKT mỗi người một lượt.

Tống Cảnh Sâm thở ra một hơi, nhất thời sáng tỏ: Nam Bùi chẳng qua chỉ đang cùng các thành viên chiến đội chúc mừng thắng lợi thôi, cái ôm vừa rồi tuy cay mắt, nhưng cũng chỉ xuất phát từ vui mừng.

Về phần Nam Bùi vui mừng vì cái gì, đương nhiên là vì chiến đội kiếm được tiền về cho Tống Cảnh Sâm rồi.

Tống Cảnh Sâm nhìn người đang vui vẻ ôm ấp trên sân khấu, cảm xúc ngột ngạt trong mắt dần tan biến, khóe môi không nhịn được cong lên.

Trên sân khấu.

Sau khi biết Tống Cảnh Sâm đến, Nam Bùi không chút nghĩ ngợi đẩy Đoàn Hành ra, sau đó lại ôm lấy những thành viên vừa nãy đã ôm rồi thêm một lần nữa.

Các thành viên TKT tuy có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là do Nam Bùi vui quá mà thôi.

Nam Bùi duy trì nụ cười giả dối trên mặt, cảm thấy đã cười đến hai má đau nhức rồi.

Đoàn Hành đứng bên cạnh, ngẩn người nhìn hành động của Nam Bùi, đáy mắt xẹt qua một tia khó tin —-

Cậu ta chủ động vòng tay ôm Nam Bùi, thế mà chưa được ba giây Nam Bùi đã đẩy ra là thế nào??

Nam Bùi ôm quản lý Nguyễn xong, mới nhìn về phía Đoàn Hành, cười nói, “Tiểu Đoàn, tôi thật sự rất mừng cho em và TKT. Trận đấu tiếp theo cũng tiếp tục cố gắng nhé.”

Đoàn Hành khẽ nhíu mày, mím môi không nói gì.

Nam Bùi không hiểu vì sao trên mặt Đoàn Hành lại đầy vẻ không vui như thế. Lẽ nào là bởi cái ôm vừa rồi của cậu?

……Cũng có thể lắm.

Nếu Đoàn Hành đã không vui vì thế, chi bằng cậu mau mau biến mất khỏi tầm mắt cậu ta thì hơn, dẫu sao trận đấu cũng kết thúc rồi mà.

“Tiểu Đoàn.” Nam Bùi đột ngột lên tiếng.

Đoàn Hành nhìn về phía Nam Bùi. Cậu ta tưởng Nam Bùi phát hiện mình không vui, nên muốn dỗ mình. Nhưng mà giây tiếp theo, Nam Bùi lại nói, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Đoàn Hành, “???”

Trong ánh mắt khó hiểu của Đoàn Hành, Nam Bùi quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Nam Bùi trở lại khán đài, phát hiện Tống Cảnh Sâm vẫn đang nhìn mình, cậu biết không thể trốn được, chỉ đành gửi cho Tống Cảnh Sâm một tin nhắn, “Anh Cảnh Sâm, trong này đông người quá, em ra bên ngoài đợi anh nhé.”

Tống Cảnh Sâm liếc mắt nhìn tin nhắn, lòng nghĩ, Nam Bùi là đang ám chỉ với hắn, muốn một không gian chỉ có hai người thôi sao?

Lắm trò thật đấy.

Tống Cảnh Sâm cười lạnh một cái, xoay người đi ra cửa.

Nam Bùi thở ra một hơi, tuy cậu cũng không rõ vì sao lần này Tống Cảnh Sâm lại dễ thuyết phục như thế.

Đoàn Hành đứng trên sâu khấu, nhìn Nam Bùi rời khỏi hội trường thi đấu, chân mày nhíu chặt, ngón tay cũng siết chặt thành quyền.

Rõ ràng là Nam Bùi chủ động ôm cậu ta, thế mà ôm xong lại đẩy cậu ta ra, bây giờ còn ngoảnh phắt đầu rời đi nữa chứ……

Anh ta đang chơi trò gì vậy?

Đoàn Hành nghĩ mãi cũng không ra.

Nam Bùi rời khỏi hội trường, liền thấy Tống Cảnh Sâm đang dựa người vào một chiếc xe màu bạc bắt mắt.

Cậu bước lên trước, nở nụ cười lấy lòng, ân cần hỏi, “Anh Cảnh Sâm, sao hôm nay anh lại đến xem trận đấu thế?”

Tống Cảnh Sâm nâng mắt nhìn về phía Nam Bùi, bình thản nói, “Tôi đến xem câu lạc bộ mình đầu tư thi đấu, không được à?”

“Đương nhiên là được rồi.” Nam Bùi cười khan hai tiếng, nói, “Có điều, đây chỉ là một trận đấu nhỏ thôi, không đáng để anh phải chạy qua chạy lại một chuyến như thế.”

Lực chú ý của Tống Cảnh Sâm bị bộ quần áo trên người Nam Bùi thu hút.

Hình như mỗi lần tới gặp chiến đội TKT, cậu đều đổi sang phong cách này thì phải.

Không phải phong cách này không đẹp, nhưng mà Tống Cảnh Sâm cứ cảm thấy Nam Bùi mặc như vậy không phải là để cho mình ngắm.

Hắn đột nhiên nhớ tới hình ảnh Nam Bùi ôm người khác vừa nãy, trong lòng lại dâng lên một trận bực bội.

Lúc ấy trong mắt Nam Bùi chỉ toàn là những người đó, điều này khiến Tống Cảnh Sâm nảy sinh cảm giác nguy hiểm rất khó phát hiện.

Tống Cảnh Sâm biết mình không thể nào thích Nam Bùi được, Nam Bùi cũng sẽ không thích người khác. Nhưng hắn vẫn muốn chứng minh sức hấp dẫn của mình trước mặt cậu.

Chí ít, hắn cũng hy vọng lúc có mặt mình, trong mắt Nam Bùi sẽ chỉ có hắn mà thôi.

Nam Bùi vẫn còn nói tiếp, “Tuy trận đấu này rất tuyệt, nhưng bình thường anh cũng không thích mấy loại……”

Cậu thật lòng hy vọng sau này Tống Cảnh Sâm đừng tới xem TKT thi đấu nữa.

Nhưng sau đó, Tống Cảnh Sâm lại đột nhiên đứng thẳng người dậy, thanh thanh cổ họng, nhìn Nam Bùi, hỏi, “Trận đấu thú vị lắm à?”

Nam Bùi chưa kịp phản ứng, không rõ vì sao Tống Cảnh Sâm lại hỏi như vậy, chỉ có thể gật gật đầu.

Tống Cảnh Sâm lại chậm rãi hỏi thêm một câu, “Có thú vị bằng tôi không?”

Nam Bùi ngây người.

Bước ngoặt này Nam Bùi không hề ngờ tới.

Sao lại có người so bì sức hấp dẫn với một trận đấu esport cơ chứ?

Đương nhiên trận đấu phải thú vị hơn rồi, còn cần phải hỏi à? Họ Tống này đúng là chẳng biết mình biết ta gì cả.

Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi cứ ngơ ngác nhìn mình thì cho rằng cậu lại đang trồng cây si, khóe miệng không khỏi cong lên, đáy mắt cũng xẹt qua một tia đắc ý.

“Đương nhiên anh thú vị hơn rồi.” Nam Bùi khẽ cụp mi mắt, thẹn thùng nói.

Đáp án này không ngoài dự liệu của Tống Cảnh Sâm. Tâm tình hắn cũng theo đó trở nên vui vẻ.

Tiếp đó, Tống Cảnh Sâm chỉnh lại quần áo trên người, như đang ngầm ám chỉ gì đó với Nam Bùi.

Nam Bùi, “……”

Nam Bùi, “Woa, anh Cảnh Sâm, anh mới đặt may bộ vest hàng hiệu này à? Đẹp thật đấy.”

Tống Cảnh Sâm vô cùng hưởng thụ, nhắm mắt lại, dựa người vào xe, cong môi hỏi, “Đẹp thế nào?”

Nam Bùi bị Tống Cảnh Sâm làm cho không biết nói gì, cậu biết Tống Cảnh Sâm là người tự luyến, nhưng không ngờ lại tự luyến đến mức này.

Nam Bùi suy nghĩ giây lát, bắt đầu tâng bốc, “Đẹp đến mức muốn chụp lại cài làm hình nền điện thoại.”

Độ cong trên môi Tống Cảnh Sâm càng thêm rõ ràng.

Hắn nghĩ, dăm ba cái trận đấu rồi tuyển thủ esport gì gì đó, ở trong mắt Nam Bùi nào so được với hắn.

Giây tiếp theo, Tống Cảnh Sâm mở mắt ra nhìn về phía Nam Bùi, vui vẻ nói, “Tôi biết.”

Nam Bùi, “……”

“Thật ra hôm nay tôi tới đây là để tìm cậu.” Tống Cảnh Sâm chầm chậm nói, “Công ty sản xuất phim của tôi đã thành lập, trước mắt đang chuẩn bị cho một gameshow giải trí, nếu như hạng mục này thành công thì công ty rất nhanh sẽ có được một chỗ đứng trong ngành.”

Nam Bùi nghe vậy, trong lòng sáng tỏ.

Công ty sản xuất phim này của Tống Cảnh Sâm về sau sẽ dẫn đầu trong giới, góp phần thúc đẩy hắn tiến bước trở thành nhà giàu số một.

Trước khi công ty thành lập, Tống Cảnh Sâm có thử dấn thân vào giới giải trí, lợi dụng những tài nguyên vốn có thử sản xuất một gameshow giải trí, gameshow này sau đó hot lên nhanh chóng, tạo nên danh tiếng cho công ty sản xuất phim của hắn.

Rõ ràng, đây là một sự kiện rất quan trọng trong quá trình phát triển sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm.

Vừa nói đến chuyện công việc, Nam Bùi liền trở nên tỉnh táo. Cậu nói, “Anh Cảnh Sâm, cho dù anh quyết định thế nào, em cũng sẽ ủng hộ anh!”

“Hạng mục này hẳn là có thể kiếm về được không ít tiền.” Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, có chút đắc ý nói, “Cậu cũng tham gia đầu tư đi, vừa hay kết hợp với hạng mục rạp phim trực tuyến lần trước luôn.”

Nam Bùi không ngờ Tống Cảnh Sâm lại nói như vậy, bởi vì dựa theo cốt truyện, Tống Cảnh Sâm sẽ không chủ động kéo cậu vào cùng đầu tư hạng mục, trừ phi cần đến sự giúp đỡ của nhà họ Nam.

Nhưng bây giờ thực lực của Tống Cảnh Sâm đã tăng tiến không ít, một mình hắn cũng có thể cáng đáng được hạng mục gameshow này, vì sao lại kéo Nam Bùi gia nhập chứ?

Có điều, Nam Bùi cũng không cho rằng đây là chuyện quan trọng.

Dẫu sao cậu đã đầu tư vào nhiều hạng mục của Tống Cảnh Sâm như thế rồi, thêm một cái cũng chẳng hề hấn gì, lại còn vừa hay giúp được hắn thúc đẩy tuyến sự nghiệp nữa.

Vì thế cậu gật đầu biểu thị đồng ý đầu tư.

Tống Cảnh Sâm liền mời cậu cùng về công ty dự họp.

Vài phút sau, Tống Cảnh Sâm và Nam Bùi cùng xuất hiện dưới tòa nhà tập đoàn Tống thị.

Trước việc hai người thi thoảng lại xuất hiện cùng nhau, nhân viên tập đoàn Tống thị từ mới đầu giật mình kinh ngạc, đến giờ cũng đã nhìn mãi thành quen rồi.

Họ đều nhìn ra được, tuy Tống Cảnh Sâm và Nam Bùi trông không có vẻ gì là thân mật, nhưng chí ít Tống Cảnh Sâm đã không còn chán ghét Nam Bùi như trước nữa.

Tham dự cuộc họp lần này đều là những nhân vật cấp cao của công ty, còn có cả mấy vị cổ đông lớn của tập đoàn Tống thị nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, hạng mục này có liên quan đến tiền đồ của công ty mới, mà mấy vị cấp cao này lại đều là cổ đông của công ty mới.

Theo thông báo trên màn hình hệ thống, Nam Bùi cần tham gia vào cốt truyện tiểu thuyết bá đạo tổng tài, giúp Tống Cảnh Sâm hoàn thành hạng mục gameshow giải trí này.

Tuy Nam Bùi biết hạng mục này sẽ thu về lợi nhuận cực lớn, nhưng những cổ đông khác lại không biết điều đó.

Muốn thành lập một công ty giải trí phim cần bỏ ra số vốn không nhỏ, thế nên họ đều rất cẩn trọng trong việc lựa chọn hạng mục đầu tiên.

Gameshow giải trí mà Tống Cảnh Sâm chọn là gameshow du lịch, tiết tấu chậm, không có cao trào gì, hơn nữa mời nghệ sĩ tới làm khách mời còn không dựa vào độ nổi tiếng, mà lại dựa trên tính cách của họ.

Điều này cũng có nghĩa là, gameshow này sẽ đầy rẫy những nhân tố chưa xác định.

Đây không phải chuyện các cổ đông có thể chấp nhận.

Trong phòng họp, hầu như tất cả mọi người đều phản đối ý kiến của Tống Cảnh Sâm.

Sắc mặt Tống Cảnh Sâm lạnh như rơi vào hầm băng, cảm giác không được ủng hộ khiến hắn không khỏi bức bối.

Nam Bùi liếc nhìn danh sách, trong lòng biết rõ, mấy nghệ sĩ mà Tống Cảnh Sâm mời đến làm khách mời này, sau khi gameshow phát sóng đều sẽ hot lên nhanh chóng, bản thân chương trình cũng nhờ vào phong cách độc đáo có một không hai thu được một lượng fan lớn, trở thành hiện tượng trong giới, rất nhiều công ty tranh nhau bắt chước theo.

Vì thế, đứng trước sự phản đối của mọi người, Nam Bùi vẫn kiên định đứng về phía Tống Cảnh Sâm.

“Tôi cảm thấy anh Cảnh Sâm nói rất có lý.” Nam Bùi đứng dậy, mắt sáng như đuốc, “Gameshow này nhất định sẽ trở nên nổi tiếng.”

Tống Cảnh Sâm không khỏi ngẩn người.

Hắn biết Nam Bùi sẽ đứng về phía mình, nhưng không ngờ cậu lại dứt khoát như thế.

Những người khác đều cho rằng Nam Bùi căn bản không hiểu gì về giới giải trí, chỉ mù quáng ủng hộ Tống Cảnh Sâm thôi, thế nên chẳng ai coi trọng lời cậu nói.

Nhưng Nam Bùi lại nói tiếp, “Tính cách của những khách mời này đều rất thú vị, hơn nữa còn bổ khuyết, tương phản lẫn nhau, lúc tham gia chương trình có thể tạo ra rất nhiều điểm nhấn…… Hơn nữa, trước mắt thị trường gameshow du lịch vẫn còn rất rộng, là cả một đại dương cho giới đầu tư……”

Tống Cảnh Sâm có chút kinh ngạc, hắn không ngờ trong khoảng thời gian này, Nam Bùi lại học hỏi được nhiều như vậy.

Quan trọng nhất là, mỗi một câu Nam Bùi nói đều khẳng định cách nghĩ của Tống Cảnh Sâm, khen ngợi tài năng của hắn.

Đứng trước một đám người phản đối thế này, cậu lại vẫn có thể kiên định đến thế.

Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, không khỏi bị cậu thu hút toàn bộ sự chú ý.

Lời Nam Bùi nói dần dần đả động được các cổ đông, thái độ phản đối gay gắt ban đầu cũng từ từ dịu xuống.

Cuối cùng, gameshow du lịch này cũng được thông qua.

Đương nhiên, đây không chỉ là nhờ vào những lời Nam Bùi nói, mà còn liên quan tới thân phận của cuậ nữa —- dẫu sao cậu cũng là cậu chủ của nhà họ Nam mà, cho dù có không đồng ý đi nữa cũng phải chừa lại mặt mũi cho cậu.

Nam Bùi nói đến miệng khô lưỡi rát, lúc này rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc họp kết thúc, Tống Cảnh Sâm thế mà lại chủ động rót nước cho cậu, “Không ngờ cậu lại biết cách nói chuyện như vậy.” Giọng hắn khó được không mang theo ý tứ trào phúng.

Nam Bùi uống vài hớp nước, nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, thâm tình nói, “Anh Cảnh Sâm, bất kể thế nào, em cũng sẽ giúp anh thành lập công ty mới này.”

Cậu nói đến tình chân ý thiết, khiến tim Tống Cảnh Sâm đột nhiên đập chệch một nhịp.

Hắn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Nam Bùi, yết hầu lăn lên lăn xuống, dùng chất giọng khó được ấm áp nói, “Theo tôi tới chỗ này.”

Nam Bùi ngẩn người, “Tới đâu cơ?”

Đây là đoạn không có trong cốt truyện.

Tống Cảnh Sâm đứng dậy, khóe môi khẽ cong, tầm mắt dừng trên người Nam Bùi, “Đừng nói lời thừa thãi nữa, đi theo tôi.”

Nam Bùi chỉ đành đi theo.

Không lâu sau, Tống Cảnh Sâm lái xe đưa Nam Bùi tới trước một tòa nhà cao tầng.

“Tôi định đặt trụ sở công ty ở đây.” Tống Cảnh Sâm nâng mắt nhìn về phía tòa nhà, vui vẻ nói, “Cậu thấy thế nào?”

Nam Bùi đang nhìn màn hình hệ thống, trên đó hiển thị tuyến sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm đã tiến thêm 7%.

Nam Bùi sùng bái nhìn hắn, “Anh Cảnh Sâm, anh lợi hại thật đó.”

Cảm giác được sùng bái khiến Tống Cảnh Sâm có chút dương dương tự đắc, hắn dẫn Nam Bùi lên lầu, bước vào một căn phòng làm việc đã trang hoàng hoàn tất, bật sáng đèn.

Căn phòng làm việc này được thiết kế theo phong cách Bắc Âu tối giản, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn được toàn cảnh thành phố.

Không khó để nhìn ra được, Tống Cảnh Sâm vô cùng tự tin, cũng mang theo dã tâm rất lớn khi tiến quân vào giới giải trí.

Tống Cảnh Sâm ngồi xuống sô pha kê sát cửa sổ, nhìn về phía Nam Bùi, “Thế nào, có đẹp không?”

Nam Bùi phóng khoáng gật đầu, “Đẹp, trang hoàng rất đẹp.”

Tống Cảnh Sâm càng thành công, nhiệm vụ của cậu càng nhanh được hoàn thành, thế nên cậu rất vui vẻ.

Tống Cảnh Sâm nhìn cậu, đột nhiên chuyển chủ đề, nói, “Tôi không hỏi về trang hoàng.”

Nam Bùi thoáng ngây người, nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, nhất thời không phản ứng kịp.

Giờ phút này, qua cửa sổ có thể trông thấy thành phố đã lên đèn, Tống Cảnh Sâm mặc Âu phục vừa người, ngồi trên ghế sô pha đen bằng da thật, cả người toát ra khí chất sang quý.

Tuy có chút tự luyến, nhưng đúng là vẻ ngoài không chê vào đâu được thật.

Một lúc sau, Tống Cảnh Sâm sâu xa nói, “Thế nào, còn chưa nhìn đủ à?”

Nam Bùi, “……”

Cậu vờ bày ra vẻ ngượng ngùng, chầm chậm cúi đầu.

“Giúp tôi chụp một tấm đi.” Tống Cảnh Sâm đột nhiên lên tiếng.

Nam Bùi ngơ ngác nhìn về phía hắn, “Em chụp cho anh á?”

Tống Cảnh Sâm gật đầu, “Đúng, dùng điện thoại của cậu ấy.”

Nam Bùi không biết dụng ý của Tống Cảnh Sâm, chỉ có thể lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, điều chỉnh góc độ, chụp cho Tống Cảnh Sâm một bức ảnh toàn thân.

Trong ảnh, sau lưng Tống Cảnh Sâm là cảnh đêm của thành phố, đôi mắt hẹp dài trên mặt hắn chất chứa mấy phần nhuệ khí, ngũ quan rõ ràng, lập thể cũng rõ ràng mang theo tính xâm lược.

Hắn nhìn về phía ống kính, đáy mắt nhiều thêm một phần ôn hòa.

Nam Bùi không thể không thừa nhận, bức ảnh này rất đẹp.

Cậu đưa ảnh cho Tống Cảnh Sâm xem, tầm mắt Tống Cảnh Sâm lại đặt trên người cậu, “Cậu có thấy đẹp không?”

Nam Bùi đương nhiên chỉ có thể gật đầu, “Đẹp.”

Tống Cảnh Sâm nhướn mày, “Đẹp thế nào?”

Nam Bùi, “…… Đẹp đến núi sụp tướng vong, đất trời đảo lộn.”

“Không cần phải khoa trương như vậy đâu.” Tống Cảnh Sâm nói, “Cậu cứ làm như mình nói lúc trước, cài bức ảnh này làm hình nền là được.”

Nam Bùi ngây người, hai mắt mở to, “Ý anh là……cài làm hình nền điện thoại á?”

Nếu như làm vậy thì sau này lúc dùng điện thoại, cậu sẽ phải cực kỳ chú ý!

“Đương nhiên không phải.” Tống Cảnh Sâm không nghĩ ngợi nhiều nói.

Nam Bùi thở ra một hơi, hỏi, “Vậy ý anh là gì?”

Tống Cảnh Sâm đáp, “Hình nền trên vòng bạn bè.”

Nam Bùi, “???”

Đáy mắt cậu xẹt qua một tia hoảng loạn, sốt sắng nói, “Anh Cảnh Sâm, như vậy không hay lắm đâu, lỡ bị người khác trông thấy……”

Tống Cảnh Sâm nhíu mày, “Cậu sợ bị ai trông thấy hả?”

Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, “Em……”

Đương nhiên là hai vị nam chính còn lại rồi!

Tống Cảnh Sâm nhìn thẳng vào mắt cậu, trầm giọng nói, “Thế nào, cậu không bằng lòng à? Hay là……cậu cảm thấy không đẹp?”

Ngón tay Nam Bùi siết chặt.

Sau một hồi tranh đấu kịch liệt trong đầu, cậu nhắm mắt lại, nghiến răng nói, “Được, em cài.”

Tống Cảnh Sâm nghe vậy mới lộ ra vẻ mặt vừa lòng.

“Tối nay về em sẽ cài làm hình nền.” Nam Bùi thề son sắt nói, “Anh cứ yên tâm.”

Nói xong, Nam Bùi lấy lý do ‘thời gian đã không còn sớm’, rời khỏi công ty của Tống Cảnh Sâm.

Sau khi Nam Bùi rời đi, Tống Cảnh Sâm mở vòng bạn bè của cậu lên xem, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình không rời, ngón tay cứ cách vài giây lại vuốt điện thoại một lần.

Hai mươi phút trôi qua, Tống Cảnh Sâm lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.

Sau một lần vuốt màn hình, hai mắt Tống Cảnh Sâm mãnh liệt mở to —-

Nam Bùi thật sự đổi hình nền của vòng bạn bè thành ảnh hắn.

Tâm tình Tống Cảnh Sâm vui vẻ, khóe môi nhịn không được cong lên, nhưng mà mới chỉ cong được một nửa, đã bị hắn cứng rắn đè xuống.

Bởi vì hắn phát hiện bức ảnh này có gì đó không đúng……

Nam Bùi hình như cắt mất mặt của hắn đi rồi.

—————————————

Tác giả có lời muốn nói: Nam Bùi: Đẹp đến xứng đáng bị cắt mất mặt.