Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 37: Cảnh tỏ tình của Lục Bách Nhiễm và Nam Bùi



Tim Nam Bùi không ngừng dộng mạnh vào lồng ngực, như thể viên bi bị giam cầm trong vại kín.

Mà thứ khiến nó đung đưa, va đập vào thành vại, là bàn tay dày rộng của Hoắc Nghiêu đang nắm lấy cổ tay cậu.

Đôi mắt hẹp dài của anh khi nhìn cậu ánh lên dụ,c vọng chiếm hữu khó phát hiện, nhưng rất nhanh đã bị anh giấu đi mất.

Mắt Nam Bùi đong đầy kinh ngạc, môi hơi hơi hé mở, tựa như hươu con bị dọa sợ, có chút không biết làm sao nhìn Hoắc Nghiêu.

Hầu kết Hoắc Nghiêu trượt lên trượt xuống, anh nhìn Nam Bùi, ngón tay không tự chủ chầm chậm siết chặt.

Nam Bùi điều chỉnh hô hấp, bàn tay Hoắc Nghiêu tiếp xúc với làn da ở cổ tay cậu, khiến cậu cảm nhận được lớp chai mỏng trong lòng bàn tay anh, cùng với lực độ dần siết chặt, và thân nhiệt đang không ngừng tăng cao.

Như muốn thiêu đốt cậu vậy.

Hoắc Nghiêu có lẽ nhận ra mình nắm quá chặt, sau khi lấy lại tinh thần, có chút hoảng hốt buông lỏng tay ra.

Nam Bùi tìm được chút lý trí, nỗ lực khiến mình bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Hoắc Nghiêu, nuốt một ngụm nước miếng, nói, “Hoắc tổng……ngày mai tôi còn có việc, đi trước đây.”

Tay Hoắc Nghiêu dừng giữa không trung một lát mới thu lại.

“……Uhm.” Hoắc Nghiêu mím mím môi, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Nam Bùi, chậm rãi nói, “Mấy thứ trên bàn cứ để đó tôi dọn cho, cậu đi ngủ sớm đi.”

Nam Bùi gật đầu, giả vờ trấn định rời khỏi phòng làm việc, đóng cửa rồi mới cảm thấy chân hơi hơi mềm nhũn.

Mới nãy Hoắc Nghiêu nắm lấy tay cậu, cậu không chỉ không bài xích, mà khi đối phương thả tay ra còn cảm nhận được một chút luyến tiếc.

Đây là cảm giác Nam Bùi chưa từng trải qua bao giờ.

Theo lý mà nói, cậu với Hoắc Nghiêu quen biết chưa lâu, đáng ra không nên như vậy mới phải. Lẽ nào là vì cậu mệt, buồn ngủ quá nên mới xuất hiện lỗi giác?

Nam Bùi lắc lắc đầu, hòng vứt đống suy nghĩ linh tinh này ra khỏi óc, trở về phòng đánh một giấc.

Trong phòng làm việc, Hoắc Nghiêu vẫn tiếp tục bận rộn tới tận khuya, nhưng tâm tư anh lại cứ đặt mãi trên người người nào đó.

Sao anh cứ luôn nảy sinh những cảm xúc không nên có với Nam Bùi như vậy nhỉ?

Hoắc Nghiêu hít sâu một hơi, nhưng làm sao cũng không đè ép được xao động trong lòng, cùng……chút chút tiếc nuối.

Thật giống như, sự việc mới rồi đáng ra phải tiến thêm một bước nữa mới phải ấy.

Mấy ngày kế tiếp, bức tranh mà Hoắc Nghiêu mong đợi mãi vẫn chưa thấy đâu.

Tập đoàn Hoắc thị có rất nhiều việc cần giải quyết, Nam Bùi cũng vì thúc đẩy sự nghiệp của ba vị nam chính tiến triển mà bận đến đầu tắp mặt tối.

Bộ phim thần tượng ‘Mưa sao băng tình yêu’ Lục Bách Nhiễm tham diễn đã bắt đầu chiếu.

Đoàn phim sử dụng phương thức vừa quay vừa chiếu, thế nên đã tuyên truyền được một thời gian rồi, trong quá trình tuyên truyền, lượng fan trên các nền tảng của Lục Bách Nhiễm không ngừng tăng lên.

Nhưng sau khi bộ phim này phát sóng tập đầu tiên, lại vì nội dung quá mức rách nát, cẩu huyết mà bị mắng lên tận hotsearch, cũng tạo thành ảnh hưởng không nhỏ tới các diễn viên, Lục Bách Nhiễm là một trong số đó.

Ở phần đầu phim, thiết lập nhân vật của Lục Bách Nhiễm là hotboy trường lạnh lùng không mấy khi biểu lộ cảm xúc, tuy diễn xuất của y tốt, nhưng vẫn vì thiết lập ấy mà bị mọi người chửi là mặt liệt, thậm chí nghi ngờ bộ phim này làm ra là để tư bản nâng đỡ người mới.

Dù vậy, Lục Bách Nhiễm vẫn hút được không ít fan nhờ vào ngoại hình, vóc dáng xuất chúng của mình.

Tuy đứng dưới góc độ của Nam Bùi thì đúng là nâng đỡ người mới thật, nhưng diễn xuất của Lục Bách Nhiễm quả thực đã bị đánh giá thấp, bộ phim này cũng phải đến phần sau mới bắt đầu hấp dẫn người xem, thế nên tình huống trước mắt không nằm ngoài dự liệu của Nam Bùi.

Có điều, nhân vật chính là Lục Bách Nhiễm đây vận khí không đủ, nên rất khó nói tình huống liệu có thể càng tồi tệ hơn không.

Vì thế, đêm khuya thanh vắng, Nam Bùi mới gửi một tin nhắn an ủi Lục Bách Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, em sẽ nổi tiếng nhanh thôi, ai cũng không thể cản bước tiến tới danh vị ảnh đế của em đâu, đừng để ý người khác nói gì, tôi tin em nhất định sẽ thành công!”

Vẫn là cái giọng điệu vênh váo ấy, nhưng khoảnh khắc đọc được tin nhắn này, khóe môi Lục Bách Nhiễm lại nhịn không được cong lên, chỗ mềm yếu nhất ở sâu trong tim như bị thứ gì đó nhẹ nhàng gãi gãi.

Với Lục Bách Nhiễm mà nói, cuộc sống của y quả thực đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Trên mạng mỗi ngày đều có người gửi tin nhắn riêng cho y, tuy đúng là có không ít người đặt ra nghi vấn, nhưng càng nhiều là cổ vũ, tán dương. Các fan mới của y đều hết sức nhiệt tình, đi khắp nơi đề cử diễn viên quý hiếm khó tìm là y đây.

Không có Nam Bùi, y không thể nào có được nhiều fan trong thời gian ngắn như vậy được.

Thế nên, nhìn tin nhắn kia, ánh mắt Lục Bách Nhiễm mềm xuống, chầm chậm gõ một hàng chữ gửi đi: “Đường vẫn còn rất dài.”

Nam Bùi vội vàng đáp lời, “Đường có dài tới đâu tôi cũng sẽ theo cùng em, ảnh đế ạ.”

Nam Bùi vốn cho rằng Lục Bách Nhiễm sẽ không đáp lại lời này, nhưng mấy phút sau, di động của cậu lại nhảy ra tin nhắn của y, “Ngủ sớm đi. Ngày mai nhớ đến đoàn phim đấy.”

Nam Bùi nhìn tin nhắn này, thoáng chốc ngây người.

Lục Bách Nhiễm tuy tính cách ôn hòa, nhưng trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt với cậu mà, từ lúc nào đã học được cách nhắn tin như thế này vậy?

Lẽ nào là vì hot lên đôi chút nên vui quá?

Nam Bùi nghĩ mãi vẫn không ra.

Ngoài những ngôn luận trái chiều trên mạng, lượng fan tới hiện trường tham ban sau khi phim chiếu cũng tăng lên nhanh chóng.

Đoàn phim không quay ở một địa điểm cố định nào, nhưng khá nhiều cảnh được quay ở một trường đại học và khu phố thương mại gần ngôi trường đó, hai chỗ này lưu lượng người qua lại đông đúc, không ít người nhận ra diễn viên của phim.

Hôm ấy, Lục Bách Nhiễm vừa xuống khỏi xe bảo mẫu, liền có một đoàn người từ bốn phía xung quanh ùa tới, kéo theo hàng loạt tiếng bàn tán cùng hò hét quy mô nhỏ.

“Có phải là cái cậu Lục gì gì đó Nhiễm không? Nam chính bộ phim mới chiếu ấy?”

“Đúng rồi, chính là ảnh, đẹp trai ghê á……”

“Cái lão quê mùa bên cạnh là ai thế nhỉ?”

Nam Bùi – bị gọi là lão quê mùa: “???”

Hôm nay Lục Bách Nhiễm cũng phải quay một cảnh rất quan trọng, thế nên Nam Bùi mới đặc biệt tới đoàn phim từ sớm, không ngờ xung quanh lại đông fan như vậy.

Ngoài đám người qua đường tò mò ra, có không ít fan hàng thật giá thật vác đủ loại máy ảnh theo.

Đám đông không ngừng chen lấn, không ít người còn cố ý vô tình chen về phía Lục Bách Nhiễm, hiện trường nhất thời rơi vào hỗn loạn.

Lúc này, một người qua đường thiếu chút nữa đụng phải Lục Bách Nhiễm, Nam Bùi nhanh tay lẹ mắt dùng thân thể chắn cho y, sau đó còn kiên nhẫn nói với đám người, “Mọi người chú ý an toàn nào, đừng chen lấn……”

Nam Bùi ôm một cánh tay Lục Bách Nhiễm, thay y chặn không ít người.

Lục Bách Nhiễm có chút hoảng hốt nhìn Nam Bùi, chỉ cảm thấy chỗ bị ôm dần dần nóng lên.

Giờ phút này, trong lòng y thế mà lại trộm nảy lên chút thích thú.

“Cái người mặc đồ quê một cục kia là ai thế? Chắc không phải nhà đầu tư đâu nhỉ?”

“Làm gì có nhà đầu tư nào lại ăn mặc như vậy chứ, bảo là vệ sĩ còn nghe được.”

“Cũng không giống vệ sĩ lắm, mặt mũi thanh tú thế kia, lại chẳng cao bằng Tiểu Nhiễm, có chút lực uy hiếp nào đâu.”

Tiếng bàn tán tiến vào trong tai Lục Bách Nhiễm, gọi suy nghĩ của y về.

Y không dấu vết liếc nhìn mấy người cả qua đường cả fan đang bàn tán về Nam Bùi kia, đột nhiên mở miệng, không cao không thấp nói, “Anh ấy là ông chủ của tôi.” Giọng điệu ấm áp, kiên nhẫn, thậm chí còn mang theo chút ý tứ bảo vệ.

Mọi người nghe vậy, nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Nam Bùi, không ngờ người này thế mà lại là ông chủ, vội vàng không ngừng xin lỗi:

“Xin lỗi ông chủ, đừng để lời của chúng tôi trong lòng nhé.”

“Ông chủ xin đừng chấp fan làm gì.”

“Thật ra ông chủ đẹp trai lắm á.”

Nam Bùi ngược lại cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Lục Bách Nhiễm hôm nay có gì đó là lạ thôi.

Vẫn chưa bắt đầu quay, Lục Bách Nhiễm đã hóa trang xong, đang ngồi cạnh Nam Bùi, trong tay cầm kịch bản và cốc giữ nhiệt, vừa uống nước vừa học nhẩm lời thoại.

Đúng vào lúc này, đạo diễn đột nhiên bước tới, áy náy nói với Lục Bách Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, trang phục của nữ chính xảy ra chút vấn đề, cậu tìm tạm ai đó đối diễn với mình trước đi nhé.”

Lục Bách Nhiễm thoáng ngây người, sau đó gật gật đầu.

Xung quanh ngoại trừ nhân viên công tác bận tối mày tối mặt ra, chỉ còn lại mỗi Nam Bùi đang cúi đầu nghịch di động thôi.

Nam Bùi đang xem lịch thi đấu của chiến đội TKT, thuận tiện trả lời mấy tin nhắn ngu ngốc của Tống Cảnh Sâm, Lục Bách Nhiễm ở bên cạnh đột nhiên ghé lại gần, hỏi, “Anh đang xem gì thế?”

“Xem danh mục đầu tư của tôi một chút ấy mà.” Nam Bùi bình tĩnh cất di động đi, cong môi nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, sao thế em?”

Di động của Nam Bùi đã được dán miếng dán đặc biệt chống nhìn trộm từ lâu, Lục Bách Nhiễm không thể nhìn thấy gì hết. Nhưng y biết Nam Bùi sẽ không nói đối mình, thế nên cũng không nghĩ nhiều.

Y thanh thanh cổ họng, nhìn về phía kịch bản đang cầm trong tay, hỏi, “Anh đối diễn với tôi một lát được không?”

“Cảnh diễn của ai thế?” Nam Bùi bắt chéo chân, đeo kính râm lên, bất chấp hình tượng cắn hạt dưa, “Nam hai đẹp trai nhiều tiền? Hay nam ba đáng yêu tinh quái?”

“Đúng là đáng yêu tinh quái đó…… cơ mà là nữ chính.” Lục Bách Nhiễm khựng lại giây lát mới trả lời.

Hạt dưa trong tay Nam Bùi thiếu chút nữa rơi hết xuống đất, cậu ngồi thẳng người dậy, gỡ kính râm xuống nhìn Lục Bách Nhiễm, “Nữ chính á? Em có thể xem tôi thành nữ chính được không thế?”

Lục Bách Nhiễm khẽ mím môi, nhìn Nam Bùi, nghiêm túc nói, “Không nên nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi.”

Hệ thống đột nhiên chen vào, “Câu này sao nghe quen thế nhỉ?”

“Khụ khụ…” Nam Bùi không trả lời hệ thống, mà nói với Lục Bách Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, tôi chẳng phải diễn viên chuyên nghiệp gì, được em đồng ý diễn cùng, đương nhiên cầu còn không được. Cần diễn cảnh nào thế?”

Lục Bách Nhiễm nhìn cậu, chầm chậm nói, “Cảnh tỏ tình.”

Nam Bùi, “……”

Cậu nên nghĩ tới mới phải, hệ thống nói cảnh quay hôm nay rất quan trọng, vậy chắc chắn không thể nào là một cảnh đơn giản được. Nếu đã như vậy, cậu chỉ đành hy sinh cho sự nghiệp của Lục Bách Nhiễm, vực lại nghề cũ thôi.

Nam Bùi vờ bày ra vẻ mừng rỡ, dùng sức gật đầu, “Được. Là em tỏ tình hay tôi tỏ tình thế?”

“Anh tỏ tình.” Lục Bách Nhiễm nói, “Sau đó bị tôi từ chối.”

Nam Bùi, “……Ồ.”

Lục Bách Nhiễm đưa kịch bản cho Nam Bùi, “Anh học qua lời thoại đi.”

Trước khi xuyên thư, Nam Bùi vốn là diễn viên, nên học thuộc lời thoại chẳng phải chuyện gì khó khăn với cậu, rất nhanh cậu đã thuộc hết tình tiết và lời thoại rồi.

Hai người bắt đầu đối diễn.

Nam Bùi đóng vai nữ chính, chạy bước nhỏ tới trước mặt Lục Bách Nhiễm, hai mắt sáng lấp lánh nhìn y, thở dốc nói, “Âu Dương Ngạo Thiên, vì sao anh lại trốn tránh tôi…… Anh ghét tôi à?”

Lục Bách Nhiễm mặt không cảm xúc nhìn cậu, “Muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

“Tôi chưa từng nghĩ có một ngày, mình lại nảy sinh tình cảm như vậy với anh…” Vẻ thẹn thùng, căng thẳng của cô gái nhỏ được Nam Bùi thể hiện ra một cách đầy tinh tế, hoàn mỹ, hai tay cậu không ngừng siết chặt gấu áo, “Tôi, tôi……”

Lục Bách Nhiễm nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cậu, thế mà cũng căng thẳng theo, tưởng như Nam Bùi đang thật sự tỏ tình với mình vậy.

Y không ngờ diễn xuất của Nam Bùi lại tốt như thế.

“Tôi thích anh —-”

Lục Bách Nhiễm nuốt một ngụm nước miếng, khoảnh khắc nghe thấy Nam Bùi nói ra ba chữ ấy, dù đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng nhịp tim của y vẫn điên cuồng tăng tốc, đại não một mảnh trống rỗng.

Mãi không nghe thấy Lục Bách Nhiễm đáp lời, Nam Bùi không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng nhắc, “Tiểu Nhiễm, đến lời thoại của em đó.”

“Tôi……” Lục Bách Nhiễm mở miệng, giọng rõ ràng có chút ám ách.

Y không thể không thanh thanh cổ họng, đè ép cảm xúc trong lòng xuống, vậy mới có thể thuận lợi nói tiếp, “Tôi không thể nào thích cô được, Bùi Thúy Thúy.”

Trong kịch bản, nữ chính họ Bùi, tên Thúy Thúy, cái tên này khó tránh khỏi khiến Nam Bùi có chút khớp.

“……Tôi biết.” Nam Bùi cụp mắt, nhanh chóng nhập vai trở lại, “Tôi chỉ hy vọng anh được hạnh phúc thôi, cho dù anh không thích tôi đi nữa, tôi vẫn sẽ mãi ủng hộ anh……”

Lục Bách Nhiễm nhìn bộ dạng này của Nam Bùi, hô hấp ngưng lại.

Lời thoại từa tựa thế này, Nam Bùi cũng đã từng nói với y rồi.

“Chỉ cần sự nghiệp của em thành công, cho dù em không thích tôi, tôi vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

—- Lời lẽ mới ngốc nghếch, hèn mọn làm sao, Lục Bách Nhiễm khi đó nghe chỉ cảm thấy một bầu trời giả dối.

Nhưng giờ phút này, y rõ ràng biết đây chỉ là lời thoại, lại vẫn cảm nhận được xúc cảm đau lòng.

Giây tiếp theo, Lục Bách Nhiễm làm ra một hành động mà Nam Bùi không hề ngờ đến.

Y vươn tay, ngón tay thon dài lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt Nam Bùi.

Sau đó, Lục Bách Nhiễm nhanh chóng ý thức được mình đang làm gì, lập tức thu tay lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt, mất tự nhiên.

Nam Bùi cứng đờ tại chỗ.

Động tác này không có trong kịch bản, hoàn toàn là Lục Bách Nhiễm đột phát nghĩ ra.

Nhưng hiệu quả cũng rất tuyệt.

Đạo diễn bên cạnh trông thấy một màn này, nhịn không được vỗ tay, “Hay, diễn hay lắm! Anh Nam, không ngờ anh diễn tốt như vậy đấy, tôi còn tưởng anh tỏ tình bị từ chối thật chứ! Cả Tiểu Nhiễm nữa, động tác cậu thêm vào phía sau kia cũng rất tuyệt!”

Lục Bách Nhiễm nghe đạo diễn nói xong, đột nhiên nhận ra gì đó —-

Y tưởng rằng vừa rồi diễn xuất của Nam Bùi quá tốt, không nghĩ tới, có lẽ Nam Bùi thật sự hòa mình vào nhân vật, mới có thể thể hiện được phần tình cảm hèn mọn, chân thành, tha thiết này chuẩn xác đến vậy.

Nam Bùi được khen ngợi, vui vẻ nói với đạo diễn, “Đạo diễn quá khen rồi.”

Nhưng mà, nụ cười còn vương nước mắt của cậu rơi vào mắt Lục Bách Nhiễm, lại khiến đối phương càng thêm đau lòng.

Những người qua đường quan sát một màn này, đều lần lượt cảm thán:

“Đứng trước cái người ăn mặc lòe loẹt như kia mà vẫn có thể diễn được, Lục Bách Nhiễm là mặt than thật hay diễn xuất tốt thế nhỉ?”

“Không đánh giá diễn xuất, cơ mà tố chất tâm lý của Lục Bách Nhiễm chắc chắn rất mạnh.”

“Cảnh vừa rồi nhìn chẳng có chút gì là gượng gạo hết…… diễn xuất của Lục Bách Nhiễm bị đánh giá thấp thật rồi!”

Mười phút sau, đạo diễn mang theo vạn phần chờ mong, để Lục Bách Nhiễm và nữ chính quay cảnh này.

Nhưng mà hiệu quả lại không được tốt như tưởng tượng.

Lục Bách Nhiễm dường như không nhập vai được như vừa nãy, mà diễn xuất của nữ chính cũng không bì được với Nam Bùi.

Có điều cho dù vậy, cảnh này của hai người vẫn vượt quá kỳ vọng của đạo diễn, đồng thời tốt hơn những diễn viên đóng cùng loại phim thần tượng này rất nhiều.

Vì thế, đạo diễn tuy cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không xoắn xuýt quá lâu, sau vài lần quay, cảnh này xem như qua.

Bản thân Lục Bách Nhiễm cũng cảm thấy đáng tiếc.

Vì sao đối diện nữ chính, y lại không phát huy tốt bằng lúc đối diễn với Nam Bùi kia chứ?

Y liếc mắt về phía tên nhà giàu mới nổi không tim không phổi ngồi một bên cắn hạt dưa, nghịch điện thoại nào đó, trầm tư suy nghĩ.

Mấy cảnh buổi sáng đều hết sức thuận lợi.

Sau khi Lục Bách Nhiễm hot lên, ngoại trừ quay phim, cũng có không ít thông cáo tìm tới cửa, đại diện nhãn hàng rồi chương trình giải trí đều cần đàm phán, khiến người đại diện Trần Tự Hiểu bận bịu hơn thời gian trước nhiều.

Điều này cũng chứng minh Nam Bùi để Lục Bách Nhiễm đóng bộ phim thần tượng này là hoàn toàn chính xác.

Đang lúc nghỉ giải lao, Lục Bách Nhiễm ngồi xuống cái ghế kế bên Nam Bùi, quay đầu nhìn cậu, “Tôi nhận được lời mời tham dự Đêm hội từ thiện Thịnh Tinh, phải dẫn theo bạn nhảy nữ.”

Nam Bùi cắn hạt dưa tanh tách, đầu cũng không nâng lên nói, “Vậy em tìm thử xem có ai đồng ý đi cùng không……”

“Tôi không muốn tìm.” Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, mím mím môi.

Nam Bùi cuối cùng cũng ngước mắt nhìn y, “Vậy em định thế nào? Đêm hội này vẫn luôn nhận được rất nhiều sự chú ý, là cơ hội tốt để em tạo thiện cảm với người qua đường đó.”

Lục Bách Nhiễm trầm mặc giây lát, đột nhiên mở miệng nói, “Tôi muốn anh đi cùng tôi.”

“Tôi á?” Nam Bùi chỉ chỉ chính mình, “Trông tôi giống nhà từ thiện lắm à?”

Lục Bách Nhiễm lắc lắc, rồi lại gật gật đầu, tiếp đó nói, “Chí ít trông giống có nhiều tiền để làm từ thiện.”

“Không phải là cần bạn nhảy nữ à?” Nam Bùi có chút bối rối, “Tôi cũng có thể xem như bạn nhảy nữ hả?”

“Sự nghiệp của tôi đang trong giai đoạn phát triển.” Giọng điệu Lục Bách Nhiễm hơi chút mất tự nhiên, “Tôi không muốn dính dáng đến chút tin đồn nào……dù chỉ là xác suất rất nhỏ cũng không.”

Nam Bùi nghe đến hai chữ ‘sự nghiệp’, nhất thời hiểu rõ trong lòng —- đây là khảo nghiệm dành cho Lục Bách Nhiễm, cũng là khảo nghiệm dành cho cậu.

Ai biết được nhân vật chính vận khí không đủ lại dính phải tin đồn thất thiệt sẽ chịu ảnh hưởng thế nào chứ?

Tuy chưa biết hậu quả ra sao, nhưng vẫn nên ngăn chặn từ trong trứng nước.

Vì thế, Nam Bùi trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc hỏi, “Tôi có cần mặc váy không?”

Lục Bách Nhiễm, “……”

Ông chủ y hình như không bình thường thì phải.

“……Anh mặc đẹp đẹp chút là được.” Lục Bách Nhiễm bĩu bĩu môi, nói, “Đừng mặc đồ da báo đó. Váy họa tiết da báo càng không.”

Da báo tặng Đoàn Hành rồi còn đâu, cậu có muốn mặc cũng không mặc được nữa.

Nam Bùi nhịn không nói câu này ra khỏi miệng.

Lục Bách Nhiễm trộm liếc nhìn vẻ mặt Nam Bùi, nói tiếp, “Hơn nữa anh còn phải mặc đồ cùng màu cùng kiểu với tôi nữa, như vậy thì lúc đi thảm đó mới……xứng đôi.”

Y khựng lại giây lát mới nói hai chữ ‘xứng đôi’ kia ra.

“Được, không thành vấn đề.” Nam Bùi sảng khoái đáp ứng.

Khóe môi Lục Bách Nhiễm nhịn không được cong lên, giọng nói giấu không được mấy phần vui thích, “Thế thì chốt như vậy nhé.”

“Có điều tôi không lộ mặt quá lâu được đâu, tốt nhất là để phóng viên chỉ chụp một mình em thôi, đừng chụp cả tôi vào.” Nam Bùi nghĩ nghĩ, đột nhiên bổ sung, “Đến lúc đó tôi sẽ dặn dò họ trước vậy.”

Lục Bách Nhiễm nghe vậy khẽ nhíu mày, giọng điệu từ vui vẻ chuyển thành hơi hơi thất vọng, “……Vì sao?”

“Tôi sợ tôi đẹp trai quá lại đoạt mất sự nổi bật của em.” Nam Bùi nói đầy thành khẩn, “Em nhất định phải trở thành nhân vật chính của đêm hội mới được.”

Đương nhiên là sợ hai nam chính còn lại xem tin tức trông thấy rồi.

Tuy tin tức được ưa chuộng bên khu esport là tin về giải thi đấu esport, bên khu tổng tài bá đạo là ân oán của giới nhà giàu, nhưng vẫn khó tránh khỏi hiệu ứng bươm bướm.

Lục Bách Nhiễm nghe thế, cũng không thấy khó chịu vì thái độ khoe khoang tự mãn của Nam Bùi, mà cảm xúc không vui trong lòng ngược lại còn lập tức vơi bớt ít nhiều.

Chí ít điều này chứng minh Nam Bùi vẫn luôn suy nghĩ cho y.

Cùng lúc này.

Tại trụ sở chính tập đoàn Tống thị.

Tống Cảnh Sâm ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn hình nền mới trên vòng bạn bè của Nam Bùi, khẽ nhíu mày.

Hắn thầm nghĩ trong lòng, mấy bông hoa sen trong bức ảnh này có nghĩa là gì, sao trong hồ sen lại có ba con cá nhỉ?

Nam Bùi đang muốn ám chỉ điều gì với hắn?

Lẽ nào cậu đang khen Tống Cảnh Sâm gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn?

Hay là cậu cảm thấy Tống Cảnh Sâm cũng đáng yêu như những con cá này?

Tống Cảnh Sâm nhất thời không nghĩ ra được.

Đúng lúc này, Candy đẩy cửa bước vào, nói với hắn, “Tống tổng, Đêm hội từ thiện Thịnh Tinh gửi giấy mời cho ngài……”

“Mấy năm trước đều chỉ mời minh tinh thôi mà.” Tống Cảnh Sâm bỏ điện thoại xuống, tầm mắt từ hình nền chuyển đến trên người Candy, “Sao năm nay lại mời tôi?”

“Hình như là bên tổ chức muốn đẩy mạnh các hoạt động từ thiện thì phải…” Candy giải thích, “Thế nên lần này mời tới rất nhiều doanh nhân, thái độ cũng vô cùng thành khẩn.”

Tống Cảnh Sâm nhíu mày, “Mấy hoạt động này chỉ toàn làm màu, để đám minh tinh thể hiện cảm giác tồn tại thôi, có gì hay đâu mà đi chứ?”

Bình thường Tống Cảnh Sâm làm từ thiện cũng nhiều, nhưng không rêu rao ra ngoài, thế nên, hắn rất không vừa mắt mấy loại từ thiện gióng trống khua chiêng kiểu này, cảm thấy khoe mẽ nhiều hơn là làm từ thiện.

Càng đừng nói, nhân vật chính của đêm hội còn là đám nghệ sĩ nữa chứ.

Tống Cảnh Sâm không muốn làm nền cho người khác chút nào.

Candy nghĩ nghĩ, cẩn thận nói, “Tống tổng, chẳng phải chúng ta mới thành lập công ty điện ảnh truyền hình sao, tôi cảm thấy ngài có thể nhân cơ hội này tạo dựng hình ảnh công ty trong giới giải trí, hơn nữa quen biết được với các minh tinh cũng tốt mà……”

Tống Cảnh Sâm nghe vậy, không khỏi rơi vào trầm tư.

Tuy không thích mấy loại hoạt động nhìn chẳng có chút giá trị nào này, nhưng Tống Cảnh Sâm không thể không thừa nhận Candy nói rất đúng.

Lát sau, hắn nhìn giấy mời trong tay, khẽ nhướn mày.

“Được. Vậy tôi tới đó lộ mặt chút vậy. Giúp tôi chuẩn bị lễ phục đi thảm đỏ đi.” Tống Cảnh Sâm thoáng khựng lại, lộ ra nụ cười tự tin, “Nhân vật chính của đêm hội, chỉ có thể là tôi.”