Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 53: “Của nhà tôi.”



“Đây là ai vậy, đẹp trai thế!”

“Tôi không hoa mắt chứ, là Hoắc Nghiêu hả?”

“Trời ơi…… Là anh ta thật kìa!”

“Sao anh ta lại ở đây?!”

Đủ mọi giọng nói truyền từ bốn phía xung quanh vào tai Nam Bùi, cậu nâng mắt nhìn Hoắc Nghiêu, từ góc độ này của cậu có thể thấy rõ hầu kết nhô lên, đường cằm thanh thoát sắc bén cùng với đôi môi hơi hơi mím lại của đối phương.

Đây là lần thứ hai Nam Bùi được Hoắc Nghiêu ôm kiểu công chúa thế này, lần trước là ở bên ngoài hội trường tổ chức nhạc hội, cậu vì muốn trốn ba vị nam chính mà gọi Hoắc Nghiêu tới giúp mình.

Nhưng lần này Hoắc Nghiêu không chỉ chủ động xuất hiện, mà còn trực tiếp bế bổng cậu lên nữa.

Hoắc Nghiêu cúi đầu nhìn Nam Bùi, trong mắt rõ ràng mang theo mấy phần sốt ruột, “Chân có đau không?”

Đầu óc Nam Bùi một mảnh trống rỗng, ngơ ngác nhìn Hoắc Nghiêu, không biết vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện tại đây.

Chân cậu vẫn đau, nhưng Nam Bùi lại vô thức lắc lắc đầu, tiềm thức không muốn để Hoắc Nghiêu phải lo lắng.

Lát sau, cậu lại vội vàng gật đầu, “Hơi hơi.”

Ngón tay Hoắc Nghiêu chầm chậm siết lại, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng.

“Tôi đưa cậu tới bệnh viện.” Giọng điệu anh bình tĩnh, mang theo kiên định không cho phép từ chối, “Trước tiên cậu tạm gác chuyện gameshow qua một bên đi.”

Lúc này, ba vị nam chính ở bên cạnh đều để lộ ra biểu cảm khác nhau.

Tống Cảnh Sâm biết Hoắc Nghiêu, cũng biết địa vị của nhà họ Hoắc trong thương giới. Nhưng hắn không biết Nam Bùi thế mà lại quen biết Hoắc Nghiêu, hơn nữa thoạt nhìn còn rất thân thiết thì phải?

Lục Bách Nhiễm cũng biết Hoắc Nghiêu, bởi vì anh có đầu tư vào ‘Mưa sao băng tình yêu’, nhưng y không rõ quan hệ của Nam Bùi và Hoắc Nghiêu là gì.

Đoàn Hành lại hoàn toàn không quen biết gì Hoắc Nghiêu, chỉ có thể dựa vào trang phục trên người đối phương cùng lời bàn luận của những người xung quanh để đoán đây không phải là một người bình thường thôi.

Ba người vốn còn đang tranh đấu với nhau, giờ phút này ánh mắt đều tập trung hết lên người Hoắc Nghiêu đang ôm Nam Bùi trong tay.

Tống Cảnh Sâm lên tiếng đầu tiên, nhìn chằm chằm Hoắc Nghiêu hỏi, “Hoắc tổng? Sao anh lại xuất hiện ở đây?”

Nói xong, tầm mắt hắn lại rơi trên người Nam Bùi, giọng nói cũng trầm xuống mấy phần, “Hai người biết nhau à?”

Lúc này, đạo diễn chương trình cũng tới hiện trường. Ông chú ý thấy Nam Bùi, vội vàng quan tâm hỏi, “Bùi tổng, cậu thế nào rồi? Không sao chứ?”

Nam Bùi lắc đầu, “Không phải chuyện gì lớn, mọi người không cần quan tâm tới tôi đâu.”

Đạo diễn thở ra một hơi, “Vậy thì tốt.” Sau đó, ông trông thấy Hoắc Nghiêu, ngay lập tức để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói, “Ai u, Hoắc tổng, sao ngài lại đích thân tới tận đây thế này? Nếu như biết ngài tới, tôi đã đi đón rồi……”

Đoàn Hành thoáng ngây người, quay đầu nhìn về phía đạo diễn, “Sao cả ông cũng biết anh ta vậy?”

Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm cũng cảm thấy khó hiểu, bọn họ không biết Hoắc Nghiêu thì có quan hệ gì với đạo diễn chương trình này.

“Đương nhiên là biết rồi.” Đạo diễn vội vàng đáp, “Cả khu du lịch này đều dưới danh nghĩa Hoắc tổng mà, tôi còn phải cảm ơn Hoắc tổng đã giảm giá cho chúng ta thuê nơi này để quay chương trình đó……”

Đạo diễn vừa nói xong, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ không dám tin.

“Khu du lịch lớn thế này, là của Hoắc tổng hết ấy hả?”

“Vãi chưởng, diện tích nơi này lớn như thế, lại còn đều là hạng nhất nữa, Hoắc tổng giàu vậy cơ à?”

“Tôi ngất đây……”

Ba vị nam chính cũng đều ngây ngẩn cả người.

Nam Bùi lại không quá kinh ngạc, hôm qua lúc gọi video, Hoắc Nghiêu đã nói anh rất thông thuộc khu này rồi.

“Không ngờ khu du lịch này lại của nhà anh đó, Hoắc tổng.” Tống Cảnh Sâm nhìn về phía Hoắc Nghiêu, mím môi, nói, “Anh tới đây chắc cũng bận bịu nhiều việc lắm nhỉ, cứ để tôi đưa Nam Bùi tới bệnh viện cho.”

Nói xong, hắn tiến lên trước một bước, muốn cướp lấy Nam Bùi từ trong tay Hoắc Nghiêu.

Hoắc Nghiêu khẽ nâng mi mắt, nhìn Tống Cảnh Sâm, khóe môi hơi hơi cong lên, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.

“Đây đúng là của nhà tôi thật.” Hoắc Nghiêu chầm chậm nói, sau đó khẽ cụp mắt, nhìn người trong lòng, “Thế nên không nhọc anh phải bận tâm.”

Hoắc Nghiêu cố tình nhấn mạnh ba chữ ‘của nhà tôi’.

Nam Bùi thoáng ngây người, nhất thời không rõ Hoắc Nghiêu nói ‘của nhà tôi’ là chỉ khu du lịch này, hay gì đó khác.

Hoắc Nghiêu noi xong, vẻ mặt ba vị nam chính đều thay đổi. Nhưng anh không quan tâm tới bọn họ, mà ôm Nam Bùi, rời đi trước ánh mắt bao người.

Trước khi đi, Nam Bùi hô lên một câu với ba vị nam chính, “Mọi người cứ tiếp tục quay đi nhé, không cần lo lắng cho tôi đâu!”

Hoắc Nghiêu mặt không đổi sắc quay đầu lại nhìn ba người kia một cái.

Lúc này vẻ mặt họ đều rất tệ, ánh mắt nhìn Hoắc Nghiêu mang theo ghen tị rõ ràng. Nhưng bởi vì Nam Bùi đang bị thương, nên họ không thể biểu lộ cảm xúc này ra ngoài được, chỉ có thể đồng ý với cậu, để cậu yên tâm dưỡng thương thôi.

“Hoắc tổng……” Sau khi rời khỏi đó, Nam Bùi nhỏ giọng nói, “Tôi cứ đi như vậy, có phải là không hay lắm không?”

“Cậu đã như thế này rồi…” Hoắc Nghiêu mím mím môi, giọng nói mang theo mấy phần bực bội, “Mà vẫn còn muốn làm từ thiện hả?”

Nam Bùi vội vàng nói, “Tôi…tôi chỉ lo lắng cho gameshow thôi……”

“Nhưng tôi lo lắng cho cậu.” Hoắc Nghiêu cắt ngang lời Nam Bùi, giọng điệu chân thành, nghiêm túc.

Nam Bùi nghe vậy, trái tim trong lồng ngực đập chệch nửa nhịp. Cậu nâng mắt nhìn về phía Hoắc Nghiêu, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, chân mày khẽ nhíu lại, đôi mắt màu đen thẳm phảng phất như chỉ chứa đựng một người duy nhất là cậu mà thôi.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tim cậu đập mạnh tới nỗi khiến Nam Bùi có lỗi giác mình sắp sửa từ trong lòng Hoắc Nghiêu rớt xuống vậy. Cậu không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, cánh tay đang vòng quanh cổ Hoắc Nghiêu vô thức siết chặt.

“Cố nhịn một chút nhé.” Hoắc Nghiêu tiếp tục nói, “Sắp xuống tới chân núi rồi.”

Hoắc Nghiêu ôm Nam Bùi, động tác không chịu chút ảnh hưởng nào, bước chân vẫn ổn định theo từng bậc thang xuống núi, mang đến cho Nam Bùi cảm giác an toàn tuyệt đối.

Một đường gấp rút di chuyển, giờ phút này Nam Bùi mới thả lỏng được một chút.

Phong cảnh nơi này rơi vào mắt Nam Bùi, bên tai là tiếng bước chân đều đặn của Hoắc Nghiêu, quanh quẩn nơi chóp mũi là mùi nước hoa cho nam nhàn nhạt cùng khí tức giống đực mạnh mẽ của anh.

Đau đớn ở mắt cá chân dường như cũng vơi bớt phần nào.

Hai mươi phút sau, Hoắc Nghiêu đã đưa được Nam Bùi tới bệnh viện gần nhất.

Bác sĩ kiểm tra thương thế của cậu, biểu thị không quá nghiêm trọng, nhưng cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian, tốt nhất là khoảng thời gian này hạn chế vận động.

Trong lòng Nam Bùi có chút sốt ruột, bởi vì sự nghiệp của ba vị nam chính đang trong lúc phát triển, khoảng thời gian này rất quan trọng với cậu. Vì vậy, cậu liền hỏi bác sĩ nhanh nhất bao lâu thì có thể khỏi được.

Bác sĩ biểu thị không thể nói chính xác được, nhưng ít nhất cũng phải tầm nửa tháng mới lành.

Nam Bùi kinh ngạc hỏi lại, “Nửa tháng ấy ạ? Lâu quá vậy……”

Hoắc Nghiêu nhướn mày, “Cậu có việc gì gấp cần xử lý à?”

“À, cũng không có gì……” Nam Bùi ngượng ngùng vò vò đầu, “Chỉ là có vài khoản đầu tư……”

Hoắc Nghiêu nhìn ra tâm tư của Nam Bùi, trào phúng, “Thế nào, mấy vị mà cậu đầu tư kia không thể sống nổi qua nửa tháng hả?”

Nam Bùi ngây người.

“Làm việc từ xa cũng không phải không được.” Hoắc Nghiêu rót một cốc nước, đưa cho Nam Bùi, nói, “Thi thoảng tới công ty và câu lạc bộ nhìn một chút là được mà, lẽ nào bọn họ còn cần cậu phải giám sát 24/7 nữa hả?”

Nam Bùi có chút bất đắc dĩ trong lòng, cậu cũng muốn thả lỏng lắm chứ, nhưng mà vận khí của các nam chính không đủ, cậu cũng không có cách nào.

“Thực ra Hoắc Nghiêu nói cũng là một biện pháp.” Lúc này, hệ thống đưa ra ý kiến, “Ngoài làm việc từ xa, cậu chỉ cần vào những tình tiết then chốt, xuất hiện bên cạnh các nam chính là được.”

Nam Bùi thở dài một tiếng, “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Chiều tối.

Ba mẹ Nam rất nhanh đã nhận được tin Nam Bùi bị thương.

Khoảng thời gian này, Nam Bùi luôn không ở nhà, ba mẹ Nam cũng xem như cho cậu ra ngoài rèn luyện, ngoại trừ thi thoảng gọi video với cậu, người một nhà chưa gặp mặt nhau lần nào.

Nghe tin Nam Bùi bị thương, ba Nam Thành Thước và mẹ Lý Nhã đều rất lo lắng, vội vàng chạy tới bệnh viện.

Trông thấy mắt cá chân bị băng bó kín mít của Nam Bùi, Lý Nhã đau lòng nói, “Bùi Bùi, con bất cẩn quá vậy, làm sao mà lại thành ra thế này?”

Nam Bùi ngập ngừng nói, “Con theo ekip chương trình lên núi, không cẩn thận bị trẹo chân……”

Nam Thành Thước cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Ông khẽ cau mày, nghiêm giọng hỏi, “Có phải con bị thương là vì Tống Cảnh Sâm không?”

Nam Bùi ngây người.

Nghiêm khắc mà nói thì cậu bị ngã là vì cái ba lô nặng trịch kia.

Vậy thì Tống Cảnh Sâm quả thật cũng xem như một trong các thủ phạm.

Lý Nhã thấy dáng vẻ chần chừ của Nam Bùi, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói, “Bùi Bùi à, con đã ra ngoài rèn luyện lâu như vậy, đầu tư bao nhiêu hạng mục rồi thì cũng nên mở rộng tầm mắt ra một chút chứ, sao vẫn cứ nhớ mãi không quên cái tên Tống Cảnh Sâm kia vậy?”

“Con định thắt cổ chết trên một cái cây đấy à?” Nam Thành Thước cũng rất bất đắc dĩ, giọng điệu mang theo lo lắng nói, “Theo ba thấy, thẳng nhóc kia sẽ không bao giờ thích con đâu, con cứ như vậy chỉ phí công vô ích thôi.”

Hệ thống đột nhiên mắng thầm trong đầu Nam Bùi, “Một cái cây á? Phải là mấy cái cây mới đúng ấy.”

Nam Bùi, “……”

“Ba, mẹ…” Nam Bùi bắt đầu diễn theo thiết lập nhân vật, chớp chớp mắt, con ngươi hơi hơi tỏa sáng, “Con là một người chung thủy, đã nhận định một người duy nhất là anh Cảnh Sâm rồi thì sẽ không bỏ cuộc đâu ạ.”

Lý Nhã và Nam Thành Thước nhìn Nam Bùi, rơi vào im lặng —- cái tật yêu đương mù quáng này của con trai họ không có cách nào trị được hả?

Đúng lúc này…

Bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, sau đó Hoắc Nghiêu đẩy cửa bước vào, trong tay là một phần đồ ăn dinh dưỡng được đóng gói cẩn thận.

Trông thấy Lý Nhã và Nam Thành Thước, anh vô thức gọi một tiếng, “Bác trai, bác gái ạ.” Dáng vẻ hết sức quen thuộc.

Nhà họ Nam và nhà họ Hoắc trong giới kinh doanh cũng có qua lại với nhau.

Trước kia nhà họ Nam mạnh hơn nhà họ Hoắc, nhưng mấy năm gần đây, nhà họ Hoắc lại phất lên rất nhanh, đã sớm không thể sánh bằng, mà đây đều là nhờ công lao của người thừa kế mới lên nắm quyền của nhà họ Hoắc.

Ba mẹ Nam đương nhiên cũng biết Hoắc Nghiêu.

Lý Nhã ngạc nhiên nói, “Hoắc đại thiếu gia? Cậu……sao lại ở đây?”

“Cháu là bạn của Tiểu Bùi.” Hoắc Nghiêu rất tự nhiên đáp, “Là cháu đưa cậu ấy vào bệnh viện đấy ạ.”

Nam Thành Thước kinh ngạc đến hai mắt mở to, “Cậu nói……cậu là bạn của Bùi Bùi á?”

Hoắc Nghiêu gật gật đầu, “Quen biết cũng khá lâu rồi ạ, khoảng thời gian này Tiểu Bùi vẫn luôn ở tại nhà cháu.”

Ba mẹ Nam đồng loạt ngây người.

Nói tới đây, Hoắc Nghiêu đặt hộp đồ ăn dinh dưỡng lên tủ đầu giường Nam Bùi, nói với cậu, “Bác sĩ có nói lát nữa cậu có thể xuất viện, tôi sẽ đưa cậu về biệt thự nghỉ ngơi. Đã mệt mỏi cả ngày rồi, cậu ăn trước một chút đi.”

Mùi đồ ăn bay vào mũi Nam Bùi, khiến cậu vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

“Bác trai, bác gái, hai người cũng đi ăn đi ạ.” Hoắc Nghiêu quay về phía ba mẹ Nam, cong môi nói, “Ở đây có cháu là được rồi.”

Hai người đều có chút mờ mịt, nhưng lời Hoắc Nghiêu nói lại tựa như mang theo ma lực, khiến họ vô thức gật đầu, rời đi.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Lý Nhã vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần.

Bà chỉ chỉ cửa phòng bệnh, hỏi Nam Thành Thước, “Cái người vừa rồi, là Hoắc Nghiêu thật hả?”

“Chính xác không sai.” Nam Thành Thước cũng cảm thấy không dám tin, “Cậu ta là bạn Bùi Bùi nhà mình thật hả? Gần đây Bùi Bùi quen biết rộng như vậy cơ à?”

“Tôi thấy không chỉ là bạn bè đâu.” Lý Nhã đè thấp giọng nói, “Nghe nói Hoắc Nghiêu là một người vô cùng lạnh lùng, dầu muối không ăn, sao có thể đích thân đưa cơm cho người ta được.”

Nam Thành Thước thoáng ngây người, “Ý của bà là…?”

Lý Nhã nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy tên nhóc nhà họ Hoắc kia có chút thích Bùi Bùi nhà mình đấy.”

Nam Thành Thước mở to hai mắt. Nhưng hai vợ chồng nhìn nhau chốc lát, lại cùng để lộ ra vẻ mặt tiếc hận.

Lý Nhã thở dài một tiếng, “Hoắc Nghiêu thích nó cũng vô dụng, Bùi Bùi nhà chúng ta ngốc chết được, lại đi nhìn trúng cái tên ngu ngốc Tống Cảnh Sâm kia chứ.”

“Không sai.” Giọng Nam Thành Thước cũng đong đầy bất đắc dĩ, “So với Hoắc Nghiêu, Tống Cảnh Sâm kia thì tính là gì chứ, một nhà bọn họ đều dựa vào chúng ta mới khởi sắc được chút đỉnh, vậy mà chẳng cho Bùi Bùi được sắc mặt tốt đẹp bao giờ.”

“Đám công tử nhà giàu khác, ai bên người chẳng có đầy oanh oanh yến yến.” Lý Nhã cảm thấy không đáng thay cho Nam Bùi, “Sao đứa nhỏ nhà chúng ta lại cứ cố chấp như vậy nhỉ? Tuy lăng nhăng là không đúng, nhưng chẳng thà nó lăng nhăng một chút, cũng tốt hơn cố chấp mãi với một người thế này.”

Hai vợ chồng lại nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng lắc lắc đầu.

Họ đều cảm thấy đứa nhỏ chung tình đến ngu ngốc Nam Bùi kia hết thuốc chữa rồi.

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh.

Nam Bùi ngửi thấy mùi đồ ăn, mở hộp ra, đang muốn gắp một đũa thật to cho vào miệng, lại phát hiện không thấy đũa đâu.

Cậu thoáng ngây người, nhìn về phía Hoắc Nghiêu, hỏi, “Hoắc tổng, đũa đâu rồi?”

Hoắc Nghiêu đang đùa nghịch túi đũa dùng một lần trong tay, anh dựa người vào khung cửa, nâng mắt nhìn Nam Bùi, đột nhiên mở miệng nói, “Tôi nghe thấy rồi.”

Nam Bùi vội vàng hỏi, “Nghe thấy gì cơ?”

“Nghe thấy bác trai bác gái nói cậu đừng mãi thắt cổ trên một cái cây……” Giọng điệu Hoắc Nghiêu hết sức bình tĩnh, nhưng trong mắt lại cất giấu tình tự gì đó, “Rồi cậu trả lời, cậu rất chung thủy, chỉ nhận định một người duy nhất là ‘anh Cảnh Sâm’.”

Ngoài mặt anh chỉ như đang thuật lại lời Nam Bùi thôi, nhưng giọng điệu lại có chút chua chua.

Lời này vừa nói xong, phòng bệnh nhất thời rơi vào im lặng.

“Sao tôi lại không biết cậu là người chung thủy, si tình như vậy nhỉ?” Hoắc Nghiêu khẽ nhướn mày, nhìn như bình tĩnh hỏi, “Anh Cảnh Sâm của cậu, rồi Tiểu Nhiễm, Tiểu Đoàn có biết không vậy?”

Nam Bùi, “……”

Người này sao lại cứ nói năng quái gở thế không biết?