Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 56: Các nam chính dần trở nên kỳ quặc



Nam Bùi bị Tống Cảnh Sâm kéo cổ tay, sức lực lớn đến mức khiến cậu có chút kinh ngạc.

Cậu quay đầu nhìn về phía hắn, khó tin hỏi, “Anh Cảnh Sâm…… Anh nói gì cơ?”

Hầu kết của Tống Cảnh Sâm trượt lên trượt xuống, nhưng vẫn không buông Nam Bùi ra, mà trầm giọng lặp lại một lần nữa, “Tôi nói, không được đi gặp cậu ta.”

Đáy mắt Nam Bùi hiện lên tia nghi hoặc, hỏi, “Vì sao?”

Đáng ra Tống Cảnh Sâm phải không quan tâm gì tới hành động của cậu, càng không để ý cậu đi đâu gặp ai mới đúng chứ.

Nhưng mà, Tống Cảnh Sâm mím mím môi, nhìn thẳng vào Nam Bùi, không trả lời, cũng không buông tay ra.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Nam Bùi biết hợp đồng đại diện lần này rất quan trọng với Lục Bách Nhiễm, nếu như đàm phán thành công sẽ là trợ lực rất lớn cho sự nghiệp sau này. Cậu không thể tiếp tục dây dưa ở đây thêm nữa. Vì thế, Nam Bùi nhìn Tống Cảnh Sâm, nói, “Anh Cảnh Sâm, em chỉ đi bàn chuyện công việc thôi, nếu anh không có chuyện gì thì buông em ra trước đi.”

Tống Cảnh Sâm lại nhìn chằm chằm Nam Bùi thêm một lát, sau đó như đã hạ quyết tâm, mở miệng nói, “Lục Bách Nhiễm có ý đồ với cậu, cậu không nhìn ra được à?”

Nam Bùi nghe vậy, nhất thời không hiểu ý của Tống Cảnh Sâm là gì. Cậu ngơ ngác nhìn Tống Cảnh Sâm, khó hiểu hỏi, “Lục Bách Nhiễm có ý đồ với em……là sao cơ?”

“Có một vài nghệ sĩ không chịu cố gắng, chỉ muốn dùng đường tắt để leo lên, vì vậy sẽ làm ra một vài chuyện không sạch sẽ.” Ngón tay Tống Cảnh Sâm co lại thật chặt, gần như siết đau cổ tay Nam Bùi, từng câu từng chữ đều thể hiện ra sự bất mãn của mình với Lục Bách Nhiễm, “Mấy chuyện như vậy tôi đã thấy nhiều rồi, lẽ nào cậu không phát hiện ra được chút nào?” Trong giọng điệu chất chứa đầy đố kị, lo lắng.

Nam Bùi nghe xong, vẻ mặt rõ ràng càng thêm nghi hoặc.

Cậu nghiêng nghiêng đầu, nhìn Tống Cảnh Sâm, chầm chậm hỏi, “Nhưng mà…… Này thì liên quan gì tới Lục Bách Nhiễm vậy?”

Tống Cảnh Sâm nghiến răng, môi mím chặt, có vẻ không muốn nói tiếp nữa. Bởi lẽ hắn chưa từng nói mấy lời sặc mùi chua với Nam Bùi như thế bao giờ.

Nhưng để Nam Bùi không đi gặp Lục Bách Nhiễm, Tống Cảnh Sâm vẫn quyết định nói rõ ra hơn, “Cái tên Lục Bách Nhiễm kia muốn thành đôi với cậu, nhờ đó leo lên đấy.”

“Gì cơ?!”

Nam Bùi để lộ ra vẻ mặt không dám tin, mắt chữ A miệng chữ O, như thể nghe thấy chuyện khó xảy ra nhất trên đời vậy.

Kỳ thực cậu không tin lời Tống Cảnh Sâm nói chút nào.

Lục Bách Nhiễm muốn thành đôi với cậu á?!

Sao có thể chứ!

Thiết lập nhân vật của cậu ở giới giải trí là một tên nhà giàu mới nổi, phẩm vị dung tục, còn ép Lục Bách Nhiễm phải đóng mấy bộ phim rác mà y không thích chút nào nữa, Lục Bách Nhiễm tránh cậu còn không kịp ấy chứ.

Cộng thêm Lục Bách Nhiễm là người thanh cao, nếu như muốn leo lên, lúc đầu đã chẳng lạnh nhạt với cậu như vậy rồi.

Vì thế, Nam Bùi ngượng ngùng cười khan hai tiếng, nói với Tống Cảnh Sâm, “Anh Cảnh Sâm, đây chắc chắn là hiểu nhầm rồi, Lục Bách Nhiễm không thể nào muốn thành đôi với em được……”

“Hiểu nhầm á?!”

Lúc này ghen tuông, giận dữ mà Tống Cảnh Sâm đè nén đều bùng phát hết ra ngoài, hắn không khống chế được gia tăng âm lượng, “Tên kia nửa đêm nửa hôm tới phòng cậu tắm rửa, rồi còn ở lại xem kịch bản, nếu không phải tôi kịp thời tới đó, không biết sẽ còn làm ra chuyện gì nữa đấy!”

Nam Bùi ngây người —-

Sao lại cảm thấy sự thực không quá giống những gì Tống Cảnh Sâm nói vậy nhỉ?

“Anh Cảnh Sâm, Tiểu Nhiễm không thể có ý đồ với em được.” Cậu nghiêm túc nói, “Em với cậu ấy chỉ là mối quan hệ ông chủ và nghệ sĩ thôi, em quen biết cậu ấy lâu vậy rồi, con người cậu ấy thế nào em hiểu mà.”

Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi nói thay cho Lục Bách Nhiễm thì nhíu chặt mày, giọng điệu đầy vẻ kinh ngạc, “Nam Bùi, cậu không chịu tin lời tôi nói đúng không?”.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Trước nay Nam Bùi vẫn luôn là Tống Cảnh Sâm bảo gì nghe nấy, bất kể hắn nói gì, Nam Bùi cũng đều mỉm cười đồng ý. Nhưng mà lần này, Nam Bùi lại thà tin tưởng con người Lục Bách Nhiễm, chứ không chịu tin lời hắn nói!

Nam Bùi vội vàng mở miệng, “Sao có thể chứ? Không phải em không tin anh, chỉ là……”

“Bất kể cậu tin hay không…” Tống Cảnh Sâm mạnh bạo cắt ngang lời Nam Bùi, bá đạo cất giọng, “Cậu đều không được đi gặp cậu ta nữa, mấy loại chuyện vặt vãnh như thế này cứ giao hết cho người đại diện là được. Bây giờ cậu lập tức gọi điện từ chối đi.”

Nam Bùi đờ đẫn nhìn Tống Cảnh Sâm. Một lúc lâu sau cậu mới lấy lại tinh thần, nhỏ giọng hỏi, “Anh Cảnh Sâm, sao……anh lại để ý tới chuyện này như vậy?”

Tống Cảnh Sâm thoáng ngây người, vội vàng chuyển mắt sang hướng khác, nhíu mày, giọng điệu cứng nhắc, “Nể mặt nhà họ Nam, không muốn thấy cậu bị người ta lừa tiền lừa tình thôi.”

Nam Bùi cụp mắt, sắp xếp lại từ ngữ một chút, nhỏ giọng nói, “Em biết rồi, cảm ơn anh Cảnh Sâm, em không đi tìm Lục Bách Nhiễm nữa đâu. Có điều trưa nay em có việc thật, phải về qua nhà một chuyến, không tham gia bữa tiệc được.”

Tống Cảnh Sâm nửa tin nửa ngờ nhìn Nam Bùi —- vừa nãy còn cố chấp tin tưởng Lục Bách Nhiễm mà, sao bây giờ lại sảng khoái đồng ý vậy?

“Anh Cảnh Sâm, em đi trước nhé.” Nam Bùi mặt không đổi sắc thoát khỏi tay Tống Cảnh Sâm, mỉm cười gật đầu với hắn, “Cảm ơn anh đã quan tâm.”

Nói xong, Nam Bùi nhanh chóng rời khỏi công ty của Tống Cảnh Sâm.

Tống Cảnh Sâm đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn xe Nam Bùi đi xa dần —-

Hình như đúng là hướng về nhà thật.

Nhưng Tống Cảnh Sâm vẫn chưa yên tâm. Vì thế, hắn lôi một cái ống nhòm từ ngăn kéo bàn làm việc ra, tiếp tục nhìn theo xe Nam Bùi.

Nam Bùi biết Tống Cảnh Sâm có lẽ sẽ đứng trước cửa sổ sát đất nhìn theo mình, thế nên mới định đánh lạc hướng một đoạn, đợi Tống Cảnh Sâm không còn nhìn thấy nữa, sẽ chuyển hướng tới chỗ Lục Bách Nhiễm.

Nhưng mà cậu không ngờ đến là, Tống Cảnh Sâm còn cầm cả ống nhòm để theo dõi mình.

Trong tầm quan sát có hạn của ống nhòm, hắn thấy được xe Nam Bùi đổi hướng, quay đầu lái về một hướng khác.

Ngón tay Tống Cảnh Sâm dùng sức siết chặt, gần như bóp nát ống nhòm.

Hắn hít một hơi thật sâu, khống chế ghen tị, khó chịu cùng với nỗi xúc động muốn quẳng bay ống nhòm xuống đất trong lòng, nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại.

Bên kia.

Nam Bùi đầu tiên là vào nhà vệ sinh công cộng thay lên bộ đồ nhà giàu mới nổi, sau đó lái xe tới dưới chân Công ty giải trí Bùi Nhiễm, tìm được Lục Bách Nhiễm đang đứng đợi mình.

Cậu kéo kính cửa sổ xuống, cong môi với Lục Bách Nhiễm, “Đi thôi, để em đợi lâu rồi.”

Lục Bách Nhiễm tùy tiện hỏi, “Sao lâu như vậy anh mới tới?”

Vẻ mắt Nam Bùi có trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, bình tĩnh trả lời, “Trên đường hơi tắc, xin lỗi em.”

Lục Bách Nhiễm cũng đã rất lâu không gặp Nam Bùi rồi, ngày thường vẫn luôn ngồi hàng ghế sau, hôm nữa y khó được một lần ngồi lên ghế phó lái.

Nam Bùi thoáng ngây người.

Trong ấn tượng của cậu, Lục Bách Nhiễm luôn rất bài xích mình, không thể nào ngồi vào ghế phó lái được.

Hôm nay y làm sao vậy?

Lục Bách Nhiễm thấy dáng vẻ ngơ ngác của Nam Bùi, khóe môi khẽ cong lên, “Sao còn chưa đi đi?”

Nam Bùi lấy lại tinh thần, vội vàng nói, “À, không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay em rất đẹp thôi.”

Lý do này là cậu tùy tiện nói ra. Không biết vì sao, đầu cậu đột nhiên lại nhớ đến những lời vừa rồi Tống Cảnh Sâm nói với mình.

Nam Bùi mím mím môi, bỗng nhiên nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, hỏi, “Tiểu Nhiễm, em có cảm thấy hôm nay tôi rất đẹp trai không?”

Hôm nay cậu mặc bộ đồ màu đỏ phối với xanh lá cây, đương nhiên không thể thiếu sợi dây chuyền vàng nặng trịch cùng với chiếc nhẫn to bản được, khí chất giàu sổi trên người như được nâng lên một tầm cao mới.

Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi một cái, lại không để lộ ra ánh mắt chán ghét gì, mà dùng chất giọng trầm ấm của mình nói, “Đẹp trai.”

Nam Bùi thoáng sửng sốt.

Lẽ nào Lục Bách Nhiễm có ý đồ khác với mình thật?

Không thể nào đâu!

Không được, cậu phải chặt đứt mọi khả năng cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo.

Vì thế, Nam Bùi để lộ ra nụ cười vui vẻ, phóng khoáng nói, “Quả nhiên cứ phải vàng mới tôn lên khí chất của tôi được, mấy hôm nữa tôi sẽ đi nạm răng vàng……”

Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, thở dài nói, “Vẫn là đừng thì hơn.”

Nhưng Nam Bùi lại không để ý tới Lục Bách Nhiễm, tiếp tục phô bày mặt giàu sổi của mình.

Cậu phải khiến cho Lục Bách Nhiễm càng thêm chán ghét mình mới được.

Có điều, cũng may suốt dọc đường đi, Lục Bách Nhiễm cũng không tỏ ra quá nhiệt tình với Nam Bùi.

Nam Bùi tin Lục Bách Nhiễm không phải một người mắt mù, không thể nào lại muốn tiếp xúc gần với cậu được.

Hai người tới trước công ty chuẩn bị hợp tác.

Lục Bách Nhiễm ăn vận đơn giản lại sáng sủa, vừa xuống xe đã nhận được sự chú ý từ mọi người xung quanh.

Mà loại người khí chất giàu sổi đầy mình như Nam Bùi, vẫn luôn là tồn tại bị khinh rẻ trong cái giới giải trí thời thượng này.

Bởi vậy, khoảnh khắc hai người bước vào phòng họp, Nam Bùi khó tránh khỏi nhận được vài ánh mắt khinh miệt, coi thường.

Lục Bách Nhiễm phát hiện điểm này, chốc chốc lại liếc mắt về phía đám người kia, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại lộ ra ý tứ cảnh cáo.

Lần này tìm Lục Bách Nhiễm làm người đại diện là một thương hiệu quần áo đứng hàng đầu trong nước, nếu nhận được hợp đồng này, giá trị con người của Lục Bách Nhiễm sẽ được nâng lên một bậc, đây cũng có thể coi như một dấu mốc trên con đường sự nghiệp của y.

Quá trình đàm phán rất dài, từ hợp đồng cho đến kế hoạch hoạt động, thậm chí cả cách thức công bố, mục nào Nam Bùi cũng phải cẩn thận xác nhận một lần, để đảm bảo lần làm đại diện này còn tốt hơn cả trong tiểu thuyết miêu tả.

Qua vài vòng đàm phán, người phụ trách đám phán hợp đồng bên phía đối tác dành ánh mắt khen ngợi cho Nam Bùi, nói, “Ngài Nam Bùi, thật không ngờ ngài lại coi trọng lần hợp tác này như vậy, rất nhiều ý tưởng, suy nghĩ ngài đưa ra không chỉ giúp bảo vệ quyền lợi cho Lục Bách Nhiễm, mà còn khiến chúng tôi vô cùng tán thưởng nữa. Hy vọng hợp tác vui vẻ.”

Lục Bách Nhiễm thu hết mọi hành động của Nam Bùi vào mắt, khóe môi nhịn không được cong lên. Nãy giờ y vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên mở miệng, “Anh ấy vẫn luôn nghiêm túc như vậy đấy.”

Mọi người đồng loạt ngẩn người, có vẻ không ngờ Lục Bách Nhiễm trầm mặc ít lời lại trực tiếp nói giúp cho Nam Bùi như thế.

Nam Bùi cũng ngơ ngác. Có điều, bây giờ đang là thời khắc mấu chốt để ký kết hợp đồng, cậu không rảnh nghĩ nhiều.

Lục Bách Nhiễm ngồi bên cạnh cậu, tầm mắt rơi trên người cậu mang theo ấm áp thuộc về riêng y.

Mỗi lần Nam Bùi ở trước mặt y, vì y xông pha cố gắng, y đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cảm giác thỏa mãn này không giống như khi y gặt hái được thành tựu trong giới giải trí, mà tựa như người vẫn luôn chìm trong bóng đêm đột nhiên thấy được ánh sao vậy.

Thời điểm Lục Bách Nhiễm còn ở dưới đáy vực, y chưa từng hiểu được Nam Bùi.

Bây giờ nổi tiếng rồi, Nam Bùi vẫn xông pha cố gắng vì y như trước, mà cảm giác thỏa mãn cậu mang lại cho y cũng chưa một lần thay đổi.

Lục Bách Nhiễm rất mừng vì mình gặp được Nam Bùi.

Sau khi ký xong hợp đồng, Nam Bùi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phát hiện Lục Bách Nhiễm vẫn luôn nhìn mình, cậu quay đầu hỏi, “Sao thế?”

Lục Bách Nhiễm dời tầm mắt đi, không chút chột dạ nói, “Không có gì, chỉ là nghĩ tới một vài chuyện thôi.”

“Tôi còn tưởng em thích tôi……” Nam Bùi chầm chậm nói.

Người Lục Bách Nhiễm bất chợt cứng đờ.

“……sợi dây chuyền này của tôi chứ.” Nam Bùi nói nốt nửa câu còn lại, đồng thời kéo sợi dây chuyền ra lắc lắc, “Mới mua đó, đẹp không?”

Lục Bách Nhiễm, “……”

Thứ không thay đổi ngoại trừ hành động xông pha vì mình của Nam Bùi, còn cả phẩm vị khiến người không nói nên lời của anh ta nữa.

Hai người rời khỏi công ty, Nam Bùi nhìn thử thời gian, phát hiện đã sắp hoàng hôn rồi.

Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn đến từ Đoàn Hành, hỏi cậu chừng nào tới câu lạc bộ.

Nam Bùi biết sự nghiệp của chiến đội TKT cũng đang bước vào giai đoạn then chốt, tối nay phải mở cuộc họp với các thành viên, thảo luận chiến thuật cũng như sắp xếp đội ngũ cho giải đấu sắp tới, cậu không thể bỏ lỡ được.

Vì vậy, cậu nói với Lục Bách Nhiễm, “Tôi đưa em về trước nhé.”

Lục Bách Nhiễm khẽ nhíu mày, rầu rĩ nói, “Không cùng ăn cơm à?”

Nam Bùi ngây người, có chút kinh ngạc hỏi lại, “Em muốn cùng ăn với tôi hả?”

“Quán mì lần trước tới ấy…” Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, do dự một hồi mới nói tiếp, “Có muốn tới ăn thêm lần nữa không?”

Nam Bùi cười khan hai tiếng, lắc lắc đầu, đáp, “À, quán đó đúng là ngon thật…… Có điều tối nay tôi có chút việc phải qua câu lạc bộ một chuyến, không đi được rồi.”

Nghe tới ba chữ ‘câu lạc bộ’, sắc mặt Lục Bách Nhiễm nháy mắt lạnh xuống, vẻ ấm áp, bình tĩnh thường ngày cũng bay biến hết.

Y nhíu mày, đột nhiên hỏi, “Anh muốn tới gặp Đoàn Hành à?” Giọng điệu mang theo mấy phần chất vấn, rõ ràng có chút lạnh lùng.

Loại lạnh lùng này Nam Bùi rất hiếm khi thấy được từ trên người Lục Bách Nhiễm. Bởi vì Lục Bách Nhiễm vẫn luôn là người giỏi che giấu cảm xúc, bình thường đều là bộ dạng dịu dàng tựa ngọc.

Đột nhiên nghe được một câu như vậy, Nam Bùi bị dọa giật mình, trừng to hai mắt, hỏi, “Sao thế? Không được hả?”

Lục Bách Nhiễm chắc không phải cũng giống Tống Cảnh Sâm, ngăn không cho cậu đi gặp y đấy chứ?!

Trước ánh mắt kinh ngạc của Nam Bùi, Lục Bách Nhiễm nhìn cậu, mím mím môi, hầu kết chuyển động.

Lát sau, y bất chợt hỏi, “Đoàn Hành……còn quan trọng hơn tôi à?”

Nam Bùi bị câu hỏi này dọa ngây người —- Nói cái gì vậy chứ?

Cậu rất muốn trả lời: Ở trong lòng tôi, các em đều quan trọng như nhau.

Dẫu sao tuyến sự nghiệp của ba vị nam chính chỉ cần có một cái không hoàn thành thôi, cậu sẽ toi đời.

Nhưng cậu biết mình không thể nói như vậy được, ở trước mặt Lục Bách Nhiễm cậu là một tên simp chính hiệu, luôn phải đặt y ở vị trí quan trọng nhất.

“Đương nhiên không phải, em đương nhiên quan trọng hơn cậu ta rồi, em là ảnh đế tương lai trong lòng tôi cơ mà.” Vì thế, Nam Bùi trả lời, “Chỉ là…… Tiểu Đoàn cũng là thành viên chiến đội tôi đầu tư, gần đây bọn họ sắp thi đấu, thế nên……”

“Tôi là ảnh đế tương lai trong lòng anh…” Lục Bách Nhiễm nhìn chằm chằm Nam Bùi, đột nhiên cắt ngang lời cậu, nói, “Vậy Đoàn Hành thì sao, cậu ta là gì trong lòng anh, quán quân tương lai hả?” Ghen tị trong giọng nói gần như không cách nào che giấu được.

Nam Bùi hoảng hốt nhìn Lục Bách Nhiễm, không hiểu vì sao y lại nói như vậy.

Giây tiếp theo, Lục Bách Nhiễm tiến lên trước một bước, hai tay túm lấy bả vai Nam Bùi, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp nhìn thẳng vào cậu, “Trả lời tôi đi.”

Cùng lúc này.

Trong phòng làm việc của Tống Cảnh Sâm.

Hắn cầm di động, trên màn hình là một bức ảnh vừa được gửi tới.

Trong ảnh, Lục Bách Nhiễm nắm lấy bả vai Nam Bùi, hai người dựa vào rất gần, trong mắt Lục Bách Nhiễm là cảm xúc mãnh liệt, bầu không khí có một loại ám muội không thể nói rõ thành lời.

Tay Tống Cảnh Sâm nhịn không được dùng sức siết chặt, mạnh đến khiến các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.