Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 58: Muốn đeo thì đeo của tôi này



Sau khi cúp điện thoại, hai người trong xe rơi vào im lặng, bầu không khí tựa như bị đóng băng vậy.

Trần Tự Hiểu không dám nói gì. Anh ta là một người đại diện thông minh, tuy vẫn luôn nghĩ Lục Bách Nhiễm không thích Nam Bùi, những gì Nam Bùi bỏ ra đều là đơn phương tình nguyện, nhưng mắt thấy vẻ mặt của Lục Bách Nhiễm lúc này, trong lòng anh ta lại nảy sinh một suy đoán khác.

Suy đoán này khiến anh ta thoáng chút kinh ngạc.

Thấy Lục Bách Nhiễm mãi vẫn không nói chuyện, Trần Tự Hiểu quay đầu, nói với y, “Tiểu Nhiễm, Nam tổng chắc cũng chỉ là có việc cần xử lý thôi, cậu đừng nghĩ quá nhiều. Trong lòng anh ấy vẫn có cậu mà.”

Lời này nghe cứ như thể Lục Bách Nhiễm là oán phụ bị người vứt bỏ vậy.

Trần Tự Hiểu cũng tự cảm thấy nói vậy không ổn lắm, ngượng ngùng trầm mặc vài giây, nói tiếp, “Ý của tôi là, Nam tổng……”

“Nếu như trong lòng anh ta có tôi…” Vẫn luôn không nói chuyện, Lục Bách Nhiễm cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu mang theo mấy phần lạnh lẽo, trong lạnh lẽo lại lộ ra chút ít bực dọc, “…Vậy vì sao không trả lời tin nhắn của tôi, còn lừa tôi là đã ăn rồi nữa?”

Trong lúc nói, tầm mắt y vẫn nhìn chằm chằm hai người bên ngoài cửa sổ kia, ngón tay siết chặt thành quyền.

Trần Tự Hiểu ngẩn người, đáy mắt ánh lên vẻ không thể tin nổi —-

Tên nhóc này, giọng điệu sao nghe còn oán niệm hơn cả oán phụ vậy.

Đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy bộ dạng này của Lục Bách Nhiễm, nhất thời không biết nên làm gì.

Nửa ngày sau, Trần Tự Hiểu nghĩ nghĩ, chầm chậm nói, “Tiểu Nhiễm, tôi cảm thấy Nam tổng không thể nào thích cái cậu Đoàn Hành kia được.”

Theo như Trần Tự Hiểu thấy, Nam Bùi sẽ không thích người khác đâu, đặc biệt là kiểu người cao ngạo lạnh lùng như Đoàn Hành.

Dẫu sau Nam Bùi vẫn luôn thưởng thức tài hoa của Lục Bách Nhiễm, không tiếc vung tiền như rác cho y, thậm chí còn vì y mà thành lập công ty giải trí nữa, như vậy là đủ để chứng minh chân tình Nam Bùi dành cho y rồi.

Hơn nữa, lúc quay gameshow Trần Tự Hiểu đã từng gặp Đoàn Hành, người này cậy tài khinh người, tâm trí còn chưa thành thục, kém xa Lục Bách Nhiễm, vẻ ngoài mang đầy tính xâm lược, cũng khác một trời một vực với vẻ ôn nhuận của Lục Bách Nhiễm, rõ ràng không phải loại hình Nam Bùi ưa thích.

Trần Tự Hiểu phân tích suy nghĩ của mình cho Lục Bách Nhiễm nghe.

Nghe xong, tâm tình thất lạc của Lục Bách Nhiễm tốt lên đôi chút, nhưng vẫn nói, “Nhưng mà tôi đã nói với anh ta là Đoàn Hành có ý đồ không trong sáng, muốn chiếm hời từ chỗ anh ta rồi. Vậy mà sao anh ta vẫn còn ăn đồ Đoàn Hành đưa chứ?”

Đây mới là điểm khiến Lục Bách Nhiễm để ý nhất.

Y cũng không cho rằng Nam Bùi sẽ thích Đoàn Hành, nhưng hành động của Nam Bùi lại tiết lộ một sự thật, có lẽ Nam Bùi không hề để lời y nói vào lòng.

Trần Tự Hiểu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên trong đầu lóe lên một cái, nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, chầm chậm nói, “Liệu có thể nào……Nam tổng đang thăm dò ý tứ của cậu không?”

Lục Bách Nhiễm ngây người.

Trần Tự Hiểu lại bổ sung thêm, “Đương nhiên, tôi cũng chỉ đoán vậy thôi.”

Lúc này, Nam Bùi đang bận bịu ăn uống đột nhiên nghe thấy tiếng hệ thống, “Ký chủ, hình như tôi trông thấy xe của Trần Tự Hiểu ở dưới lầu, Lục Bách Nhiễm chắc đang trong xe đó.”

Động tác nhai nuốt của Nam Bùi khựng lại, vô thức nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên trông thấy một chiếc xe vô cùng quen mắt.

Ngón tay Nam Bùi co lại, tầm mắt dừng trên chiếc xe kia vài giây.

Đoàn Hành thấy mặt cậu biến sắc, không khỏi hỏi, “Sao thế?”

Nam Bùi lắc lắc đầu, giả vờ bình tĩnh đáp, “Không có gì.”

Cậu nói với hệ thống, “Chắc là Lục Bách Nhiễm muốn ta cùng cậu ta đi ăn mì, nên mới thuận đường qua đây một chuyện ấy mà. Hẳn là không còn chuyện gì khác nữa đâu.”

Nam Bùi không biết là, hai người trên xe đã chú ý tới ánh mắt cậu.

“Nam tổng vừa mới nhìn chúng ta kìa.” Trần Tự Hiểu ngây người, hai mắt mở to, nói, “Anh ấy biết chúng ta ở ngay gần!”

Lục Bách Nhiễm nhìn về phía Nam Bùi, hai mắt trầm xuống.

Trần Tự Hiểu vẫn tiếp tục nói, “Cũng tức là……rất có thể anh ấy cố tình thăm dò cậu thật, nếu không đã chẳng giả vờ như không thấy.”

Nói tới đây, Trần Tự Hiểu nhìn Lục Bách Nhiễm, nghiêm túc nói, “Nam tổng cố tình đó, anh ấy muốn khiến cậu ghen.”

Lục Bách Nhiễm không đáp, im lặng chấp nhận cách nói của Trần Tự Hiểu.

Nam Bùi không thể nào thích Đoàn Hành được, rõ ràng cậu biết Lục Bách Nhiễm ở gần đây nên mới giả bộ thân mật với Đoàn Hành……

Cho dù chỉ có chút xíu khả năng thôi, cậu cũng muốn dùng cách này để khiến Lục Bách Nhiễm ghen.

Nam Bùi theo đuổi Lục Bách Nhiễm lâu như vậy rồi, thấy Lục Bách Nhiễm quá mức để ý tới sự xuất hiện của Đoàn Hành, liền muốn dùng thủ đoạn này thăm dò Lục Bách Nhiễm, đây âu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Ý thức được điểm này, cơ thể căng cứng của Lục Bách Nhiễm thoáng thả lỏng, sắc mặt cũng tốt lên đôi chút.

Hồi lâu sau, y mới chầm chậm nâng cằm, nói với Trần Tự Hiểu, “Đi thôi.”

Trong bóng đêm mờ tối, hai mắt của Lục Bách Nhiễm chất chứa tình tự gì đó mà Trần Tự Hiểu xem không hiểu.

Trên ban công, nhìn thấy xe của Trần Tự Hiểu đi xa dần khỏi câu lạc bộ, Nam Bùi khẽ thở phào một tiếng.

Cậu nghĩ, suy đoán của mình hẳn là đúng, Lục Bách Nhiễm chỉ thuận đường đi qua thôi.

Đoàn Hành thấy Nam Bùi cứ để đầu óc đâu đâu mãi, nhíu mày hỏi, “Sao anh cứ có vẻ mất tập trung vậy?”

Nam Bùi vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn Đoàn Hành, dịu dàng nói, “Không có gì. Tiểu Đoàn, tôi đã ăn kha khá rồi, về trước nhé.” Nói rồi, cậu bắt đầu thu dọn dụng cụ ăn uống trên bàn nhỏ.

Nãy giờ Đoàn Hành vẫn luôn nói về những tiến bộ của mình trong khoảng thời gian này, còn chưa nhận được lời khen ngợi nào của Nam Bùi, cuộc gặp mặt khó lắm mới có được đã lại sắp kết thúc rồi.

Ngón tay Đoàn Hành co lại, môi mím chặt, qua nửa ngày bực bội nói, “Không thể ngồi thêm một lát nữa được à?”

Nam Bùi nghe vậy, có chút kinh ngạc nâng mắt nhìn về phía Đoàn Hành.

Cái tên này hồi trước không phải toàn gấp không chờ được muốn đuổi cậu đi à, sao giờ lại muốn cậu ngồi thêm một lát vậy?

Đoàn Hành thấy Nam Bùi muốn đi, liền mở miệng hỏi ra câu mình muốn hỏi nhất, “Lúc anh bị thương, vì sao lại không cho tôi tới thăm?”

Động tác thu dọn của Nam Bùi khựng lại giây lát.

Cậu cứ cảm thấy lời này của Đoàn Hành còn có ẩn ý khác, nhưng lại không sao xác định được ý cậu ta là gì, chỉ đành nâng mắt nhìn đối phương, chậm chạp nói, “Không muốn làm lỡ việc huấn luyện của em.”

Đoàn Hành nghe xong, không tỏ thái độ gì với câu trả lời này, chỉ tiếp tục hỏi, “Vậy…… Tống Cảnh Sâm có tới thăm anh không?”

Khoảnh khắc nhắc đến tên Tống Cảnh Sâm, từ ánh mắt, giọng điệu Đoàn Hành đều thể hiện cậu ta rất để tâm tới việc này.

Nam Bùi thoáng ngây người, không rõ vì sao Đoàn Hành lại đột nhiên hỏi đến Tống Cảnh Sâm. Nhưng cậu vẫn không chút nghĩ ngợi đáp, “Không có. Tôi không để ai tới thăm hết.” Ngoại trừ Hoắc Nghiêu.

Đoàn Hành nhận được đáp án mình mong muốn thì thở ra một hơi. Khóe môi cậu ta cong lên, nhìn Nam Bùi, nói, “Vậy thì tốt.”

Nam Bùi dọn dẹp xong, cầm lon đồ uống lên uống một ngụm, có chút khó hiểu hỏi, “Vậy thì tốt……là sao?”

Đoàn Hành khẽ nhíu mày, nói, “Không phải lần trước tôi đã nói với anh rồi à, cái tên Tống Cảnh Sâm kia đang nhăm nhe liên hôn với nhà họ Nam các anh đó……”

“Phụt —-” Đoàn Hành còn chưa nói dứt câu, đã bị Nam Bùi phun thẳng ngụm nước trong miệng ra cắt ngang.

Hai mắt Nam Bùi trợn tròn, trong mắt phủ đầy vẻ kinh hoàng, như thể nghe được còi báo động không kích vậy.

Tống Cảnh Sâm nói Lục Bách Nhiễm muốn lợi dụng cậu để leo lên.

Lục Bách Nhiễm nói Đoàn Hành có ý đồ không trong sáng với cậu.

Nam Bùi vốn tưởng rằng đầu óc hai người này đã bất bình thường lắm rồi. Nhưng không ngờ, Đoàn Hành thế mà lại nói Tống Cảnh Sâm muốn liên hôn với cậu!

Thế giới này còn chuyện gì kỳ khôi hơn thế nữa không vậy?!

“Tiểu…Tiểu Đoàn…Em…… Khụ khụ……” Vừa nãy Nam Bùi thiếu chút nữa phun thẳng ngụm nước vào đầu Đoàn Hành, bây giờ hãy còn hơi ho, “Em đang nói gì thế? Có phải xem mấy cái phim cẩu huyết nhiều quá rồi không……” Giọng cậu đầy vẻ không thể tin nổi.

“Tôi đang nghiêm túc đấy.” Đoàn Hành nhìn Nam Bùi, giọng điệu chắc chắn nói, “Tôi đã phân tích thử rồi, cái hạng tư bản như Tống Cảnh Sâm nhất định sẽ muốn tối ưu hóa lợi ích, thế nên mới cố tình tiếp cận anh, hy vọng có thể thông qua loại thủ đoạn như liên hôn kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa.”

Đoàn Hành nói đến đây, lời lẽ thấm thía nói với Nam Bùi, “Anh phải cẩn thận một chút, đừng để gia tộc mình bị Tống Cảnh Sâm thâu tóm.”

Nam Bùi ngượng nghịu cười khan hai tiếng, khó khăn nói, “Sao……sao có thể chứ?”

Tống Cảnh Sâm chính là người đã ở trước mặt bao người ném hoa cậu tặng xuống bể bơi, rồi kêu cậu xuống nhặt đó.

Hắn ta sẽ vì lợi ích mà liên hôn với nhà họ Nam sao?

Tuyệt đối không thể nào.

Đoàn Hành thấy Nam Bùi không tin tưởng mình, khẽ nhíu mày, hỏi, “Sao anh biết là không thể chứ?”

Nam Bùi nghĩ trong bụng, đương nhiên là vì vai diễn của cậu là nam phụ si tình của Tống Cảnh Sâm, biết rõ thái độ của đối phương với mình như thế nào rồi.

Cậu khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, cười cười, chậm rãi nói, “Tiểu Đoàn, chắc chắn là em nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ có vài hạng mục hợp tác với Tống Cảnh Sâm, giữa hai chúng tôi chỉ là mối quan hệ làm ăn đơn thuần thôi.”

Giọng Đoàn Hành càng lạnh thêm mấy phần, “Nhưng anh ta không hề nghĩ như thế, anh không nhìn ra được à? Lúc chơi trò chơi, anh ta gắng sức đến vậy chính là bởi muốn lấy được chiếc vòng vận động màu đen kia, lấy được rồi còn tỏ ra hết sức vui vẻ nữa……”

Nam Bùi biết Đoàn Hành chắc chắn là hiểu nhầm rồi. Tống Cảnh Sâm chẳng qua chỉ là lòng tự tôn quá mạnh, không muốn để thua người khác mà thôi. Nhưng dù cậu có giải thích thế nào đi nữa, cũng không thể giải thích rõ ràng được. Vậy nên, Nam Bùi chỉ đành nói, “Tiểu Đoàn, tôi hiểu ý của em rồi. Tôi cũng không ngờ Tống Cảnh Sâm lại là người như thế, nhưng tôi quả thật chỉ xem anh ta là một đối tượng hợp tác thôi. Về sau, tôi sẽ duy trì khoảng cách với anh ta.”

Đoàn Hành nghe vậy lặng lẽ thở ra một hơi dài, vẻ mặt cũng chuyển tốt.

“Có điều, em tuyệt đối đừng nói mấy lời này với người khác nhé.” Nam Bùi nhìn Đoàn Hành, thở dài nói, “Em cũng biết đó, Tống Cảnh Sâm là một trong những nhà đầu tư của câu lạc bộ, nếu như em đắc tội anh ta, sẽ không có lợi cho em đâu.” Trong giọng nói tràn đầy vẻ quan tâm, lo lắng.

Đoàn Hành biết ngay người Nam Bùi để ý nhất chỉ có mình mà. Tống Cảnh Sâm dù có bao nhiêu tâm tư với Nam Bùi đi chăng nữa cũng vô dụng thôi. Khóe môi cậu ta nhịn không được cong lên, nhưng rất nhanh đã bị cậu ta lén lút ép xuống.

Đoàn Hành gật gật đầu, cố vờ trấn định nói, “Tôi biết rồi. Để tôi tiễn anh về.”

Sau khi xác nhận Nam Bùi sẽ không tiến thêm bước nào trong mối quan hệ với Tống Cảnh Sâm, trái tim vẫn luôn treo cao của Đoàn Hành rốt cuộc cũng hạ xuống.

Đây mới là mục đích cậu ta mời Nam Bùi ăn cùng mình.

Nam Bùi cười cười, “Được, đi thôi.”

Thu dọn xong dụng cụ ăn uống, Đoàn Hành tiễn Nam Bùi xuống lầu, các thành viên TKT đều có chút kinh ngạc.

Họ cảm thấy quan hệ của Đoàn Hành và Nam Bùi hình như càng ngày càng tốt thì phải.

Nam Bùi đi tới bên cạnh xe, quay đầu nhìn về phía Đoàn Hành, cong môi nói, “Em về huấn luyện tiếp đi.”

Đoàn Hành nhìn người đàn ông toát lên phong thái ưu nhã trong bóng đêm, chỉ mới vừa gặp mặt chưa bao lâu đã lại phải chia cách rồi, một cảm giác trống vắng dần xâm chiếm cõi lòng cậu ta.

Cậu ta nhịn không được tiến về phía trước, nói với Nam Bùi, “Ngày mai……qua sớm một chút nhé.”

Nam Bùi ngây người.

Đây là lần đầu tiên Đoàn Hành nói với cậu mấy lời như vậy.

Tuy trong lòng Nam Bùi cảm thấy kì quặc, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười trên mặt, gật đầu đáp, “Được, tôi sẽ.” Nói xong, cậu ngồi vào trong xe.

Ngón tay Đoàn Hành không khỏi siết chặt.

Xe bắt đầu khởi động.

Nam Bùi thấy Đoàn Hành vẫn đứng cạnh xe chưa chịu đi, kéo cửa sổ cạnh ghế phụ lái xuống, vươn qua ghế trống nói với cậu ta, “Tiểu Đoàn, tôi phải đi đây, em cố gắng huấn luyện thật tốt nhé, buổi tối đừng thức quá muộn, sáng dậy nhớ uống sữa bò đó……”

Đoàn Hành mím mím môi, lát sau mở miệng nói, “Tôi không phải con nít.” Giọng điệu có chút cáu kỉnh.

Cậu ta không thích Nam Bùi dùng mấy câu dỗ dành con nít này nói chuyện với mình lắm.

Nam Bùi ngẩn người, nghĩ, rõ ràng trước kia cậu vẫn luôn nói như vậy với Đoàn Hành mà, sao hôm nay lại không thích nghe rồi?

Vẻ mặt Đoàn Hành có chút mất tự nhiên, cậu ta xoa xoa mũi, cứng ngắc nói, “Được, tôi biết rồi. Anh cũng phải nhớ cẩn thận cái tên Tống Cảnh Sâm kia đó.”

Nam Bùi cười cười, “Uh, tôi sẽ cẩn thận.”

Tạm biệt xong, cửa xe từ từ đóng lại.

Ngay trước khi cửa xe đóng lại hoàn toàn, tầm mắt Đoàn Hành bị món đồ trên ghế phụ lái thu hút.

Nam Bùi đang chuẩn bị lái xe đi, đột nhiên nghe thấy tiếng Đoàn Hành vang lên, “Đợi một chút.”

Cậu ngây người, quay đầu nhìn người bên ngoài cửa sổ xe, sau đó trông thấy Đoàn Hành chân mày nhíu chặt, tầm mắt dán chặt vào ghế phụ lái, như thể muốn khoét một cái lỗ trên cửa kính vậy.

Nam Bùi ngơ ngác giây lát, vội vàng kéo cửa sổ xuống, hỏi, “Sao thế, Tiểu Đoàn?”

Ngón tay Đoàn Hành dùng sức siết chặt, đầu móng tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay.

Cậu ta nhìn món đồ trên ghế phụ lái, cằm banh chặt, lạnh lùng hỏi từng từ từng chữ một, “Thứ này, sao anh vẫn còn giữ hả?”

Nam Bùi bấy giờ mới phản ứng lại, nhìn theo ánh mắt Đoàn Hành, trông thấy chiếc vòng tay gần như hòa làm một với ghế phụ lái màu đen.

Đây là sau khi rời khỏi công ty Tống Cảnh Sâm, cậu thay quần áo tiện tay ném trên ghế phụ lái.

Bởi vì màu gần giống với đệm ghế, nên vừa nãy cậu cũng không chú ý tới.

Nhưng Đoàn Hành thế mà lại vừa liếc mắt đã nhận ra.

Nam Bùi ngạc nhiên nhìn về phía Đoàn Hành, hỏi, “Em nói chiếc vòng tay này ấy hả?”

Đoàn Hành biết đây chính là chiếc vòng mà Tống Cảnh Sâm và Nam Bùi có cùng kiểu.

Cũng chính là chiếc vòng cậu ta không lấy được do thua trò chơi.

Cậu ta hít sâu một hơi, mắt càng nhìn chiếc vòng càng thêm lạnh lẽo.

Giây tiếp theo, cậu ta gần như không khống chế được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, nâng mắt nhìn về phía Nam Bùi, dùng giọng ra lệnh nói, “Vứt đi.”

Nam Bùi ngây người.

Vứt đi?

“Đây……chỉ là một cái vòng tay thôi mà……” Nam Bùi ngơ ngác nói.

Đoàn Hành bám tay lên cạnh cửa sổ, ngón tay thon dài trắng nõn siết chặt tới mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay cũng hơi hơi gồ lên.

Cậu ta cong eo, thân người cao lớn mang đến cho Nam Bùi cảm giác áp bách.

Giây tiếp theo, Đoàn Hành trực tiếp mở cửa xe ra, cầm lấy chiếc vòng tay màu đen kia, sau đó tháo sợi dây màu đỏ quấn trên cổ tay mình xuống, đưa cho Nam Bùi, “Muốn đeo thì đeo cái này này.”

Nam Bùi ngơ ngác nhận lấy sợi dây, còn chưa kịp phản ứng, Đoàn Hành đã thẳng người dậy, ném mạnh chiếc vòng kia ra xa.

Nam Bùi kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn ra sau, có thể trông thấy chiếc vòng kia biến mất trong bụi cỏ.

“Đoàn Hành, em —-”

Nam Bùi không ngờ Đoàn Hành lại thẳng thừng như vậy.

Tuy chiếc vòng kia không phải đồ đắt tiền gì, nhưng đó là chiếc vòng cùng kiểu với Tống Cảnh Sâm, mà Tống Cảnh Sâm cũng biết điều đó.

Nếu như để Tống Cảnh Sâm phát hiện vòng tay bị mất……

Nam Bùi cảm thấy chuyện sẽ phiền phức lắm đây.

Đoàn Hành nhíu mày, nhìn Nam Bùi, hỏi, “Sao thế, tiếc à?”

Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng.

Cậu không biết vì sao Đoàn Hành lại làm như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một khả năng duy nhất thôi: Lúc chơi trò chơi, Đoàn Hành để thua Tống Cảnh Sâm, không lấy được chiếc vòng tay kia, thế nên mới tức giận, thẳng tay ném nó đi.

Vừa nghĩ vậy, Nam Bùi nhất thời hiểu rõ trong lòng.

Vì thế, cậu nhìn Đoàn Hành, giả vờ bình tĩnh nói, “Sao có thể chứ, dù sao tôi cũng không thích nó, vứt thì vứt đi vậy.” Nói rồi, cậu đeo sợi dây đỏ của Đoàn Hành lên, cười cười, nói, “Vẫn là cái em đưa vừa mắt hơn.”

Đoàn Hành thấy cổ tay Nam Bùi được sợi dây đỏ bao quanh, như được khắc lên dấu ấn của mình, thay thế cho chiếc vòng tay đen kia, bực bội cùng ghen tị trong lòng mới dần tan đi.

Cậu ta nhìn Nam Bùi, dịu giọng nói, “Vòng tay may mắn đấy, lúc tắm tôi cũng không cởi ra đâu, anh đừng có làm mất đó.”

Nam Bùi nghe thế mới phát hiện trên sợi dây đỏ quả thực có một hạt châu cầu may, hơn nữa còn mang theo hương sữa tắm nhàn nhạt.

Cậu bày ra vẻ mặt mừng rỡ, nhìn Đoàn Hành, nói, “Cảm ơn em, Tiểu Đoàn. Món quà này quý giá quá.”

Đoàn Hành giả bộ không quan tâm, tùy tiện nói, “Có gì đâu, coi như là đáp lễ cái áo lần trước anh tặng tôi thôi mà.”

Đáy mắt Nam Bùi ánh lên vẻ kinh ngạc —-

Đoàn Hành vẫn còn nhớ cái áo khoác da báo đó à?

Vậy mà còn chưa đốt bỏ hả?

Sau đó, Nam Bùi lại năm lần bảy lượt bảy tỏ sự yêu thích với món quà Đoàn Hành tặng, rồi nói, “Thật sự không còn sớm nữa rồi, Tiểu Đoàn, em mau vào trong nhà đi, tôi cũng phải đi đây.”

Đoàn Hành nhìn sợi dây đỏ kia thêm lần nữa, lộ ra ánh mắt hài lòng, gật gật đầu nói, “Được rồi, vậy tôi đi đây.”

Nam Bùi nhìn theo bóng Đoàn Hành rời đi, khởi động xe, vờ như muốn rời khỏi.

Thực tế là, Đoàn Hành vừa vào trong câu lạc bộ, cậu đã lập tức xuống xe, quay lại bãi cỏ gần câu lạc bộ.

Nam Bùi mở di động lên, mặt nhăn mày nhíu, vừa soi đèn vào bãi cỏ, vừa oán hận, “Cái thể loại nam chính gì không biết, mình chỉ muốn làm nhiệm vụ thôi mà, sao có thể ném đạo cụ diễn xuất của mình đi như vậy chứ?”

Hệ thống an ủi, “Ký chủ, cậu có thể lên mạng mua một cái khác mà.”

“Ba nam chính này càng ngày càng kì quặc.” Nam Bùi nói, “Ai biết được ngày mai Tống Cảnh Sâm có đột nhiên hỏi sao ta không đeo cái vòng tay màu đen kia không.”

Hệ thống thở dài một tiếng, “Nhưng mà khó tìm lắm đó.”

Nam Bùi, “Một người lao động thiết huyết*, không thể chỉ vì chút khó khăn như vậy mà nhận thua được.”

*thiết huyết: ý chí kiên cường, giàu lòng hy sinh.

Hệ thống tỏ lòng kính phục trước tinh thần của cậu.

Cùng lúc đó.

Sau khi trở vào câu lạc bộ, tâm tình Đoàn Hành có chút phức tạp.

Cậu ta cũng không biết vì sao mình lại để tâm tới Nam Bùi như vậy.

Loại để tâm này đã vượt quá phạm vi cậu ta có thể lý giải rồi.

Cậu ta không muốn thấy Nam Bùi dây dưa với Tống Cảnh Sâm, cũng không muốn thấy Nam Bùi đeo chiếc vòng tay cùng kiểu với Tống Cảnh Sâm chút nào……

Tuy Nam Bùi không thích chiếc vòng tay đó, hơn nữa vòng cũng đã ném đi rồi, nhưng trong lòng Đoàn Hành không hiểu sao vẫn tồn tại cảm giác nguy cơ khó giải thích được.

Cảm giác nguy cơ này khiến cậu ta càng lúc càng bực bội, đến cuối cùng hoàn toàn không còn tâm tình huấn luyện nữa.

Đoàn Hành hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, chân mày nhíu chặt.

Đời này của cậu ta, vẫn là lần đầu tiên để ý tới một người như thế này.

Để ý đến mức chỉ một chiếc vòng tay nho nhỏ thôi cũng có thể dễ dàng quấy nhiễu cảm xúc của mình.

Đoàn Hành vươn tay tháo tai nghe chụp đầu xuống, để sang một bên, sau đó đứng dậy đi tới phòng trà.

Cậu ta nghĩ, cũng may bây giờ Nam Bùi đeo là sợi dây đỏ của mình, cũng không có vẻ gì là lưu luyến chiếc vòng tay rách nát kia.

Nếu như vừa nãy Nam Bùi để lộ ra chút xíu không nỡ nào với chiếc vòng tay kia, chắc cậu ta sẽ phát điên mất.

Bước vào phòng trà, Đoàn Hành hít một hơi sâu, rót cho mình một tách cà phê.

Sau đó, cậu ta sải bước tới trước cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.

Nhưng mà, khoảnh khắc hướng mắt ra ngoài cửa sổ, hình ảnh đập vào mắt lại khiến cậu ta ngây ngẩn cả người.

Ở cách đó không xa.

Dưới ánh trăng, Nam Bùi cầm di động, bật đèn flash lên, sốt ruột lại nghiêm túc tìm kiếm chiếc vòng tay mới nãy bị Đoàn Hành ném bỏ.

Cái dáng vẻ không biết mệt mỏi kia, như là đang tìm một món đồ vô cùng quý trọng vậy.