Làm Người Xấu

Chương 10



Lời của Ứng Bạc Xuyên giống như tia nắng chiếu sáng cho Lý Tam Thất đang chìm sâu trong tăm tối, dẫn hắn đi tới vùng đất sáng sủa hơn.

"Đừng làm mình hối hận." Lý Tam Thất nặng nề thở mấy hơi thở, gõ cửa phòng làm việc của Hà giáo sư.

Trong phòng chưa có học sinh nào tới, giáo sư đang ngồi bên cạnh cửa sổ xem tài liệu.

Hà giáo sư đối với việc Lý Tam Thất đến cũng không ngoài ý muốn. Ông không thường tiếp xúc với sinh viên trong khoa, nhưng lại có ấn tượng sâu đậm với Lý Tam Thất.

Học sinh này thích ngồi ở hàng thứ ba dựa vào cửa sổ, lúc ngẩng đầu lên nghe giảng là một khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt rất sáng. Có lúc nghe đến nội dung trọng điểm, ngũ quan sẽ trở nên cực kỳ sinh động, vẻ mặt khi bừng tỉnh của hắn giống như vừa khám phá ra một chân trời mới.

Thầy Hà thích hắn, thích nhìn thấy vẻ bỗng nhiên bừng tỉnh đó, dáng vẻ ấy khiến ông cảm thấy mình là một thầy giáo thành công, cảm giác đó có thể làm ông vui vẻ cả ngày.

Kiến thức cần học của sinh viên ngành y rất nhiều, bài luận cũng nhiều. Mặc dù là đại học y đứng đầu cả nước, nhưng mỗi lần tới kỳ thi cũng có không ít sinh viên trong trường oán giận.

Giáo sư Hà chưa từng thấy Lý Tam Thất thù ghét kỳ thi nào, hắn lúc nào cũng như đang cười. Dường như hắn không có bạn bè, luôn luôn vội vàng làm công, ông thấy không ít lần Lý Tam Thất lên lớp còn mang theo vết thương.

Người học sinh kia ở trường học bốn năm, tâm tình thay đổi rất nhiều, ban đầu tỉnh tỉnh mê mê, đến cuối cùng giống như cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Cũng may Lý Tam Thất thành tích vẫn luôn rất tốt, trước sau vẫn đứng đầu lớp.

Ông từng gặp Lý Tam Thất trong nhà vệ sinh, lúc ấy tấm gương trước bồn rửa chiếu đến hắn đang đứng trong góc lặng im hút thuốc. Dáng vẻ của hắn rất hờ hững, dường như chẳng thứ gì xung quanh có quan hệ tới mình.

Ánh sáng trong mắt Lý Tam Thất dần dần tắt. Hắn chưa từng cầu xin ai giúp đỡ, mãi đến tận khi bị trường học khai trừ.

Một gã đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ vô lại đến phòng làm việc của viện trưởng báo cáo Lý Tam Thất. Hắn tự xưng là anh trai của Dương Quy, Dương Quy đang băng qua đường thì bị Lý Tam Thất lái xe đâm trúng, khi cảnh sát giao thông đến xử lý, ở hiện trường chỉ có một mình Lý Tam Thất. Hắn thừa nhận mình không làm chủ tay lái, phá hủy một chân và nửa đời sau của Dương Quy.

Gã muốn nhà trường hủy bỏ tư cách nghiên cứu sinh của Lý Tam Thất, cho hắn nghỉ học để đi làm kiếm tiền trả nợ chữa chân. Gã náo loạn quá nhiều lần, có mấy lần còn đem cả nhà báo đến, nhà trường hết cách đành phải cho Lý Tam Thất thôi học.

Thời điểm xảy ra chuyện là khi Lý Tam Thất đang học năm thứ hai đại học.

Giáo sư Hà rốt cuộc biết sự phẫn nộ gào thét trên người Lý Tam Thất từ đâu ra, ba năm trời bị anh trai Dương Quy quấn lấy đòi tiền không có giới hạn, hắn không thể nào tập trung học tập. Vừa làm vừa học, tất cả đã kéo nam sinh bừng bừng phấn chấn đó trở nên máu me đầm đìa, mệt mỏi bất kham.

"Dương Quy có khá lên chút nào chưa?" giáo sư Hà cầm chén nước, đưa cho Lý Tam Thất.

Lý Tam Thất ngồi trên ghế salon, nghe xong ngốc trệ chốc lát, một hai giây sau mới chậm rãi nói: "Không kém nhiều lắm, chỉ là chân còn có chút không gọn gàng, anh trai cậu ấy không chịu cho Dương Quy ra viện."

"Đúng là nên tiến triển nhiều. Ba năm nay luôn điều trị trong viện, chắc khôi phục cũng ổn lắm rồi."

"Bên ngoài mệt không?" Hà giáo sư ngồi vào chỗ đối diện Lý Tam Thất, cầm bình giữ nhiệt uống một miếng nước.

"Mệt." Lý Tam cười khổ mà nói, "So với học mệt hơn nhiều lắm, tiền quá khó kiếm, lòng người cũng quá tham lam. Em kiếm từng chút từng chút, trả từng khoản từng khoản, vậy mà trả mãi vẫn còn chưa đủ."

Trầm mặc nửa phút, Lý Tam Thất cúi đầu uống nước, giáo sư Hà nhìn chằm chằm Lý Tam Thất.

"Mệt thì quay lại đi." Ông bỗng lên tiếng, phá tan sự im lặng, dùng ngôn ngữ ôn hòa như người lớn đang dạy dỗ đứa nhỏ nhà mình, "Tư cách cử đi nghiên cứu vẫn còn, em quay về làm học sinh của thầy."

"Em đã bị trường đuổi học rồi." Tim Lý Tam Thất đập có chút nhanh, hắn có một loại dự cảm rằng vận may sắp rơi trúng đầu mình rồi. Hắn chưa bao giờ thấy mình là kẻ may mắn, mua vé số chưa trúng lần nào, kể cả uống nước ngọt cũng chưa khi nào được thưởng thêm chai nữa. Thầy nói có thể học lại, hắn chợt trở nên hưng phấn.

"Em đến tìm thấy không phải vì chuyện kỉ luật à."

"Bây giờ được như nguyện, sao lại không dám tin?"

Lý Tam Thất cười rất sung sướng, khôi phục một chút hăng hái của người trẻ tuổi, "Chính vì không thể tin được ạ, kỉ luật nghiêm trọng như thế, sao em có thể dễ dàng quay về như vậy đâu".

"Đâu có may mắn nào là miễn phí." Giáo sư Hà chậm rãi đẩy đẩy mắt kính, lấy từ trên giá sách ra một tập tài liệu. Một xấp giấy rất dày được đưa vào tay Lý Tam Thất, ông nói, "Thầy vì quý trọng người tài nên giữ lại suất của em, sẽ thay em đi nói với quản lý bên đó vài câu. Còn có người quan tâm em, vì để em có thể tốt nghiệp đã tự mình tìm lãnh đạo hoà giải, còn quyên không ít tiền cho trường học."

"A?" Lý Tam Thất níu cánh tay thầy giáo, kinh ngạc hỏi, "Là ai vậy ạ?"

"Thầy nào có biết?" Ông ngồi trở lại ghế tựa bên cửa sổ, "Nghiên cứu học thuật đã đủ bận với thầy rồi."

"À, còn có nhiều chuyện thầy không thấy đâu."

Giáo sư lật qua một trang tài liệu giảng dạy: "Nghe nói là một thanh niên trẻ đẹp trai lắm."

Trước khi Lý Tam Thất rời đi, ông ngẩng đầu khỏi trang sách hỏi: "Dương Quy là em đâm sao?"

Lý Tam Thất suy tư hồi lâu, lắc lắc đầu rất nặng nề nói ra ba chữ: "Không phải em."

Vậy là ai đâm? Lý Tam Thất nghĩ, hắn vĩnh viễn sẽ không nói ra người kia là ai.

Không phải hắn giả vờ trưởng thành, cậy mạnh đi thay người kia gánh vác điều gì.

Hắn nguyện ý vì Bạch Tô mà trở thành một người xấu. Chỉ vì hắn biết, Tiểu Tô ca đi đến ngày hôm nay thật không dễ dàng, cậu ta ham hư vinh ngạo mạn, có thể vì Bạch Tô không có hậu đài, căn cơ quá nông, một chuyện rất nhỏ cũng có thể hủy hoại cậu ta.

Giống như một thanh niên vừa bước chân vào xã hội, căn cơ nông cạn nhưng bắt đầu có một chút khoản để dành, tất cả đều nỗ lực hướng về chỗ tốt đẹp hơn. Nhưng không may là, anh vẫn không có năng lực chống đỡ nguy hiểm, chỉ là nhìn qua rất tốt mà thôi. Giống như căn bệnh ung thư, cứ quấn lấy anh, bào mòn hết sức lực đến khi không còn chống đỡ được nữa.

Bạch Tô không chịu được.

Hoặc là Lý Tam Thất cảm thấy mình không giống người khác, hắn còn chưa mở ra nhân sinh mới, chưa từng trải qua phong cảnh nào tươi đẹp, hắn nghĩ, dù có té xuống cũng không chết nổi đâu.

Lý Tam Thất dạo này tâm trạng rất tốt, ngay cả Ứng Bạc Xuyên giày vò hắn cũng không thấy phiền.

Hôm nay là thứ bảy, ông chủ gọi Lý Tam Thất đi đưa bữa sáng cho Ứng Bạc Xuyên.

Là dì giúp việc mở cửa, bà bảo Lý Tam Thất đi gọi Ứng Bạc Xuyên, nói Ứng Bạc Xuyên không quen trong nhà có người, bà nấu cơm xong là về, sau đó quay lại dọn dẹp là được.

Lý Tam Thất vào cửa, nhìn thấy trên mặt bàn có cháo, rau ăn kèm, còn có một bát sủi cảo. Lại cúi đầu nhìn túi giấy trong tay mình, bên trong là vài phần ăn sáng đặc biệt.

"Ứng Bạc Xuyên là heo sao? Làm sao ăn nhiều như vậy?" Lý Tam Thất đem điểm tâm từ trong túi ra dọn lên bàn, nhấc chân đi vào phòng ngủ gọi Ứng Bạc Xuyên rời giường.

Ứng Bạc Xuyên ngủ rất say, nửa khuôn mặt chôn ở trong gối, rèm trong phòng ngủ che hết ánh nắng bên ngoài, ngẫu nhiên có một tia nắng bướng bỉnh cố chấp chui vào phòng, chiếu lên gò má Ứng Bạc Xuyên làm hắn càng đẹp trai hơn, khiến tim Lý Tam Thất tim đập đến lợi hại.

Hắn cố đè nén tiếng tim đập, đi tới bên giường gọi: "Ứng Bạc Xuyên, rời giường."

Mặc dù gọi nhưng thanh quản Lý Tam Thất cũng không phát ra âm thanh nào. Lần căng thẳng đến nỗi không nói ra tiếng của hắn là từ khi đậu đại học, đã từ rất lâu rồi.

Lý Tam Thất có chút nhụt chí, càng xem thường chính mình.

Hắn mạnh tay vỗ Ứng Bạc Xuyên, âm thanh cũng tăng cao hai độ: "Ứng Bạc Xuyên! Dậy đi! Đừng ngủ nữa!"

Ứng Bạc Xuyên mông lung mà hé mi, nhưng cũng không mở mắt hoàn toàn.

Anh như một con hồ ly lười biếng ngủ trong ổ chăn, liếc mắt nhìn Lý Tam Thất "ừm" một tiếng, lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.

"Anh nhanh lên một chút đi!" Lý Tam Thất gọi.

Ứng Bạc Xuyên không dậy, Lý Tam Thất kéo cánh tay Ứng Bạc Xuyên, muốn đem anh lôi lên.

Nhưng Ứng Bạc Xuyên cứ như hòa làm một với cái giường mất rồi, kéo thế nào cũng bất động.

Ngược lại là Ứng Bạc Xuyên khẽ dùng lực, kéo Lý Tam Thất một cái lảo đảo, ngã sấp xuống giường.

"Đừng ồn ào." Ứng Bạc Xuyên đem Lý Tam Thất ôm vào ngực mình, vén chăn đắp cho hắn, "Em theo tôi cùng ngủ."

Anh đặt cằm lên đỉnh đầu Lý Tam Thất.

Lý Tam Thất có thể cảm nhận được hầu kết Ứng Bạc Xuyên không nhẹ không nặng chấn động.

Qua vài giây dại ra, Lý Tam Thất đỏ mặt bắt đầu giãy dụa: "Ứng Bạc Xuyên, anh đừng có ôm tôi."

"Cứ ôm em đấy."

Ứng Bạc Xuyên nắm chặt cánh tay, gọi hắn: "Tam Thất."

Anh gọi thân mật, người trong ngực không động đậy nữa.

"Dạo này em vui không?" Ứng Bạc Xuyên nhắm mắt lại hỏi.

Lý Tam Thất nằm trong lồng ngực anh gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vui." Còn nói, "Anh bây giờ dậy ăn sáng tôi càng vui hơn."

"Ừm." Ứng Bạc Xuyên đáp ứng, nhưng vẫn ôm chặt Lý Tam Thất không chịu động.

"Lời của anh có tác dụng lắm." Lý Tam Thất khịt khịt mũi, "Tôi về trường tìm giáo sư, thầy nói tôi có thể về trường lấy bằng tốt nghiệp, còn nói tôi có thể đi theo thầy học thêm, cảm ơn anh nhé."

Ứng Bạc Xuyên nhắm mắt lại bắt đầu đắc ý, khóe miệng không tiếng động mà cong lên.

Lý Tam Thất còn nói: "Tôi còn muốn cảm ơn Tiểu Tô Ca, thì ra anh ấy không có bỏ mặc tôi. Giáo sư nói, có một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đã thay tôi đi tìm hiệu trưởng, ra là Tiểu Tô Ca không có không quản tôi, khà khà khà."

Lý Tam Thất cười sung sướng, Ứng Bạc Xuyên lại lập tức mở mắt ra.

Anh "Ầm" một cái ngồi bật dậy, cáu kỉnh đạp Lý Tam Thất từ trên giường bay thẳng xuống đất.