Làm Người Xấu

Chương 22



Nhà của Ứng Bạc Xuyên ở đoạn đường rất đẹp, trước cửa nhà là một con đường nhỏ rất dài, ven đường trồng nhiều cây cổ thụ. Mấy lần Ứng Bạc Xuyên mang Lý Tam Thất ra khỏi cửa, đã từng chỉ vào hàng cây đó và nói: "Mấy cái cây này còn nhiều tuổi hơn cả anh đấy!"

Ứng Bạc Xuyên say rượu tỉnh lại, sắc trời cũng không tốt lắm. Mặt trời có vẻ quyết định muốn nghỉ phép, buổi sáng đầu thu, gió lớn cùng mưa rào, tối như thể bây giờ là bảy giờ tối. Thần mưa đang múc nước rửa trôi cả bầu trời, phần lớn ánh sáng bị che khuất, những đám mây màu xám mang mưa như trút bao phủ toàn bộ Vụ Thành.

Nước mưa điên cuồng rơi vào cửa thủy tinh hai lớp, có vẻ cũng không có tác động gì lớn lắm. Thủy tinh kiên cố, ngay cả cách âm cũng rất tốt, chỉ nghe thấy một chút tiếng động rất nhỏ, tiếng mưa truyền vào trong nhà đã thay đổi tần số, nghe vào tai lại thấy bình yên lạ thường.

Ứng Bạc Xuyên ngủ rất ngon, bên ngoài là mưa to gió lớn, trong lồng ngực lại ôm chặt Lý Tam Thất.

Anh dậy trước Lý Tam Thất, lúc mới tỉnh Ứng Bạc Xuyên còn sợ hết hồn. Sau đó anh lại nghĩ, có lẽ mình đang mơ chăng. Nghĩ đi nghĩ lại anh lại sợ mình yếu đuối. Anh có cảm giác mình vừa sống sót sau tai nạn khiếp đảm, điều này làm cho Ứng Bạc Xuyên bủn rủn.

Anh không dám động, sợ Lý Tam Thất tỉnh giấc, hoặc là sợ, động một chút giấc mộng sẽ vỡ tan.

Trong phòng khá tối, Ứng Bạc Xuyên mở một chiếc đèn ở tủ đầu giường. Dưới vầng sáng của ánh đèn, làn da Lý Tam Thất trơn nhẵn trắng như tuyết, Ứng Bạc Xuyên nghĩ, sờ vào nhất định rất mềm, vì thế anh liền cúi đầu, cần thận mà hôn lên má Lý Tam Thất.

Chỉ là nhẹ nhàng đụng vào, Ứng Bạc Xuyên lại tim đập thình thịch không thôi.

Anh biết mình thế này là không được, quá là phá vỡ tác phong làm việc của mình. Anh làm gì có phải thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, mới được thơm một cái đã kích động, thật đúng là nếm hết mặt mũi đi rồi.

Qua một hai phút sau, Ứng Bạc Xuyên nghĩ, anh nên đổi qua phong cách khác. Anh nên lãnh khốc mà nhắm mắt ngủ, chờ Lý Tam Thất rời giường chủ động nói chuyện với anh. Anh tuyệt đối không thể mở miệng hỏi trước, tuy rằng bây giờ anh có cả tá chuyện muốn lay tỉnh Lý Tam Thất dậy để hỏi.

Nhưng mà, Ứng Bạc Xuyên nhìn Lý Tam Thất rồi, căn bản là không dời nổi mắt. Anh quyết định khoan dung với mình một ít, vậy thì anh sẽ trợn tròn mắt lãnh khốc nhìn Lý Tam Thất.

Anh đưa mắt nhìn chăm chú, khuôn mặt thanh tú của Lý Tam Thất say ngủ đẹp vô cùng, ánh mắt anh vừa sung sướng lại vừa thâm tình. Ứng Bạc Xuyên đem loại ánh mắt này gọi là "lãnh khốc."

Lý Tam Thất tỉnh lại, con ngươi xoay chuyển hai lần, mở lớn đôi mắt vô tội, cười cười với Ứng Bạc Xuyên nói: "Sớm."

"Sớm." Ứng Bạc Xuyên mặt không hề cảm xúc trả lời.

Nhưng mà anh có cái tật là mồm nhanh hơn não, có vẻ quên hết thiết lập bản thân vừa nãy là sẽ không hỏi chuyện Lý Tam Thất.

"Cậu còn chưa bỏ trốn với Bạch Tô à?"

"Cậu không phải đã kết thúc quan hệ với tôi rồi à? Giờ còn chủ động bò lên giường tôi? Thiếu tiền nữa à?"

Ứng Bạc Xuyên muốn cho mình hai cái bạt tai, anh không phải cố ý nói như vậy, trong lòng cũng không nghĩ như thế. Chỉ là vừa nhìn thấy Lý Tam Thất, Ứng Bạc Xuyên sẽ theo bản năng mà tổn thương hắn, hoàn toàn không nói được câu nào tử tế.

Lý Tam Thất vốn đang cười, nghe Ứng Bạc Xuyên nói thế, khuôn mặt dần cứng ngắc. Hắn nhanh chóng ngồi thẳng dậy, không thể tin nổi mà nhìn Ứng Bạc Xuyên, mấy lần há miệng đều không nói nổi chữ nào.

Ứng Bạc Xuyên quyết định đá bồi thêm một tí, ảo não nói: "Cậu đòi tiền cũng không sao, tôi sẽ cho cậu."

"Anh nghĩ thế về em?" Lý Tam Thất khó khăn nói một câu đầy đủ.

Ứng Bạc Xuyên cũng ngồi dậy, đưa tay sờ áo ngủ trên người Lý Tam Thất.

"Áo ngủ tôi mua cho cậu thật là vừa."

Tay anh đưa tới, bấm lên mặt Lý Tam Thất.

Lý Tam Thất hất tay Ứng Bạc Xuyên xuống, cúi đầu nhanh chóng cởi áo ngủ của mình, chỉ là tay run rẩy mãi.

"Trách? Ngủ trên giường tôi một đêm có giá đó chứ."

"Cho mẹ anh à?" Lý Tam Thất ngẩng đầu, trong mắt đầy những nước, hắn cởi áo ngủ ra, ném lên mặt Ứng Bạc Xuyên, "Trả lại cho anh, trả lại cho anh, đều trả lại cho anh hết. Ứng Bạc Xuyên anh có tim không?"

"Có tiền rất ghê gớm đúng không?"

"Tôi còn tưởng rằng anh thật sự thích tôi cơ đấy?" Ứng Bạc Xuyên thấy đôi mắt Lý Tam Thất hồng hồng như con thỏ, nước mắt chậm rãi chảy ra, "Anh xem anh đang nói tiếng người à!"

"Ứng Bạc Xuyên, không phải chúng ta đã nói cẩn thật, chờ tôi trả hết tiền, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau." Lý Tam Thất nghẹn ngào, chậm rãi nói, "Sao anh lại tàn nhẫn với tôi như vậy."

"Vốn là anh nói qua điện thoại, tôi không tin một chút nào. Anh thích tôi như vậy, tôi nghĩ, anh đang hờn dỗi, tôi còn muốn tìm anh giải thích rõ ràng, còn nghĩ phải hỏi anh, có phải tôi làm sai chỗ nào."

"Anh nói tôi phải dũng cảm lên, tôi đã dũng cảm hơn rất nhiều. Tôi tìm anh Tiểu Tô nói rõ quan hệ, muốn đem ngọc trả lại anh ấy, muốn nói thích anh." Lý Tam Thất nhìn Ứng Bạc Xuyên, thương tâm cực kỳ, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Ứng Bạc Xuyên nát tim mất rồi, anh luống cuống tay chân lau nước mắt cho Lý Tam Thất: "Tam Thất, em đừng khóc." Rồi tranh thủ tát mình một cái, "Tam Thất chỗ nào cũng tốt hết, là anh xấu, là anh xấu!"

Lý Tam Thất nghiêng mặt sang bên: "Tôi còn tưởng anh không phải cùng một loại người với Bạch Tô."

"Tôi quá ghét Vụ Thành, tôi ghét Bạch Tô, cũng không thích anh." Lý Tam Thất nói xong, lấy mu bàn tay xoa mặt đứng lên, xuống giường, định rời đi.

"Em không thể ghét anh." Ứng Bạc Xuyên kéo tay Lý Tam Thất tay, không cho hắn đi.

Lý Tam Thất đẩy mạnh Ứng Bạc Xuyên ra, chạy ra cửa: "Tôi chúc anh với bạn trai anh bây giờ trăm năm hạnh phúc."

Ứng Bạc Xuyên bị đẩy một cái lảo đảo, anh theo Lý Tam Thất chạy ra ngoài, ngay cả dép lê cũng quên mang: "Tam Thất, em nghe anh giải thích, là anh sai là anh ăn nói không ra gì..."

"Em đừng đi, anh không có không thích em mà... "

Ra cửa phòng ngủ, Ứng Bạc Xuyên nhìn thấy Lý Tam Thất sững sờ đứng ở cửa nhà, đêm qua bị Lăng Triển khóa trái, Lý Tam Thất không ra được.

Ứng Bạc Xuyên chợt nhớ tới tin nhắn Lăng Triển gửi hồi sáng sớm: Qua ngày hôm nay, nhớ cảm tạ người anh em này đấy.

Anh chạy tới ôm sau lưng Lý Tam Thất.

Lý Tam Thất không cho ôm, còn giãy giụa trong ngực anh mãi.

"Thật ra anh sợ lắm." Ngực Ứng Bạc Xuyên dán vào lưng Lý Tam Thất, cánh tay dùng sức giam cầm lại người đang cố giãy ra, anh nói, "Tối hôm em nói muốn ngọc, anh tới nhà tìm em, gặp Bạch Tô ở đó."

"Tuy rằng cậu ta mặc áo của anh, nhưng anh vẫn tin tưởng em."

"Lúc đó anh còn nghĩ, nến Bạch Tô dám chạm vào em một chút, anh nhất định sẽ giết cậu ta."

"Thế mà, ngay cả trong mơ em cũng gọi tên anh Tiểu Tô của em, làm sao anh chịu nổi? Tàn nhẫn nhất chính là, tôi ngay cả lý do để nhúng tay vào cũng không có, bởi vì em có cần anh làm bạn trai em đâu."

Ứng Bạc Xuyên không cần mặt mũi nữa, "Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng theo đuổi ai, đều là người khác theo đuổi anh, kinh nghiệm yêu đương hoàn toàn không có. Yêu em làm anh sợ hãi, sợ em không thích anh, hoặc sợ em sống lâu với anh sẽ thấy anh thật nhàm chán, anh giống như kẻ ngu si chưa có được đã sợ hãi mất đi."

"Nhưng anh sợ nhất, sợ Tam Thất không vui."

"Nếu như em cùng Bạch Tô ở bên nhau sẽ vui vẻ, vậy anh sẽ buông tay."

Lý Tam Thất trong ngực Ứng Bạc Xuyên không động đậy nữa, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh thì sao?"

Ứng Bạc Xuyên không hề trả lời, Lý Tam Thất xoay người, ôm cổ Ứng Bạc Xuyên, càng khóc dữ dội hơn: "Ứng Bạc Xuyên, sao anh lại ngốc như vậy."

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi vẫn rất lớn, còn đi kèm sấm chớp. Lý Tam Thất đứng trong căn nhà ấm áp, ôm Ứng Bạc Xuyên hết khóc lại cười.

"Em đừng khóc." Ứng Bạc Xuyên cùng Lý Tam Thất trở về phòng ngủ, Lý Tam Thất nằm ở trên giường, Ứng Bạc Xuyên lau nước mắt cho hắn, "Nước mắt em nhiều quá, anh lau mãi không hết."

Lý Tam Thất lại giận rồi, tật xấu thích nói nhảm của Ứng Bạc Xuyên không có cách nào sửa nổi.

Hắn vừa khóc vừa đánh Ứng Bạc Xuyên: "Em cũng có muốn khóc đâu, nhưng mà không dừng được. "Nói rồi còn nấc một cái.

Ứng Bạc Xuyên giống như trước cầm tay Lý Tam Thất, hôn lên lòng bàn tay hắn.

Lý Tam Thất không thu tay về, trái lại còn thuận theo mà sờ mặt Ứng Bạc Xuyên, hắn nói: "Cãi nhau với anh, nóng em khó chịu."

"Nóng khó chịu?" Ứng Bạc Xuyên không rõ.

Lý Tam Thất đến gần cắn vào môi Ứng Bạc Xuyên.

Ứng Bạc Xuyên nghi vấn hàm hồ hỏi: "Dục hỏa đốt người?"