Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 1 - Chương 31



“Đều dừng tay cho ta!” Thật vất vả lung lay lắc lắc đi tới đỉnh núi, ta dùng toàn lực rống to.

Kết quả ni? Hai người không chỉ đối ta có mắt không tròng, hơn nữa còn đang đao quang kiếm ảnh đến mức ngươi chết ta sống. Tức, tức chết ta rồi! Ta nhắm hai mắt lại, đi thẳng vào bên trong kiếm trận của bọn họ, bọn họ muốn chém, trước hết chém ta đi! Chỉ nghe “Đinh “, “Đinh” hai tiếng, kiếm trong tay bọn họ đều rơi trên mặt đất.

“Cục cưng, ngươi không sao chứ?” Hai người trăm miệng một lời không hẹn mà cùng lao tới bên, kiểm tra quanh người ta.

“Sao lại ngừng, không phải đang đánh rất vui sao? Tiếp tục a! Đem ta giết luôn đi!” Ta vung tay gạt tay bọn họ ra, khổ sở xoay người sang chỗ khác đưa lưng về bọn họ. Cảnh sắc trên Đoạn Trường Nhai thật đẹp, dường như giống với nơi trước kia ta từng ở. Ta đi tới vách đá, cũng giống như nhau khiến ta choáng váng.

“Cục cưng, hai người chúng ta ngươi chọn ai?” Nhược Nhược dẫn đầu mở miệng.

“Ta...” Hai người đều chọn, biết không?

“Để ngươi không khó xử, chúng ta đành dùng hạ sách này. Nói chung, ngày hôm nay vô luận như thế nào đều phải có một kết quả.” Lặc Lặc lúc này cũng hùa theo hắn.

“Thành thật mà nói, trong lòng ta, hai người các ngươi chẳng phân biệt được nặng nhẹ. Hai người, ta đều yêu!” Ta bất cứ giá nào, cũng bất chấp ở chung quanh có bao nhiêu người đi xem kịch, cố lấy dũng khí xoay người lại hướng hai người biểu lộ, “Nhược là người đầu tiên ở chỗ này đối xử tốt với ta, sủng ta, yêu ta, hết thảy những gì ngươi làm ta đều ghi tạc trong lòng, vì vậy ta yêu ngươi là đương nhiên; mà Lặc, ta là cảm thương cho quá khứ của hắn, muốn từ nay về sau trở thành người nhà của hắn, để hắn không còn cô đơn nữa, vì thế tình yêu của ta cũng không tự chủ được mà dành cho hắn. Ta biết như vậy rất quá phận, tất cả đều là họa do ta gây nên. Thế nhưng, thế nhưng, các ngươi thực sự không thể...” Cổ họng nghẹn lại, vành mắt hồng hồng nhìn về phía bọn họ.

“Cục cưng, hai người chúng ta đều là những kẻ có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, vì thế...” Nhược Nhược lắc đầu…, trầm giọng nói.

“Xin lỗi, quyết đấu ngày hôm nay là khó tránh khỏi.” Lặc Lặc cũng quay đầu cự tuyệt thỉnh cầu của ta.

“Được rồi, bớt sàm ngôn đi. Cục cưng, đao kiếm không có mắt, ngươi lánh qua một bên đi. Cổ huynh, chúng ta tiếp tục.” Nhược Nhược nhặt kiếm lên.

“Chờ một chút. Ta hỏi lại một lần cuối cùng, các ngươi đúng là thực sự không thể chấp nhận?” Ta trầm giọng hỏi.

“Cục cưng, ngươi biết rõ không có khả năng mà. Trong hai người chúng ta chỉ có một người có thể ở lại bên cạnh ngươi.” Lặc Lặc thở dài.

“Phải? Tất cả đều là ta si tâm vọng tưởng.” Ta cười khổ, “Nếu như ngày hôm nay phải có một người chết mới có thể giải quyết nan đề của ba người chúng ta, như vậy phải là ta mới đúng. Dù sao ta mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Không có ta, các ngươi sẽ không có phân tranh không phải sao?”. Trờ‎ u𝗺‎ tru𝗺‎ huуề𝗇‎ trù𝗺‎ ﹛‎ TRÙ𝑀TRU𝓨Ệ𝙉.𝗩𝗇‎ ‎ ﹜

“Cục cưng!” Lại trăm miệng một lời.

Khi bọn họ còn chưa kịp đi tới bên người ta thì, ta liền nói câu tiếp theo: “Như vậy, tái kiến!” Thân thể ngã về phía sau.

“Không nên a!” Bên tai truyền đến thanh âm không thể tin của bọn họ.

Nương a! Ta thế nhưng tất cả đều đặt ở trên người ngươi! Nếu như ta mà chết, phỏng chừng Diêm La vương cũng sẽ nhẹ tay, dù sao có ai dám trêu vào ngươi ni? Nghĩ, thân thể ta không ngừng tại không trung bay xuống...