Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 2 - Chương 1-2



“Ta nói tiểu Kiện, gia gia ngươi tìm ta có chuyện gì?” Ta sôi nổi đi theo sau thiếu niên, ý đồ trêu chọc hắn.

“Sư tổ, ta đã nói rất nhiều lần, ta là dược sư, không phải Kiện (cái chìa khóa), thỉnh ngài không nên gọi sai nữa!” Ẩn nhẫn. (có lẽ chỗ này Lạc Lạc chơi chữ, “Dược sư”, phiêm âm tiếng Trung: Yào shī, đồng âm với từ “Chìa khóa”, phiên âm: Yào shi, mà có chìa thì phải có “Chốt cửa”, phiên âm: Jiàn – Hán Việt là “Kiện” -> Tên em nó được hình thành như thế đó, thanks Blink)

“Thế nhưng nhân gia thích gọi ngươi là tiểu Kiện a! Ta là sư tổ, lẽ nào cũng không thể sao?” Ta tại ngồi chồm hổm xuống, giả vờ ủy khuất đùa bỡn hòn đá nhỏ bên đường.

“Sư tổ thích thế nào, thì cứ gọi thế nấy! Dù sao suốt hai năm nay ta cho tới bây giờ đã sửa không biết bao nhiêu lần.” Hắn đi tới trước mặt ta, đầy áp lực nói bằng giọng của thiếu niên tới tuổi dậy thì.

“Đây là ngươi nói, ta cũng không dùng bối phận áp ngươi nga!” Ta phải chiếm tiện nghi một chút, ha ha.

“Vâng!” Gân xanh đều bạo xuất ra.

“Vậy ngươi sau này cũng không được sửa lời ta nữa!” Ngẩng đầu 45 độ dùng nhãn thần chờ đợi nhìn hắn.

“Hảo!” Tay cũng nắm thành nắm đấm rồi.

Ta bật người từ trên mặt đất nhảy đứng lên, sờ sờ tên nhóc đã muốn cao hơn cả một cái đầu: “Tiểu Kiện thật biết nghe lời ni! So với Bạch Phương nhà ta còn ngoan hơn!” Quay đầu lại nói với con lang ngốc đang đuổi theo mấy con bướm, “Tiểu Bạch, học đi, biết không?”

Tiểu Bạch dừng động tác lại liếc mắt nhìn chúng ta, quay đầu, tiếp tục chơi.

Thằng nhóc lang này, hư quá rồi! Ngay cả đáp lại một tiếng cũng không biết.

Lúc ta còn nhìn chằm chằm Bạch Phương biểu thị bất mãn thì, bàn tay đặt ở trên đầu tiểu kiện bị kéo xuống: “Sư tổ, ta không phải là Tiểu Bạch, đừng đối xử với ta giống như nó vậy.”

Ta phụ họa đáp: “Ngươi thế nào lại là Tiểu Bạch ni?” Thấy thần thái tương đối thoả mãn của hắn, ta bồi thêm một câu: “Ngươi so với Tiểu Bạch hiểu chuyện hơn.”

“Sư tổ!” Trong sơn cốc quanh quẩn tiếng rống giận dữ phẫn nộ mười phần của người nào đó! Giận thật rồi, vọt mau!

Ta thở hổn hển chạy về chính ốc, thấy một lão đầu tóc trắng xoá ngồi ở bên cạnh bàn. Ta đoạt lấy chén trà trước mặt hắn một hơi uống hết thuận khí, liền hỏi: “Đồ đệ a, tìm ta có chuyện gì a?”

“Sư phụ, người lại trêu chọc Dược nhi rồi.” Ngữ khí tuy là không tán thành, thần tình cũng tràn ngập tiếu ý.

“Đúng vậy. Ngươi nói tôn tử của ngươi bất quá mới mười bốn tuổi, còn tuổi nhỏ mà khuôn mặt như lão già, tâm tình lãnh đạm, vậy còn ra cái gì?” Ta thừa nhận, “Ta là hảo tâm, cho hắn thể nghiệm một chút cái gì gọi là thời kỳ trưởng thành.”

“Kỳ thực Quỷ Y tộc của ta khi tập võ vốn là yêu cầu phải vô cầu, hơn nữa hài tử này phụ mẫu sớm không còn, vì vậy… Kỳ thực, từ sau khi sư phụ tới, hài tử này đã rộng rãi không ít.” Đồ đệ lão đầu lại giúp ta rót một ly trà.

“Hảo đồ nhi, ngươi tìm ta là vì chuyện gì?” Ta hít một hơi Thiết Quan Âm thơm ngát.

“Là như vậy, Dược nhi đã lớn, theo lệ cũ của Quỷ Y tộc, nên đi ra giang hồ du ngoạn một phen, sau đó trở về kế thừa danh hào ‘ Quỷ Y ’,  chăm lo đến sự vụ của Tuyệt Tình Cốc. Thế nhưng hắn dù có hiểu chuyện đến đâu, dù sao cũng chưa từng trải sự đời, ta vẫn là không yên tâm. Mà ta niên kỷ cũng lớn, không thích hợp ra ngoài, vì vậy hoàn thỉnh sư phụ đích thân mang theo Dược nhi ra bên ngoài kiến thức một chút, thuận tiện rèn dũa hắn.” Vuốt chòm rấu dài kẻ khác ước ao.

“Ngươi xác định là ta? Không sợ ta làm hỏng việc đem hắn chọc tức chết luôn?” Ta hồ nghi.

“Nếu như hắn ngay cả sư phụ người còn ứng phó không được, làm sao phục chúng để kế thừa gia nghiệp? Hơn nữa, trong cốc từ trên xuống dưới, ngoại trừ ta ra, hắn chỉ thân cận với người, không phải sao?” Cáo già dám chụp mũ cho ta.

“Vậy, được rồi.” Dù sao đi nữa ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, người trong cốc ai có thể trêu đùa đều bị ta đùa rồi. Bây giờ tất cả mọi người bị ta trêu chọc đều không biến sắc, không bằng đi ra ngoài xem có gì vui.

Trong cốc trên dưới nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn ta, tiểu Kiện còn có Bạch Phương ngồi mã xa ly khai Tuyệt Tình Cốc. Khi ta rời khỏi hoàng cung là ngồi trên “Mã” xa, còn bây giờ là ngỗi trên mã xa hàng thật giá thật xa hoa như là xe “Phantom” nha! Bên trong xe cái gì cần có đều có, mà lại không cần ta lái xe, thật là thoải mái. Ta ngồi ở trong xe ngựa, gối đầu lên có thể mềm mềm xốp xốp của Tiểu Bạch, nhìn xa xăm.

Tuyệt Tình Cốc, bất tri bất giác, ta đã ở đây hơn hai năm, cũng đã lâu rồi. Năm đó, ta ôm Tiểu Bạch thụ thương mà ngủ y như lợn chết ra khỏi Bắc Đẩu tinh đào hoa trận ở đáy Tuyệt Tình Cốc thì bị một đám người bao vây ngăn chặn, người đi đầu chính là hoàng thường lão nhân này.

Câu đầu tiên hắn mở miệng nói là: “Công tử cư nhiên thành công phá được Bắc Đẩu tinh đào hoa trận trăm năm không người giải được, quả nhiên là cao nhân. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là khách quý của Tuyệt Tình Cốc Quỷ Y tộc chúng ta!”

“Quá khen quá khen! Chẳng qua là rất nhiều Bắc Đẩu tinh tiểu trận cấu thành Bắc Đẩu tinh đại trận. Tốn chút thời gian là có thể đối phó. Xin hỏi, ở đây có chỗ ngủ cho khách không? Ta hiện rất mệt nhọc, muốn ngủ một giấc.” Trận mặc dù không khó, nhưng cực kỳ phiền phức, làm ta tiêu hao rất nhều thể lực.

“Cư Cơ, đưa vị công tử này tới khách phòng.” Lão đầu không dám chậm trễ phân phó.

Chờ ta vừa tỉnh lại thì, đã là bữa trưa ngày thứ hai. Ta lấy ít nước ở trong phòng tẩy rửa một chút, đẩy cửa phòng ra không nhìn thấy người nào, đành một mình mang theo Tiểu Bạch đi dạo xung quanh. Đi loanh quanh một hồi, ta đi tới đại đường, chỉ nhìn thấy rất đông người vây thành một vòng thật lớn.

Có phải bên trong có trò gì hay để xem không a? “Làm phiền nhường một chút, nhường một chút.” Ta ra sức chen vào, nhưng chỉ thấy trên mặt đất có một tiểu hài tử mười tuổi đang nằm, sắc mặt biến thành màu đen, môi tím ngắt, coi mòi là trúng độc rồi; mà lão đầu đầu đầy mồ hôi ngồi chồm hổm ở một bên toàn lực thi châm. Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, nhưng lão đầu vẫn còn đang bối rối, ta thấy hảo vô lực.

“Cái kia, ” Ta biết lúc này không thích hợp mở miệng, nhưng thực bất đắc dĩ mà, từ chiều hôm qua tới giờ ta chưa ăn chút gì, thực sự đói phát hoảng rồi, “Xin hỏi lúc nào ăn cơm?”

Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy tất cả mọi người tề tề xoát xoát nhìn ta, trong mắt mang theo bi thống lẫn phẫn nộ. (gặp ta là ta lao vô đập rồi)

Ta không thú vị chút nào sờ sờ mũi, xem ra chỉ có thể tự mình động thủ, cơm no áo ấm a. Ta vươn tay đặt lên mạch đập của tiểu hài tử. Không ổn! Xem ra độc mà hắn trúng phải chính là tử ngọ Đoạn Trường Thảo. Loại cỏ đọc này rất giống rau dại, rất dễ bị người ăn lầm. Trong lúc lão đầu lẫn mọi người đang còn vô cùng kinh ngạc, ta lấy ngân châm trong tay lão đầu, ở mấy đại huyệt quanh thân tiểu hài tử đâm châm, sau đó dẫn độc chảy về ngón giữa tay trái, đó là nơi gần nhất để tiếp cận trái tim, cũng là nơi tối then chốt hữu hiệu nhất để phóng độc. Ta từ bên hông rút ra chủy thủ, nhẹ nhàng ở trên ngón giữa của hắn rạch một đường, máu đen tanh hôi theo vết cắt của chủy thủ chảy ra. Chờ máu khôi phục màu đỏ tươi thì, ta ra ý bảo lão đầu rút châm ra, rồi từ trong túi tìm ra băng cá nhân băng cho tiểu hài tử, sau đó lấy một khỏa đan dược dùng Thiên Sơn Tuyết Liên chế thành nhét vào miệng hắn.

Xong rồi ta đứng lên, xoa bóp cái chân vì ngồi chồm hổm có chút tê dại, mở miệng: “Có thể cho ta cơm ăn được chưa? Nếu không cho ta ăn, ta cũng muốn ngã xuống đất không dậy nổi luôn rồi.”

“Ân sư, xin nhận đồ nhi khấu đầu!” Khi ta trở tay không kịp thì, lão đầu đã quỳ xuống đối ta làm đủ tam bái cửu khấu đại lễ, mà ta cũng mạc danh kỳ diệu thành sư phụ của hắn.

Cơm nước xong, ta từng chút một lý giải tình huống. Vị trí ta đang ở là Tuyệt Tình Cốc, là một thế ngoại đào nguyên, cũng là Quỷ Y Cốc giang hồ nổi danh, người đến đây cầu chẩn rất nhiều, nhưng cũng không phải người người đều có thể có tư cách vào tới. Người giàu có không cứu, kẻ làm quan không cứu, người giang hồ không cứu, kẻ ác không cứu… Tóm lại là cúng thất tuần bát bát có hơn mười điều không cứu, vậy mà người tới cửa vẫn nối liền không dứt. Lão đầu kia cũng là đồ đệ của ta Hoàng Thường là đệ thập nhất tộc trưởng Quỷ Y tộc, y thuật cao siêu, nhưng lại cứu không được tôn nhi duy nhất của hắn. Mà lúc này ta thành công trị cho tôn nhi của hắn, hơn nữa ta còn phá giải được đại trận trăm năm sau núi của bọn họ, với hắn mà nói tựa như đại la thần tiên, vì vậy liền quyết định thật nhanh bái ta làm thầy.

Từ nay về sau, ta có một tên đồ đệ đủ để làm gia gia ta, một tên đồ tôn giống đệ đệ ta, còn có một đám đồ tử đồ tôn khác nhau đủ mọi tuổi tác. Ta ở Tuyệt Tình Cốc trải qua những ngày được người người tôn sùng, có việc thì tìm đồ đệ luận bàn một chút y thuật, không có việc gì thì làm đại gia, rất là tiêu dao cho đến hôm nay.