Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 2 - Chương 6



Trở lại khách điếm, ta nói với lão đầu: “Ta phải đi ra ngoài, phỏng chừng hai ngày nữa mới về.”

“Cái gì? Ngươi có phải lại muốn ly khai chúng ta nữa? Ta không chịu a!” Lão đầu bật người một bả nước mắt một bả nước mũi ôm lấy thắt lưng của ta.

“Ta không phải đã bảo đảm tuyệt đối sẽ không mặc kệ các ngươi nữa sao? Như vậy có được không? Ta đem Bạch Phương cùng Bách Lý lưu lại gán nợ.” Ta khổ não nhìn hắn đùa giỡn xiếc khỉ. Hắn thế nào mà lại là Hoàng đế ni? Nếu như là hiện đại, cát lai mỹ ảnh đế không phải là hắn mới lạ.

“Thực sự? Sẽ không gạt ta.” Vòi nước ngừng phun.

“Sẽ không.” Ta đem hết khả năng dùng ngữ khí thành khẩn bình ổn hắn, “Ta thề!”

Sau một hồi dây dưa níu kéo, ta rốt cục cũng có thể an toàn mang theo Tiểu Kiện ly khai, đương nhiên trước đó không quên dịch dung một phen.

Đi tới cửa Tả phủ, ôi! Thật lớn nha! Hai đồng sư(tượng sư tử) to lớn uy vũ đứng trông cửa, bảng hiệu kim nước sơn độ thật to treo trên cổng, hình sư tử tinh xảo khảm trên đại môn. Diện tích bên trong chắc cũng không ít đi? Quả nhiên là kẻ có tiền a!

Ra ý bảo Tiểu Kiện đi gõ cửa. Chỉ trong chốc lát, một người mặc trang phục gia đinh mở cửa đi ra.

“Gõ cái gì mà gõ? Ngươi là ai? Có chuyện gì?” Hảo một tên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

“Lão phu là vì bệnh của Tả đại hiệp mà đến.” Ta tận lực giả thanh âm của lão niên.

“Ngươi?” Hắn khinh miệt hỏi ta.

“Chính là lão phu. Làm phiền tiểu ca thông báo một chút.” Ta rất có phong độ khiêm tốn tươi cười.

“Vậy ngươi chờ đó.” Hắn đóng cửa đi vào.

Xem ra cái tên Tả Lãnh Thiện bệnh cũng khá nặng, nên hạ nhân cũng không dám chậm trễ.

Đợi một lúc sau, hắn mang theo một người dáng dấp quản gia đi ra.

“Xin hỏi danh hào của tiên sinh?” Quản gia phỏng chừng cũng gặp qua không ít người.

“Danh hào không dám. Chỉ là lão phu có thể đảm bảo, nhất định có thể trị được dứt bệnh của quý chủ nhân.” Ta tự tin vuốt vuốt chòm râu.

“Vậy, ” Quản gia trầm tư một hồi, “Mời tiên sinh vào. Thỉnh đi bên này.”

Trong đình viện quẹo đông quẹo tây một lúc, chúng ta rốt cục đi tới một gian sương phòng. Chỉ thấy được một người trung niên gầy guộc nằm ở trên giường. Một nữ nhân trang điểm xinh đẹp vận trang phục nhất khắc bạc tương (đồ mỏng) nước mắt lưng tròng đứng ở một bên, thấy ta liền hỏi: “Ngươi là đại phu? Ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia nhà chúng ta?”

Ta không để ý tới nàng, đi thẳng lên trước, xốc lên vạt áo trước của nam tử, một dấu bàn tay hắc sắc thình lình hiện ra. Ta đưa tay bắt mạch: “Hắn trúng phải Cửu Âm Bạch Cốt Chưởng đi?” (*)

Nữ nhân kia lập tức chấn kinh, tiến lên kích động cầm tay ta: “Đại phu, van cầu ngươi cứu lão gia nhà ta.”

Ta dằn xuống nỗi chán ghét đẩy nhẹ bàn tay phì trư của nàng ra: “Phu nhân thỉnh không nên quá kích động. Thương tích của Tả đại hiệp đã để lâu, trong thời gian ngắn khó có thể khỏi hẳn, vì thế ta còn phải tính toán vài phương thuốc một chút.”

“Vậy làm phiền đại phu. Phiền quản gia, còn không mau đưa đại phu đến khách phòng.” Nữ nhân phân phó.

“Chờ một chút.” Ta đưa tay ngăn cản nàng, “Lão phu còn muốn vì Tả đại hiệp trị liệu một chút, thế nhưng không muốn có ngoại nhân ở đây, vì thế…”

“Tốt lắm! Phiền quản gia, ngươi dẫn người đi ra ngoài.” Nữ nhân phất tay.

“Cái kia, phu nhân, có thể mời ngươi cũng đi ra ngoài? Ở đây chỉ cần lưu lại tiểu đồ của ta là được.” Ta nói.

“Cái gì? Cả ta cũng phải?” Nữ nhân tỏ vẻ khó tin.

“Xin lỗi, quy củ sư môn. Phu nhân nếu không ra, vậy lão phu đi ra.” Ta làm bộ đi ra ngoài.

“Đừng đừng đừng! Ta lập tức đi ra ngoài.” Nữ nhân cuống quít mang người đi ra ngoài, rất sợ ta bỏ mặc tính mạng rơm rạ kia mà đi.

“Tiểu Kiện, giúp ta nhìn ngoài cửa, chú ý động tĩnh của bọn họ, đừng để cho bọn họ xông tới.” Nói xong, ta từ túi Càn Khôn xuất ra một chiếc hoài biểu.(đại loại là giống đồng xu cột vô sợi dây á- hình như thế)

“Được!” Hắn ra đứng cạnh cửa.

Đi tới bên giường, ta nói với Tả Lãnh Thiện đang còn chút ý thức: “Nhìn biểu trong tay ta, nhìn kỹ.” Khẽ lay động hoài biểu, “Ngươi hiện giờ cảm thấy rất mệt mỏi, rất buồn ngủ. Được rồi, bây giờ ngươi đang ngủ. Ta nói cái gì, ngươi phải trả lời cái nấy.” Với người đang mang bệnh chỉ cần làm theo trình tự này là có thể thôi miên được. (khó tin wớ)

“Ngươi tên gì? Môn phái nào?”

“Ta là Tả Lãnh Thiện, là đại đệ tử của chưởng môn phái Tung Sơn.”

“Ngươi bị ai gây thương tích?”

“Không biết. Hắn mang khăn che mặt.”

“Thế nào lại bị thương?”

“Ta lúc đó đang ở tửu lâu uống rượu…”

“Nói nhanh.”

“Đùa giỡn một cô nương hát xướng.” Nguyên lai là có người gặp chuyện bất bình.

“Anh hùng thiếp của ngươi đặt ở đâu?” Thiết nhập chính đề.

“Tại hfom gỗ trong tủ ở thư phòng.”

“Vậy tiền tài của ngươi thì sao?”

“Cũng ở nơi đó.”

“Tốt. Ngươi hiện giờ cảm thấy ốm đau đã giảm bớt. Chỉ cần ta nói chi ma mở ra, ngươi liền mở mắt.” Kết thúc công việc.

“Được.”

“Chi ma mở ra.”

Con mắt người nào đó liền mở.

“Tả đại hiệp, cảm giác hiện giờ của ngươi ra sao?”

“Cảm giác rất tốt. Cảm tạ đại phu.” Tiếng nói khàn khàn truyền đến.

“Tốt lắm. Lão phu còn muốn đi giúp ngươi chuẩn bị thuốc, vậy cáo từ trước. Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Mang theo Tiểu Kiện đẩy cửa phòng, nữ nhân vọt tiến đến: “Lão gia, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta tốt lắm, nhờ ơn đại phu.”

“Đa tạ đại phu! Đa tạ đại phu! Phiền quản gia, thay ta hảo hảo tiếp chuyện đại phu.”

Cứ như vậy, ta cùng Tiểu Kiện thành công xâm nhập Tả phủ, đạt được thắng lợi sơ bộ.

Đêm đó, chúng ta mặc y phục dạ hành, Tiểu Kiện mang ta tới thư phòng.

“Kháo! Hòm gỗ cư nhiên lại khóa lại! Tiểu Kiện, ngươi mở ra.”

“Vì sao lại là ta?”

“Ngươi không phải gọi là “Kiện” (cái chìa khóa) sao? Không phải ngươi mở thì là ai?”

“Ta họ Hoàng, gọi là Dược Sư! Không phải “Kiện”!”

“Mặc kệ! Ngươi đã nói không sửa ta nữa mà. Dù sao đi nữa ngươi đối phó là được.”

Tiểu Kiện quả nhiên không phụ kỳ vọng của chúng ta, tam hạ lưỡng hạ liền đập vỡ được cái hòm. Tuy rằng quá trình hơi thô lỗ, nhưng thành tích không sai. Cứ như vậy, ta thuận lợi đem anh hùng thiếp cùng vàng bạc châu bảo đều bỏ hết vào túi, đồng thời trong lúc mọi người còn chưa có phát hiện ra đã được Tiểu Kiện mang về khách phòng.

Ngày thứ hai, tiếng la hét ầm ĩ vang lên khiến ta tỉnh lại. Vừa mở mắt, nguyên lai là nữ nhân béo cùng Phiền quản gia dẫn theo mấy người gia đinh.

“Chuyện gì?” Ta dụi dụi mắt.

“Ngươi còn dám hỏi chuyện gì? Nhà của ta bị mất trộm! Toàn bộ vàng bạc châu bảo cùng anh hùng thiếp đều không thấy! Nhà này trừ bọn ngươi ra, còn ai vào đây?” Nữ nhân tức giận ồn ào.

“Ngươi có chứng cứ không? Có không?” Ta đứng dậy, tiếp nhận áo khoác trong tay Tiểu Kiện mặc vào.

“Ta lục soát chẳng phải sẽ biết sao!” Nữ nhân thô lỗ không cần để ý đến lời nói.

“Xin cứ tự nhiên.” Ta kéo Tiểu Kiện sang một bên đứng. Đương nhiên là bọn họ không thể nào tìm được, vậy cứ tùy bọn hắn đi.

Quả nhiên, bọn họ lục tung mọi ngóc ngách trong gian phòng cũng không tìm được.

“Làm sao? Còn muốn soát người sao?” Ta lo lắng mười phần.

“Cái này…” Nữ nhân cũng bắt đầu do dự.

“Nếu như không soát, vậy lão phu cáo từ. Loại địa phương chuyên vũ nhục danh dự này lão phu không ở cũng được.” Vung ống tay áo.

“Thế nhưng lão gia nhà ta…” Nữ nhân bối rối.

“Yên tâm! Lão phu cũng là người có y đức. Đây là phương thuốc, uống năm ngày lập tức khỏi hẳn.” Ta xuất ra tờ giấy từ tối hôm qua đã chuẩn bị tốt đưa cho nàng.

“Thực sự năm ngày là có thể?” Có chút hoài nghi.

“Đương nhiên.” Ta không nói dối. Khỏi hẳn đương nhiên là khỏi hẳn, chỉ là ta ở trong đó thêm nhiều hơn một vị dược, để hắn sau khi bình phục là lúc võ công cũng toàn bộ phế đi.”Vậy lão phu có thể ly khai được chứ? Hay ngươi còn muốn lục soát người ta?”

“Không, đại phu, ta không có ý tứ kia.” Lắc đầu.

“Tốt lắm. Tiểu Kiện, đi thu thập một chút, chúng ta đi thôi. Về phần thưởng, lão phu từ bỏ. Coi như lão phu làm việc thiện đi.”

Cứ như vậy, chúng ta không chỉ có lông tóc vô thương, hơn nữa nghênh ngang dưới sự cung tiễn của bọn họ mà đi ra.

“Tiểu Kiện, đem vàng bạc châu bảo thu được, phân phát cho những nhân gia cùng khổ ở đây. Sau đó quay về khách điếm.” Đi tới một góc hẻo lánh, ta phân phó.

“Được.” Hắn tiếp nhận đông tây, cấp tốc tiêu thất.

Ta sau khi trở về dạng cũ liền trở lại khách điếm.

Ngày hôm nay thực sự là ngày lành của thu hoạch nha!

Chờ Tiểu Kiện làm xong việc trở lại khách sạn điếm, ta liền mang theo đại gia cấp tốc rời khỏi đó. Dù sao cũng là địa bàn của người ta, cường long không thể áp được độc xà! Hai ngày sau, ta đã tới Lạc Dương, cái nơi vừa khiến ta buồn lẫn vui.

Cách võ lâm đại hội còn có ba ngày, nhưng trong thành đã rất đông đúc, khách điếm đẳng cấp dù thấp đi nữa, tiền thuê cũng là giá trên trời, hơn nữa tất cả đều không còn một khoảng trống. Đúng lúc này, Phúc Quý lập tức phát huy đầy đủ khả năng đặc biệt của siêu cấp tổng quản, hắn, hắn, hắn cư nhiên mua hẳn một đình viện! Vậy chẳng khác nào hành vi của nhà giàu mới nổi sao? Bất quá nhà giàu mới nổi thì là nhà giàu mới nổi, chí ít chúng ta thật thoải mái. Ta còn xử lý không ít đồ ăn vặt chuẩn bị xem kịch.

Ngày mà mọi người đều chờ mong, võ lâm đại hội đã tới. Hôm nay ta dịch dung xong liền mang theo Tiểu Kiện, Bạch Phương, lão đầu còn có Phúc Quý cầm anh hùng thiếp đơn giản lăn lộn đi vào. Lúc đi vào, mới phát hiện Lôi gia bảo to như vậy đã tắc đầy người, đại quân cũng không hơn gì cái này a! Chúng ta theo mọi người tới phòng khách, tìm một góc khuất liền ngồi xuống, chờ xem kịch vui.

Đại khái khoảng canh ba buổi trưa, chính chủ rốt cục cũng lên sân khấu rồi. Chỉ thấy Lôi đại hiệp đầu mang ngọc quan, mặc cẩm bào lam sắc, thắt lưng giắt một thanh kiếm coi mòi lai lịch không nhỏ, cứ như vậy hoa hoa lệ lệ mà lên sân khấu! Hắn là như vậy anh tuấn tiêu sái, như vậy ngọc thụ lâm phong, quả thực là nhất chi lê hoa áp hải đường, mê đảo một mảnh đang ngồi a! Thế nào một người tinh anh võ lâm như vậy lại bày đặt bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp không thích, mà đi hết lần này tới lần khác thích một thiếu niên khô quắt như ta ni? Không giải thích được!

“Các vị võ lâm đồng đạo, đại gia đường xa mà đến vất vả rồi. Không bằng chúng ta trước tiên hưởng dụng anh hùng yến được không?” Ngay lúc ta đang đờ ra thì, hắn mở miệng nói, ngữ điệu vẫn trước sau như một ôn hòa.

Tiếng nói vừa dứt, bọn gia đinh liền nối đuôi nhau mà vào, trên tay bưng đầy thức ăn tinh mỹ. Nhà Lôi đại hiệp này thật là có tiền nha, thức ăn có thể theo kịp hoàng cung ngự thiện rồi! Xem ra là đại gia a! Vậy, đại gia sẽ không khách sáo một phen mà xử lý hết.

Cơm no rượu say xong, đại gia di tới phía sau lôi đài. Trò hay rốt cục mở màn rồi!

“Các vị võ lâm đồng đạo, lần này mời mục đích tổ chức võ lâm đại hội tin tưởng các vị cũng đều đã biết. Bản tọa gần đây thân thể không khỏe, không còn thích hợp đảm nhiệm ngôi vị minh chủ nũa, cho nên muốn trong mọi người lấy ra một vị tài đức vẹn toàn có thể kế thừa vị trí này. Hiện tại ta nói quy tắc luận võ: chúng ta là luận bàn võ nghệ vì vậy không nên gây tổn thương hòa khí. Nếu có hành vi quá kích xuất hiện, vậy tùy theo tình huống mà quyết định có nên thủ tiêu tư cách hay không. Được chứ?” Lôi đạt hiệp leo lên đài tuyên bố.

Hắn lúc nào sinh bệnh vậy, nhìn thân thể hắn thế nào cũng không giống người không khỏe na! Khẳng định có ẩn tình khác. Bất quá, chẳng ai đi vạch trần hắn, có thể thấy được bảo tọa của minh chủ mị lực to lớn đến mức nào.

Tiếp đó khí thế luận võ hừng hực dâng trào. Không cần phải nói, những kẻ ngay từ đầu nhảy lên đài cơ bản đều là khoái khoe khoang nhưng chỉ là gà chết chẳng có năng lực gì. Vì vậy ta cũng không vội mà để Tiểu Kiện lên đài, tìm một chỗ ngồi có thể thấy rõ Lôi đài mà không dễ bị Lôi đại hiệp phát hiện cắm cọc ngồi xem kịch.

Toàn bộ võ tràng chỉ có thể trong phim võ hiệp mới có thể thấy đều nhất nhất hiện ra trước mặt ta! Nước bọt a! Ước ao a! Ta vừa cắn hạt dưa vừa nhìn cảnh tượng giao đấu khiến kẻ khác hoa cả mắt.Ở cổ đại, thứ duy nhất có thể khiến ta tiêu khiển được chính là đại hội luận võ. Quyết định rồi, sau này nên tham gia loại tụ hội này nhiều nhiều chút!

————————————

(*) Nếu ta nhớ không nhầm thì chiêu này phải là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo chứ nhở, sao lại là Chưởng??? Tại pé Chu Chỉ Nhược từng xài mờ, mấy móng tay dài ra ế. Mà dấu bàn tay in đen là chiêu gì mà Ma chưởng đó chứ??? Lâu hêm xem phim chưởng nên ta wên òi, ai nhớ thì nhắc cho ta.

Cái chương nài sao mờ dài thía???